Lăng Ngạo Thần từ trên cao nhìn xuống cô gái yếu ớt trước mặt, đôi mắt đen nhánh như chim ưng lộ vẻ giễu cợt, hắn lấy tay nâng cằm cô lên rồi đột nhiên di chuyển xuống dưới cổ và bóp mạnh.
Vì khó thở, Diệp Thiển Thiển ho sặc sụa, khuôn mặt nhỏ căng đến đỏ bừng.
Mặc dù mạng sống đang ngàn cân treo sợi tóc nhưng cô vẫn không phản kháng lại.Vì tiền, mà ngay cả tính mạng cũng không màng đến!Lăng Ngạo Thần lạnh lùng cười, đây là cô gái ngoan cố, vô liêm sỉ nhất mà anh từng biết!Ngay lúc Diệp Thiển Thiển ngạt thở đến sắp ngất, Lăng Ngạo Thần buông lỏng tay ra, trầm giọng nói, “Mọi chuyện tôi yêu cầu, cô nên biết rõ ràng một chút!"Diệp Thiển Thiển vốn gầy yếu, lại bị Lăng Ngạo Thần hành hạ, thân hình mảnh mai như chiếc lá rơi trong mùa thu, chật vật ngã xuống sàn nhà.Những mảnh vỡ của ly rượu đâm sâu vào lòng bàn tay non nớt của cô, khiến cô cứ nhíu mày mãi vì đau.Diệp Thiển Thiển nén cơn đau, cố gắng xua tan làn sương ngập tràn trong đôi mắt, cô ngước lên, hai mắt đẫm lệ nhìn Lăng Ngạo Thần, "Mẹ Vương nói, chỉ cần được anh nhìn trúng là có thể giải quyết mọi khó khăn..."Lăng Ngạo Thần vẻ mặt xấu xa, sốt ruột ngắt lời Diệp Thiển Thiển, "Nói đi! Giá bao nhiêu?" Hắn lạnh lùng, vẻ mặt đầy mỉa mai, hướng ánh nhìn về phía cô giống như món hàng rẻ tiền nhất."Một trăm vạn." Diệp Thiển Thiển siết chặt nắm đấm, mặc cho mảnh kính đâm sâu vào lòng bàn tay, vào da thịt.Lăng Ngạo Thần thở hắt một tiếng, nhếch môi đầy khinh miệt, "Quả nhiên, cái giá rất rẻ! Tôi cho cô tăng giá, ba ngàn vạn.
Đổi lại, sinh cho tôi một đứa bé!"Ba ngàn vạn? Sinh cho hắn một đứa bé?Không! Không phải như vậy!Cô chỉ cần một trăm vạn, trả nợ tiền cho bố, sau đó cắt đứt mọi mối quan hệ với người đàn ông này.
Cô không muốn sinh con cho anh ta, cô muốn chờ Thánh Hiên đi du học về.
Bán thân cho một kẻ giàu có, cô thấy rất có lỗi với Thánh Hiên, không thể làm những chuyện có lỗi hơn được nữa!Cô và Thánh Hiên là thanh mai trúc mã, tình cảm của hai người rất sâu đậm.
Thánh Hiên xuất ngoại trước, anh hứa với cô, sau khi học xong, anh sẽ về nước cưới cô làm vợ.Nghĩ đến ngày Thánh Hiên xuất ngoại, tuyết trắng rơi dưới cây hoa lê, anh hôn cô với sự dịu dàng và nỗi nhớ nhung, Diệp Thiển Thiển không thể khống chế nổi cảm xúc từ tận đáy lòng.
Cô cố kìm lại nhưng không thể, hai hàng nước mắt ngay lập tức trào dâng.Diệp Thiển Thiển khóc như mưa khiến Lăng Ngạo Thần hoảng hốt một lúc.Diệp Thiển Thiển thoạt nhìn không phải mỹ nhân, không có nhan sắc đỉnh cao như Diệp Như Nhi, nhưng nhìn kĩ sẽ cảm thấy Diệp Thiển Thiển có một vẻ đẹp không thể coi nhẹ, tinh khiết, tươi tắn như mước suối trong, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm, ngũ quan tinh xảo, đôi má lúm đồng tiền ẩn hiện dưới khóe môi khi cười."Tôi có thể cho anh thứ trân quý nhất của tôi, nhưng tôi không thể đưa bản thân mình cho anh được..." Cô vừa mới tốt nghiệp đại học, cô không thể làm người đi đẻ thuê.Lăng Ngạo Thần không muốn ép cô.
Nếu cô đồng ý bán, hắn sẽ đưa tiền như thoả thuận, còn nếu không, hắn sẽ không làm khó cô.
Trên đời này, những cô gái muốn sinh con cho hắn nhiều vô kể.
Vừa rồi hắn đúng là điên rồi, sao hắn có thể để người phụ nữ trước mặt này sinh con cho hắn chứ!Lăng Ngạo Thần đi ra khỏi phòng, không thèm để ý đến Diệp Thiển Thiển.
Đến lúc Diệp Thiển Thiển nhận ra, hắn đã sớm lái xe rời đi.Diệp Thiển Thiển kinh ngạc ngồi nguyên tại chỗ, nhìn bàn tay đẫm máu.
Cô không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Cô dùng tay còn lại, rút mảnh kính đâm vào tay ra.Đúng lúc này, chuông điện thoại di động bỗng vang lên.Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thông báo cuộc gọi đến, Diệp Thiển Thiển như nín thở.Vừa ấn nút nghe, ông Diệp gào khóc thảm thiết, "Thiển Thiển, con nhanh nghĩ cách cứu bố, bố xin thề, lần này trả nợ xong, bố sẽ không chơi cờ bạc nữa.
Thiển Thiển, nghe mẹ Vương nói, đêm nay con vừa tìm được kim chủ, con nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nửa đời sau của bố, đều giao hết cho con...""Bố, để Sâm Ca nghe điện thoại!" Thiển Thiển lau nước mắt, giọng nghẹn ngào, nói."Được được, con chờ một chút." Dứt lời, ông Diệp đem điện thoại đưa cho người đàn ông vạm vỡ đang để chân lên đầu ông."Sâm Ca, tôi sẽ nhanh chóng đưa tiền.
Cho tôi ba ngày.
Đổi lại không được làm bất cứ điều gì tổn hại đến bố tôi..."Diệp Thiển Thiển cúp máy, cô cảm thấy như vừa rơi xuống vực sâu, không cảm nhận được bất cứ tia sáng nào, chỉ thấy khoảng không đen như mực và bên trong thật ẩm ướt.
Cô như thể để mặc cho dã thủ phát ra ánh sáng màu xanh lục vồ lấy ăn thịt mình, từng chút một đến lúc chỉ còn xương.