Edit: cơm trắng chan cà phê
Quảng trường trung tâm. Mây tan, ánh mặt trời chói chang ló rạng.
Trước khi thông báo kết quả cuối cùng, hệ thống diễn giải cốt truyện phó bản và toàn bộ quá trình gây án trong đầu người chơi ——
10 năm trước. Mẹ của Khương Uyển Nhi làm người hầu ở nhà họ Diệp. Mẹ cô chợt đổ bệnh, Khương Uyên Nhi đến nhà họ Diệp giúp đỡ, vì vậy quen biết Diệp Vân Phong.
Hai người gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau.
Diệp Vân Phong thề với Khương Uyển Nhi rằng sẽ đối xử tốt với cô suốt cả đời, sống chết cũng không lìa xa.
Có rất nhiều người nghe rõ được lời thề này.
Nhưng không một ai nghĩ rằng câu nói ấy lại là một lời tiên đoán mở đầu cho chuỗi bi kịch về sau.
Cha Diệp bệnh nặng, Diệp Vân Phong đã phải gánh trên vai gia nghiệp khi tuổi đời còn trẻ.
Hắn bắt đầu lang bạc một thời gian dài ở bên ngoài.
Một ngày nọ, nhân lúc Diệp Vân Phong ra ngoài, bốn người đàn ông tơ tưởng đến nhan sắc của Khương Uyển Nhi đã lâu mượn danh nghĩa là bạn của Diệp Vân Phong, hẹn gặp cô ở một quán trà trên phố buôn bán, sau đó hãm hiếp cô.
Xong việc, để phòng ngừa Diệp Vân Phong tìm họ tính sổ, họ còn đổ tội ngược lại cho Khương Uyển Nhi, nói rằng cô không biết giữ mình, là một dâm phụ trời sinh, nhân lúc chồng chưa cưới ra ngoài thì câu dẫn họ.
Mang danh "dâm ô" là tội nặng nhất ở trấn Trường Mệnh xem trọng trinh tiết.
Khương Uyển Nhi đã nhận tín vật từ Diệp Vân Phong lại dám gian dâm với người khác, tội nghiệt nặng nề.
Tổ tiên của bốn gia tộc lớn đều có ước định từ trước, nếu có cuộc chiến nào đó nổ ra thì chỉ có thể là vì nội đấu trong gia tộc. Họ luôn dặn dò con cháu đời sau phải đoàn kết với những gia tộc còn lại để giữ gìn sức mạnh và quyền uy của bốn gia tộc.
Bốn gia tộc lớn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, ở bên ngoài luôn giữ gìn sự giàu có cho trấn Trường Mệnh, ở bên trong đồng lòng giữ gìn lợi ích và danh dự của mỗi gia tộc.
Cho nên hành vi của nhà họ Diệp cũng chịu chế ước từ tổ tiên, không thể dễ dàng vạch trần tội ác của những gia tộc còn lại. Huống hồ khi đó lực lượng ở nhà họ Diệp đã điêu tàn, trên đà suy thoái nặng, không còn đủ sức chống chọi với ba gia tộc kia.
Dù nhà họ Diệp muốn điều tra ra chân tướng thì cũng lực bất tòng tâm, cuối cùng phải đồng ý xử tử Khương Uyển Nhi.
Mẹ Diệp Vân Phong không muốn để con trai mình biết việc này, cho nên khi Khương Uyển Nhi bị thiêu sống, bà đã giao việc cho Diệp Vân Phong ở lại thế giới bên ngoài.
Vào một ngày của mười năm trước, Khương Uyển Nhi bị trói gô trên quảng trường trung tâm, bị thiêu sống trước bức tượng Trinh Nữ.
Trước khi ngọn lửa bốc cháy, Khương Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn lên cao.
Khi đó ánh mắt của cô tuyệt vọng tột độ.
Ai cũng nhìn thấy rõ.
Cô luôn chờ đợi Diệp Vân Phong.
Ba ngày trước là thời điểm Diệp Vân Phong sẽ quay về.
Nhưng hắn lại không hề xuất hiện.
Khương Uyển Nhi nghe người khác nói rằng ——
Diệp Vân Phong biết cô đã dụ dỗ những người đàn ông khác, cho nên chỉ cần nhìn thấy cô đã cảm thấy ghê tởm.
Ngọn lửa dâng cao, đâm thẳng lên trời, nuốt chửng thân hình nhỏ bé của Khương Uyển Nhi.
Khi nhìn từ xa, ai cũng thấy cô khóc, nhưng giọt nước mắt vừa rơi xuống đã bốc hơi theo ngọn lửa.
Trước khi thân thể của Khương Uyển Nhi bị đốt thành tro, lời nguyền rủa của cô đâm xuyên qua lửa cháy, vang vọng khắp nơi, ghim sâu vào trong lòng từng người.
"Tôi là Khương Uyển Nhi, tôi chấp nhận cái giá không thể siêu thoát, tôi nguyền rủa toàn bộ người dân sống ở mảnh đất này không bao giờ sống qua 35 tuổi!"
Cô nghe nói rằng những người trẻ tuổi ở bốn gia tộc lớn khi đến 35 tuổi mới có thể nối nghiệp gia đình, trở thành trưởng tộc đời tiếp theo, quản lý trấn Trường Mệnh.
Khương Uyển Nhi hi vọng trong số những người trẻ tuổi đó sẽ không một ai có thể sống được đến ngày đó.
Cô hi vọng bốn gia tộc lớn cùng toàn bộ người dân ở trấn Trường Mệnh sẽ diệt vong.
Tất cả mọi người, kể cả Khương Uyển Nhi, đều không hề nghĩ đến rằng vì lòng hận thù và oán niệm quá sâu nặng, cô đã hóa thành lệ quỷ có sức mạnh khổng lồ, dù đứng dưới ánh mặt trời cũng không sợ hãi.
Cô có thể cảm nhận được hơi ấm, có thể chạm vào vật thể, đôi khi cô còn cảm thấy mình vẫn còn đang sống.
Ngày đó, Diệp Vân Phong quay về trấn Trường Mệnh.
Khương Uyển Nhi tức giận tìm hắn chất vấn, còn có mưu đồ giết đối phương, nhưng không ngờ Diệp Vân Phong lại tự sát để tạ tội với cô.
Biết được Khương Uyển Nhi đã gặp phải sự tình gì, cũng biết nhà họ Diệp liên minh với những gia tộc còn lại che giấu hết thảy, Diệp Vân Phong vô cùng đau khổ, cũng vô cùng áy náy, hắn cảm thấy mọi chuyện đều là do mình, là do hắn không bảo vệ được Khương Uyển Nhi.
Hắn thề rằng dù sống dù chết cũng không chia lìa, cho nên hắn tự sát, sau đó lại bị người đời tung tin bị Khương Uyển Nhi giết chết.
Bệnh trạng của cha Diệp ngày một nặng hơn, con trai duy nhất lại qua đời, ba gia tộc còn lại nhân cơ hội béo bở chiếm lấy khu khai thác vàng của nhà họ Diệp, giết chết toàn bộ người của gia tộc Diệp.
Bốn gia tộc lớn ở trấn Trường Mệnh chỉ còn lại ba.
Trước khi chết, Khương Uyển Nhi đã nguyền rủa tất cả mọi người ở đây không bao giờ sống qua 35 tuổi.
Cái chết của Diệp Vân Phong là điềm báo đầu tiên.
Dần dà, không một người trẻ nào có thể sống qua 35 tuổi, ba gia tộc lớn rơi vào khủng hoảng, bắt đầu ráo riết tìm kiếm cao nhân ẩn sĩ đến giết chết Khương Uyển Nhi, hóa giải lời nguyền.
Cuối cùng họ tìm được trưởng lão Cung, ông ta nghĩ ra cách phải khiến Khương Uyển Nhi lần lượt có tình cảm với bốn người đàn ông đã hãm hại cô, khiến cô phải cam tâm tình nguyện kết hôn với họ để làm giảm bớt oán khí.
Khi oán khi không còn, Khương Uyển Nhi sẽ trở thành một oan hồn yếu ớt, dễ dàng bị tiêu diệt.
Hầu như không ai biết rằng vì hối hận và một lòng muốn bảo vệ Khương Uyển Nhi, linh hồn của Diệp Vân Phong vẫn còn quyến luyến cõi trần, chưa hề xuống hoàng tuyền.
Vào một ngày của mười năm trước, Lưu Kim Hoa sinh con gái thứ tư, nhưng cái thai này lại khó sinh.
Khi cô Tư Lý vừa chào đời đã tắt thở, linh hồn của Diệp Vân Phong ngay lập tức cướp lấy thân xác này, mượn xác của cô bé tiếp tục sống.
Diệp Vân Phong làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Khi hắn chết vẫn chưa chứng kiến gia tộc Diệp bị đồ sát, chưa sinh ra oán khí và uất hận cường đại. Vì khát vọng muốn bảo vệ Khương Uyển Nhi nên hắn mới còn ở lại đây, cho nên linh lực cũng vô cùng yếu ớt.
Không có oán niệm chống đỡ, Diệp Vân Phong có thể bị hồn phi phách tán bất kì lúc nào, cho nên để không gặp nguy hiểm hắn chỉ có thể cướp lấy thân xác của người khác để ở lại.
Hắn không đủ sức chiếm xác một người đàn ông trưởng thành, do vậy chỉ có thể cướp lấy thân thể của một đứa trẻ sơ sinh.
Đến năm cô Tư Lý 9 tuổi, kế hoạch của trưởng lão Cung bắt đầu tiến hành.
Sợ trẻ nhỏ không thể diễn được, cô Tư Lý và nhóm Trương Dã đều bị cải tạo kí ức.
Diệp Vân Phong tạm thời quên mất chuyện năm xưa, thận sự nghĩ bản thân là cô Tư Lý.
Cho đến ngày hôm qua, Diệp Vân Phong phát hiện ra bùa yêu, phát hiện thi thể của anh cả nhà mình bốc hơi trong quan tài... Hắn nghi ngờ mọi thứ ở xung quanh mình, cho rằng tất cả người ở thị trấn đều đang diễn kịch.
Bước ngoặt mấu chốt xảy ra ở lễ đường nhà họ Trương.
Cô dâu đào hôn, lễ cưới hỗn loạn.
Nhìn thấy dải lụa đỏ chúc phúc trên lễ đường, Diệp Vân Phong chợt nhận ra một sự thật ——
Cô dâu biến mất, lễ cưới không thể tiếp tục.
Cô dâu biến mất, lời hẹn thề trăm năm cũng chết yểu.
Những lời này liên tục vang lên trong đầu Diệp Vân Phong.
Hắn mơ mơ hồ hồ nhớ ra mình cũng có một lễ cưới không thể hoàn thành.
Nhưng người hắn muốn cưới là ai?
Sau đó, hắn cuối cùng nhận ra ——
Người mà Khương Uyển Nhi nên cưới chính là mình!
Từ trước đến nay chỉ là một mình mình!
Người của ba gia tộc lớn khinh thường, hãm hại em ấy, bây giờ còn muốn tiếp tục lợi dụng em ấy?
Tức giận, uất hận, đau xót... Vô vàn cảm xúc ngùn ngụt dấy lên trong lòng Diệp Vân Phong.
Sau khi khôi phục kí ức, điều đầu tiên hắn muốn làm chính là phóng hỏa lễ đường.
Hắn không muốn bất kì ai cưới được Khương Uyển Nhi, hắn cần phải phá hủy toàn bộ những dải lụa đỏ chói mắt.
Những người lớn tuổi ở nhà họ Trương, khách khứa ở đại sảnh đều lục tục quay về nhà, chỉ còn lại một số người ở khu vực nghỉ ngơi phía sau trông chừng A Hoa.
Họ nghi ngờ A Hoa và Khương Uyển Nhi cấu kết với nhau, muốn thẩm vấn A Hoa để tìm kiếm Khương Uyển Nhi.
Diệp Vân Phong bày mưu khiến những người trông coi này rời đi, một mình lẻn vào khu nghỉ ngơi, tìm rượu phóng hỏa, không ngờ lại nhìn thấy A Hoa nằm ngủ, cũng chú ý thấy một ấm nước bên cạnh cô.
Ấm nước đó không phải do cô chuẩn bị cho mình mà là chuẩn bị cho trưởng lão Cung thường xuyên ho khan.
Cô Tư Lý đi theo Lưu Kim Hoa gặp trưởng lão Cung và A Hoa vài lần cũng biết rõ điều này.
Trên người Diệp Vân Phong có mang theo hạc đỉnh hồng, hắn chuẩn bị thuốc độc khi còn mất trí nhớ để giết hại Khương Uyển Nhi, bây giờ có thể sử dụng nó với trưởng lão Cung.
Lấy hạc đỉnh hồng đổ vào bình nước, Diệp Vân Phong cũng hoảng sợ nghĩ ——
Thiếu chút nữa mình lại gây ra lỗi với Uyển Nhi.
Diệp Vân Phong hận bốn người đàn ông kia và các trưởng tộc của bốn gia tộc nhất.
Nhưng trưởng lão Cung là một cao nhân biết trừ quỷ ma, nếu người này còn sống thì Khương Uyển Nhi sẽ luôn gặp nguy hiểm, nếu có cơ hội giết chết đối phương thì âu cũng là chuyện tốt.
Sau khi đổ thuốc độc, Diệp Vân Phong giữ nguyên kế hoạch phóng hỏa ở khu nghỉ ngơi, trước khi ngọn lửa bốc cháy thì lặng lẽ đẩy A Hoa, giúp cô tỉnh lại để rời khỏi chốn nguy hiểm.
Rời khỏi lễ đường, Diệp Vân Phong bắt đầu thăm dò trang viên của nhà họ Trương.
Hắn muốn biết những người này muốn làm gì Khương Uyển Nhi.
Trong lúc đó, hắn bất ngờ nghe thấy Lưu Kim Hoa gọi điện thoại, biết được bốn người đàn ông kia đang ở gần Khương Uyển Nhi, tất cả đều đang ở khách sạn Vĩnh Táng, cho nên 6 giờ sáng hắn rời khỏi nhà họ Trương, xuất phát đến khách sạn Vĩnh Táng.
Hắn muốn tìm cơ hội giết chết bốn người đàn ông này, đồng thời tìm cơ hội gặp lại Khương Uyển Nhi.
Hắn cần xác nhận trưởng lão Cung đã tử vong hay chưa.
Khoảng 6 giờ 45 phút sáng, hắn đến Động Thiên Phúc.
A Hoa đã rời đi, trong Động Thiên Phúc không có một bóng người.
Diệp Vân Phong xác định trưởng lão Cung đã chết, điều này khiến hắn vô cùng hài lòng.
Hắn vẫn muốn giết bốn người đàn ông còn lại, cho nên chuyện hắn hạ độc giết chết trưởng lão Cung hay thân phận hiện tại của hắn vẫn không thể bị bại, vì vậy hắn tiếp tục che giấu.
Diệp Vân Phong không rời đi ngay mà vào trong phòng khách của trưởng lão Cung, nhìn thấy một bộ cung tên.
Người nhà họ Vương có tài bắn cung, những thứ này là do họ tặng cho trưởng lão Cung xem như quà gặp mặt.
Diệp Vân Cơ nghĩ ra một kế, hắn lấy một mũi tên, đi vào trong sân, đâm mũi tên lên lưng trưởng lão Cung, leo lên tường làm dấu chân giả, ngụy tạo thành hiện trường có ai đó mai phục ở trên tường bắn tên giết chết trưởng lão Cung.
Trưởng lão Cung chết vì độc khoảng nửa tiếng trước, xác chưa cứng lại, hiện trường giả của Diệp Vân Phong khá thành công, trên đầu mũi tên vẫn còn máu.
Làm xong, Diệp Vân Phong di chuyển đến khách sạn Vĩnh Táng vào lúc 7 giờ 20 phút.
Thời gian bị tạm ngừng, gió cũng dừng lại giữa không trung, thế giới này càng bại lộ sự giả dối của mình.
Người chơi cũng đứng im bất động.
Họ ngây ngốc tiêu hóa thông tin mình vừa nhận được.
Thời Tung sớm biết rõ mọi thứ nên không quan tâm đến những dòng thông tin vang lên trong đầu, anh chỉ hơi híp mắt, nghiêng đầu đánh giá "cô Tư Lý" trước mặt.
Diệp Vân Phong ẩn nấp trong thân xác của cô Tư Lý có ánh mắt bình tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Thời Tung, nhàn nhạt nói: "Cô đã sớm biết tôi là hung thủ."
Diệp Vân Phong là cô Tư Lý.
Kịch bản đã sớm ám chỉ điều này.
Thứ nhất, bà mụ từng nói rằng khi cô Tư Lý vừa chào đời đã tắt thở một thời gian, sau đó bất chợt sống lại.
Cô Tư Lý năm nay 10 tuổi, Diệp Vân Phong chết từ 10 năm trước.
Thứ hai, mặt sau của tấm ảnh chụp Diệp Vân Phong cùng Khương Uyển Nhi có viết một câu "tìm em ở dưới hoàng tuyền".
Điều này ngụ ý Khương Uyển Nhi đã chết, Diệp Vân Phong cũng theo sau cô hóa thành quỷ, nhưng vẫn quyến luyến nơi này không chịu đi.
Thứ ba là ngôi nhà trấn áp toàn bộ oan hồn của nhà họ Diệp. Thời Tung không thể tìm thấy được Diệp Vân Phong ở đó, nhưng không đồng nghĩa với việc Diệp Vân Phong hận Khương Uyển Nhi.
Trước đó, Diệp Vân Phong tự sát. Gia tộc Diệp mất người đứng đầu, ba gia tộc còn lại nhân thời cơ xâu xé miếng mồi ngon, giết chết hết người của dòng họ Diệp, sau đó nhốt linh hồn của họ trong linh đường.
Như vậy linh hồn của Diệp Vân Phong không hề bị trấn áp ở trang viên cũ của nhà họ Diệp.
Kết hợp các manh mối tìm được, không khó để nhận ra Diệp Vân Phong đã hóa thân thành cô Tư Lý.
Thời Tung nói với Diệp Vân Phong: "Tôi uy hiếp người trong trấn phải kể chuyện năm xưa cho tôi nghe, sáu người chơi chia thành ba nhóm nhỏ cũng tích cực điều tra toàn diện, nhưng những người còn lại không có ai có động cơ giết trưởng lão Cung. Chỉ có Diệp Vân Phong có động cơ."
"Đương nhiên trước khi cùng nhóm người chơi thảo luận với nhau, tôi chỉ có thể thông qua động cơ để xác định anh."
"Nhưng khi cậu hai Lý nói A Hoa đã cung cấp rất nhiều manh mối, cũng nhắc đến chuyện phóng hỏa ở lễ đường nhà họ Trương, tôi đã hiểu rõ quá trình gây án của anh."
"Thêm nữa, những người khác không có lí do phóng hỏa lễ đường. Huống hồ khi đó Trương Dã đang ở cùng tôi, còn ba người đàn ông khác đang ở bên kia bờ sông... Chỉ còn một mình anh."
"Đây là phó bản dành cho người mới, anh rất dễ bị tìm ra."
"Tôi nghĩ rằng đó là lí do hệ thống sắp xếp cho anh một "người cộng sự"."
"Ít nhất thì tôi là một người cộng sự có thể giúp anh đẩy tội trạng cho cậu Vương, như vậy anh nên cảm ơn tôi."
"Anh thấy đó, khi gặp anh ở trong phòng thuốc của nhà họ Trương, anh còn không thèm giúp tôi. Bây giờ tôi lại giúp anh, có phải anh nợ tôi một ân tình không?"
"Ừm." Diệp Vân Phong vẫn xa cách, khó gần như cũ, không ý kiến gì nhìn Thời Tung: "Cô chơi rất hay. Khi nào cô phát hiện chúng ta cùng một phe? Là sau khi cô nhận được ám chỉ của tôi?"
Thời Tung gật gật đầu: "Nhưng ám chỉ của anh là một trò cược lớn. Anh không sợ những người khác phát hiện ra manh mối đó à?"
Diệp Vân Phong lắc đầu: "Dù cho họ có nhận ra tấm ảnh đó có vấn đề thì tôi cũng có lí do khác để biện minh. Trọng điểm là cô nhận ra được thông điệp từ tấm ảnh đó, như vậy không còn vấn đề gì nữa."
Nhóm người chơi bị chia thành hai phe, phải luôn quan sát, theo dõi lẫn nhau, Diệp Vân Phong khó có cơ hội tìm Thời Tung để tiết lộ thân phận của mình, xác nhận cả hai cùng một phe, yêu cầu đối phương giúp đỡ.
Cho nên hắn nghĩ đến việc sử dụng tấm ảnh chụp làm ám chỉ.
Diệp Vân Phong vội vàng lập một ngôi mộ chôn cất di vật của Khương Uyển Nhi, sau đó liền tự sát.
Theo hắn, sau khi hắn chết đi, những người khác có khả năng phát hiện ra ngôi mộ này, nếu nhận ra đây là mộ của Khương Uyển Nhi chắc chắn sẽ phá hủy nó hoàn toàn.
Cho nên Diệp Vân Phong không đặt bất kì vật dụng nào dễ dàng liên tưởng đến Khương Uyển Nhi vào trong ngôi mộ.
Tấm ảnh chụp hắn cùng Khương Uyển Nhi vốn được cất giấu trong một quyển sách ở thư phòng.
Khi cùng cậu cả nhà họ Lý thăm dò khách sạn Vĩnh Táng, Diệp Vân Phong đến thư phòng đầu tiên. Tìm được tấm ảnh, nhân lúc cậu cả Lý không chú ý thì nhét nó vào ống tay áo.
Sau đó, hắn cùng cậu cả Lý tìm thấy ngôi mộ chôn di vật, cùng nhau đào mộ lên.
Trong lúc đó, Diệp Vân Phong liền lén lút bỏ tấm ảnh chụp xuống, giả vờ như tìm thấy tấm ảnh ở dưới ngôi mộ.
Hành động này của hắn đều đã được suy xét kĩ càng.
Đầu tiên, để báo tin cho Thời Tung, hắn cần phải đưa tấm ảnh này cho Thời Tung, nhưng không thể trực tiếp tìm được nó ngay trước mắt cậu cả Lý.
Có tới hàng trăm quyển sách trong thư phòng. Một cô bé chỉ vừa mới 10 tuổi lần đầu đến khách sạn Vĩnh Táng làm sao có thể chuẩn xác tìm thấy được tấm ảnh chụp như vậy?
Điều này sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Nếu không làm tốt, nhóm cậu cả Lý sẽ nghĩ ngay đến việc thân xác cô Tư Lý đã bị Diệp Vân Phong chiếm lấy.
Thứ hai, về thông tin của tấm ảnh và dòng chữ "tìm em dưới hoàng tuyền" đều ám chỉ cho Thời Tung biết linh hồn của Diệp Vân Phong vẫn luôn ở trần thế với Khương Uyển Nhi.
Trên cơ sở này, nếu Thời Tung nhận ra tấm ảnh không phải vật chôn dưới mộ thì anh sẽ nghĩ ngay đến việc làm sao cô Tư Lý tìm thấy được nó.
Người mình yêu qua đời, tấm ảnh lưu giữ kỉ niệm của cả hai sẽ càng thêm trân quý, chắc chắn Diệp Vân Phong sẽ giấu nó rất kĩ.
Vì sao cô Tư Lý tìm thấy?
Vì sao cô bé lại treo đầu dê bán thịt chó ngay trước mắt cậu cả Lý, nói rằng mình tìm thấy tấm ảnh ngay dưới ngôi mộ?
Chỉ có thể là vì đây là Diệp Vân Phong.
Cuối cùng, Diệp Vân Phong cần thông qua hành động này để ám chỉ Thời Tung rằng cả hai cùng thuộc một phe.
Vì một khi hắn bại lộ thân phận với Thời Tung cũng bại lộ động cơ giết người, tương đương với việc bại lộ hắn hung thủ.
Vì sao lại phải tự bại lộ?
Thời Tung không thể không suy đoán rằng giữa hai người là một mối quan hệ giữ gìn bí mật cho nhau, anh cần phải giúp đối phương che giấu thân phận là hung thủ.
Diệp Vân Phong hành động trong âm thầm, theo sau cậu cả Lý điều tra từng nơi.
Bây giờ, ngẫm lại hành động của Diệp Vân Phong, Thời Tung nhìn vào mắt đối phương, ánh mắt đầy vẻ hứng thú.
Chợt anh nghe thấy Diệp Vân Phong nói: "Tôi quyết định đưa tấm ảnh kia cho cô xem là một chuyện mạo hiểm. Vì tôi không xác định được thái độ của cô như thế nào, tôi không biết cô có muốn giúp tôi hay không."
"Hệ thống cũng không thông báo cô ở cùng một phe với tôi."
"Ngoài ra, cô cũng không xác nhận được Khương Uyển Nhi có thật sự giết Diệp Vân Phong hay không, hai người có trở mặt thành thù hay không."
"Nhưng bây giờ tôi đã biết được lựa chọn của cô. Vậy thì..."
Nhìn Thời Tung, biểu tình của Diệp Vân Phong có chút kì dị: "Vậy thì cô đã lựa chọn tin tưởng tôi. Cô tin tôi?"
Không ngờ Diệp Vân Phong lại hỏi câu này.
Thời Tung híp mắt cười: "Tin anh? Ở trong trò chơi này mà nói chuyện tin tưởng nhau à?"
Thời Tung liếc mắt nhìn đối phương: "Người như anh khi thấy tôi sắp chết liền bỏ mặc tôi ngay lập tức thì sao lại nghĩ tôi có thể tin tưởng anh được nhỉ?"
"Tôi lựa chọn giúp anh là vì tôi phân tích ra được nhiệm vụ ẩn của tôi là gì, tôi đoán được điều kiện cần phải hoàn thành mà thôi."
Cách đây không lâu, Thời Tung đứng dưới gốc cây to ở khách sạn Vĩnh Táng, nhìn chằm chằm vào di vật bị đào lên từ ngôi mộ, suy nghĩ vì sao mình lại không thức tỉnh, suy nghĩ về phán định "thức tỉnh" của hệ thống có yêu cầu gì.
Anh đã nghĩ ra.
Trong vụ án giết người này chỉ có Diệp Vân Phong có động cơ giết người.
Người này giết trưởng lão Cung chỉ có thể là vì Khương Uyển Nhi.
Chứng tỏ hai người không trở mặt thành thù.
Vì vậy năm xưa Khương Uyển Nhi không giết người. Cô vẫn yêu đối phương như cũ.
Nhớ lại thù hận, nhớ lại những tiếc nuối và thống hận, Khương Uyển Nhi lại không hề nhớ lại "tình yêu", cho nên cô không thể thức tỉnh hoàn toàn.
Diệp Vân Phong là hung thủ. Nếu Khương Uyển Nhi giúp đỡ hắn thoát án, không cho một ai phát hiện ra thân phận của hắn thì có tương đương với việc cô cũng nhớ lại tình yêu của mình hay không?
Khi đó, cô mới chân chính thức tỉnh.
Cho nên hệ thống đã sắp đặt một nhiệm vụ ẩn cho người chơi đóng vai Khương Uyển Nhi.
Nếu cô giúp đỡ Diệp Vân Phong che giấu thân phận, thoát khỏi diện tình nghi, hệ thống sẽ phán định cô hoàn toàn thức tỉnh, đạt được kết cục lí tưởng nhất.
Sau giấc trưa, gió lặng, thời gian tĩnh lặng trên quảng trường trung tâm.
Thời Tung và Diệp Vân Phong một cao một thấp đứng bên cạnh nhau, cách nhau không xa không gần, nhìn thẳng vào nhau.
Gần như trong trạng thái không liên lạc với nhau một câu nào, họ lại hoàn thành một cuộc hợp tác đầy ăn ý, phối hợp đến mức kín kẽ.
Nhưng trong mắt của cả hai đều không hề có một tia vui sướng sau khi chiến thắng.
Thời Tung bề ngoài nở một nụ cười dịu dàng, nhưng tia dịu dàng lại trở nên lạnh băng trong đáy mắt.
Diệp Vân Phong luôn duy trì bộ dạng xa cách, khó gần từ đầu đến cuối.
Cho nên trông hai người như đang lâm vào tình thế giương cung bạt kiếm.
Ở bên cạnh, Tả Tam Khưu đã tiêu hóa được lượng thông tin, vừa xoay đầu đã nhìn thấy tình cảnh đầy mùi thuốc súng của họ.
Nếu không biết rõ, cậu còn cho rằng hai người là kẻ thù của nhau.
Nghĩ đến dây, Tả Tam Khưu lại dùng ánh mắt hối hận, gian nan nhìn Diệp Vân Phong, sau đó lại nhanh tay túm lấy tay Thời Tung, kéo anh qua một bên.
"Chó chết thật, chúng ta bị cô bé này lừa! Thật ra tôi nghĩ thêm một lát nữa là có thể ra đáp án rồi!"
"Nhưng thời gian quá cấp bách, trò chơi này đáng sợ như vậy, khi đó cũng ảnh hưởng đến phán đoán của tôi... Hơn nữa cả ngày hôm nay tôi chưa ăn cơm. Đường trong máu quá thấp, ảnh hưởng tới trí nhớ."
"Còn nữa, bộ dạng đáng yêu của cô bé này cũng quá lừa tình. Tôi thật sự xem người này là một cô bé ngây thơ đó. Không biết chừng phía sau lại thật sự là một gã đàn ông cao to đen hôi."
"Anh cũng đừng buồn nha, mới bị lừa một lần thôi mà. Sau này chúng ta sẽ rút kinh nghiệm."
Thời Tung: "..."
Tả Tam Khưu tiếp tục khuyên bảo: "Tôi thấy vừa rồi hai người chuẩn bị đấm nhau hả? Quên đi quên đi, đã đánh cược thì phải chấp nhận chịu thua. Người này đúng là chơi hay thật. Và..."
Nói đến đây, nhìn thấy trong mắt Thời Tung tràn ngập sự thương hại, Tả Tam Khưu liền cau mày: "Anh làm gì vậy? Ánh mắt của anh có ý gì thế?"
Thời Tung nhàn nhạt đáp: "Không có gì, tôi cảm thấy cậu nói cái gì cũng đúng."
Tả Tam Khưu: "..."
Hệ thống nhanh chóng phát thông báo ——
【 Vụ án《 Trấn Trường Mệnh 》sắp kết thúc, tiếp theo là bảng kết quả sau khi bỏ phiếu tìm ra hung thủ giết chết trưởng lão Cung 】
【 Vương Chí Ân có 5 phiếu, Khương Uyển Nhi có 1 phiếu, những nhân vật còn lại có 0 phiếu 】
【 Vương Chí Ân là hung thủ do người chơi chọn 】
【 Xin chia buồn, người chơi không tìm được hung thủ thật sự 】
Nhóm người chơi đã biết rõ kết quả này sau khi nắm bắt được cốt truyện nên không quá kinh ngạc.
Nhưng sau đó thì khác ——
【 Khương Uyển Nhi đã phát hiện cô Tư Lý là hung thủ thật sự, nhưng lựa chọn bỏ phiếu cho Vương Chí Ân, thành công giúp đỡ che giấu thân phận của hung thủ 】
【 Lựa chọn của Khương Uyển Nhi chứng tỏ cô đã khôi phục kí ức, đạt điều kiện để thức tỉnh 】
【 Khương Uyển Nhi, chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, bây giờ bạn có thể lựa chọn kết cục mà bạn mong muốn 】
【 Sau khi thức tỉnh, bạn đã có lại được sức mạnh của mình, không chỉ như vậy, sau khi biết rõ những tội ác mà trưởng lão Cung và ba gia tộc gây ra cho mình, oán niệm của bạn ngày một tăng cao, sức mạnh cũng to lớn hơn 】
Cho nên bạn có thể lựa chọn dẫn Diệp Vân Phong cao chạy xa bay, rời khỏi vùng đất mà bạn căm ghét... 】
Thông báo của hệ thống kết thúc, Tả Tam Khưu sững sờ đứng yên tại chỗ suốt ba giây, không thể tin nổi nhìn Thời Tung, hít từng ngụm khí lạnh, một lúc lâu sau mới lắp bắp lên tiếng.
"Anh anh anh... Anh lại gạt tôi??!!"
"Tôi... Anh anh anh... Đm tôi nhớ lại những gì tôi vừa nói với anh, anh đúng là khiến người khác tức chết mà!"
"Lần này tôi thề với trời đất, nếu tôi tin anh thêm một lần nào nữa, tôi sẽ livestream trồng cây chuối ăn cứt!"
Thời Tung kinh ngạc hỏi: "Sao cậu lại tàn nhẫn với bản thân như vậy?"
Tả Tam Khưu: "..."
【 Hệ thống sẽ cho Khương Uyển Nhi thời gian lựa chọn kết cục mà bạn mong muốn 】
【 Bây giờ hệ thống sẽ công bố điểm số cuối cùng của người chơi 】
【 Số điểm đạt được sau khi bỏ phiếu: Vương Chí Ân không thể giải oan cho mình, bị trừ 100 điểm 】
【 Lý Chiêu Đệ thành công thoát án, nhận được 200 điểm 】
【 Lý Quang Đồng, Lý Quang Vinh, Trương Dã, Khương Uyển Nhi không có điểm, cũng không bị trừ điểm 】
【 Số điểm đạt được theo mức độ hoàn thành kịch bản: Vương Chí Ân, Trương Dã không thể tìm được thủ phạm, chưa tìm ra chân tướng của cốt truyện, mức độ hoàn thành cốt truyện là 50%, mỗi người được nhận 50 điểm 】
【 Lý Chiêu Đệ hoàn thành quá trình thăm dò, nhận được 100 điểm 】
【 Mức độ hoàn thành cốt truyện của Khương Uyển Nhi là 100%, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận được 200 điểm 】
【 Khương Uyển Nhi thay đổi kết cục tử vong, dẫn dắt kịch bản sang cốt truyện số 2, nhận được 100 điểm 】
【 Tổng kết, Vương Chí Ân -50 điểm 】
【 Lý Quang Đồng, Lý Quang Vinh, Trương Dã 50 điểm 】
【 Lý Chiêu Đệ, Khương Uyển Nhi 300 điểm 】
【 Kết thúc phần công bố điểm 】
【 Xin mời Khương Uyển Nhi đưa ra lựa chọn 】
"Leng keng, leng keng, đinh đinh đang đang..."
Mây nhẹ nhàng trôi, tiếng gió vù vù.
Cùng với tiếng lục lạc trầm thấp, vô số người dân đang kéo đến, đi theo sau một vị đạo trưởng đến quảng trường trung tâm. Ở trên quảng trường trung tâm, một người phụ nữ có nhan sắc diễm lệ đang lơ lửng trên cao, hai chân đi trần, mái tóc dài bay phần phật trong gió, hai mắt màu đỏ đầy quỷ dị.
Bay lơ lửng trước bức tượng Trinh Nữ, trông cô giống hệt như ngày bị thiêu sống vào mười năm trước.
Mười năm trước, cô bị thiêu sống, hóa thành lệ quỷ.
Một năm trước, cô bị xóa kí ức, tiếp túc sống tạm bợ trong trò chơi diễn kịch của người dân trong trấn.
Bây giờ cô đã thức tỉnh, giống như phượng hoàng tái sinh, chuẩn bị dùng ngọn lửa tối thượng thiêu đốt toàn bộ thế giới.
Như cảm giác được điều gì, một cô bé trạc 10 tuổi đi đến trước mặt Khương Uyển Nhi.
Trong thân xác này ẩn giấu linh hồn của Diệp Vân Phong.
Hắn nương nhờ trong thân xác của một cô bé, ngẩng đầu nhìn Khương Uyển Nhi ở trên cao.
"Em không giết anh, em cũng không giống người nhà họ Diệp. Anh không bỏ rơi em cũng không vi phạm lời hẹn thề. Giữa chúng ta chưa từng có một mối thù nào. Vậy thì tiếp theo em muốn lựa chọn điều gì?"
"Em có muốn đi theo anh không?"
Giữa không trung, Khương Uyển Nhìn nghiêng đầu cười nhìn đối phương, ánh mắt vừa quen thuộc lại xa lạ.
"Đi theo anh làm gì? Em và một cô bé có thể làm được gì?"
Diệp Vân Phong ngưng trọng: "Giết họ, em cũng sẽ hồn phi phách tán."
"Hồn phi phách tán... À, đúng là có hơi đáng tiếc. Nhưng có một số việc muốn hoàn toàn buông bỏ thì cần phải trả giá đắt."
Khương Uyển Nhi nói: "Có thù tất báo. Mười năm trước, họ đều muốn giết em, bây giờ em sẽ giết họ."
"Mảnh đất này có quá nhiều tội ác, chi bằng lấy máu thịt gột rửa toàn bộ."
Nghe xong, Diệp Vân Phong đứng bất động như khúc gỗ giữa quảng trường, đôi mắt trầm tĩnh, thanh sạch.
Khương Uyển Nhi nhìn hắn lần cuối, sau đó đôi mắt đỏ rực lạnh băng nhìn về phía người dân và non nước bao bọc lấy trấn Trường Mệnh.
Đã đến lúc rửa sạch tội ác ở nơi này.
Khương Uyển Nhi giơ tay làm một động tác, một tiếng "keng" vang lên, lục lạc trong tay đạo sĩ liền rơi xuống.
Ngay sau đó, "răng rắc" một tiếng, lục lạc lại vỡ tan chia năm xẻ bay, đạo trưởng ngã vật xuống đất, há miệng phun một ngụm máu tươi.
"Không xong, không xong rồi... Cô ta đã biết chuyện bốn người kia lừa mình... Cô ta đã biết được chân tướng, oán khí của cô ta mạnh hơn cả trước đây!"
"Tôi không làm được đâu... Mấy người, mấy người hại tôi! Nếu sớm biết cô ta mạnh như vậy, tôi sẽ không đến đây... Tôi không nên đến đây!!!"
Đạo sĩ lồm cồm bò dậy muốn chạy trốn. Nhưng đã muộn.
Màu đỏ bỗng chốc hóa thành một ngọn lửa giữa trời cao, lan tràn ra khắp nơi, nghiền nát từng sự vật mà nó nuốt lấy, kéo từng mạng người vào trong vòng oán nghiệp.
Trong nháy mắt, ngọn lửa lan tràn khắp trấn Trường Mệnh, tham lam lấy đi sinh mạng của toàn bộ những người ở đây.
Ngọn lửa cháy suốt ba ngày ba đêm.
Trấn Trường Mệnh lạc hậu, khép kín ở sâu trong núi xa, vô thanh vô tức chìm trong biển lửa.
Với Khương Uyển Nhi, ngọn lửa đỏ rực bao trùm lấy trấn Trường Mệnh là hình ảnh đẹp nhất mà thị trấn từng có.
Mọi ảo giác như trăng dưới nước, như hoa trong gương đều đã tan thành tro bụi trong ngọn lửa.
Cô đứng ở bên trong biển lửa suốt ba ngày, đã nhận ra được sự thật và sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Ngay trước thời khắc biến mất, Khương Uyển Nhi mơ hồ nhìn thấy một hình bóng chạy về phía mình.
Đó là hồn phách của một người đàn ông thoát ra thân xác bị cháy thành tro của Lý Chiêu Đệ.
Linh hồn yếu ớt của Diệp Vân Phong có hình dạng nửa trong suốt, gần như có thể tan biến đi dưới ánh mặt trời bất kì lúc nào.
Nhưng hắn vẫn cố gắng di chuyển dưới ánh mặt trời, muốn vươn tay đến người con gái sáng rực giữa ngọn lửa.
Ánh mắt hắn đau đớn, bi thống, thê lương.
Vì hắn biết rằng đây sẽ lần vĩnh biệt cuối cùng.
Khi hắn vừa vươn tay ra, ôm chặt lấy Khương Uyển Nhi, cô đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.
Tro bụi bị gió thổi tung, hóa thành từng mảnh tro tàn rơi rụng xuống đất.
Cái ôm của Diệp Vân Phong rơi vào khoảng không.
Trước khi vĩnh biệt, cô cũng chưa kịp nhìn lấy hắn một lần.
Ngọn lửa vừa bốc cháy lên không lâu, hệ thống đã sắp xếp cho người chơi rời khỏi trò chơi.
"Cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm ra chân tướng, cũng cảm ơn cậu đã giúp tôi lựa chọn quyết định này."
"Vân Phong đối xử rất tốt với tôi, nhưng nếu tôi ở bên cạnh anh ấy, tôi không thể thoát khỏi trấn Trường Mệnh và hồi ức khi còn ở đây."
"Tôi đã hận quá lâu, đã quá mỏi mệt, đã đến lúc buông bỏ mọi thứ..."
Tạm dừng một chút, Khương Uyển Nhi nói tiếp: "Sự chờ mong của tôi dành cho Diệp Vân Phong có lẽ đã chấm hết ngay trong ngọn lửa kia. Dù xuất phát từ nguyên dân gì, tôi cũng không thể chờ được đến lúc anh ấy đến cứu tôi."
"Thật ra vấn đề vốn không phải nằm ở tôi, cũng không phải ở anh ấy, thậm chí cũng không phải là ở ba tên khốn đã hại tôi..."
"Mà là chính thị trấn này, nơi này quá lạc hậu, khép kín..."
"Phá hủy nơi này là một điều tốt. Nếu không, bi kịch của tôi và anh ấy có lẽ sẽ vẫn tiếp tục tái diễn."
Nói xong, Khương Uyển Nhi đưa cho Thời Tung một thứ.
Đó là một huy chương màu đen to bằng một phần ba lòng bàn tay.
【 Người chơi Thời Tung hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhận được đạo cụ —— Huy chương kỵ sĩ 】
【 Lựa chọn kết cục không ảnh hưởng đến điểm số mà ảnh hưởng đến phân loại huy chương kỵ sĩ 】
【 Lần này bạn nhận được huy chương kỵ sĩ có phân loại: "Đêm tối" 】
【 Xin hãy giữ gìn huy chương kỵ sĩ cẩn thận 】
【 Xin hãy chờ được di chuyển... 】
Khi đang chờ được di chuyển ra khỏi trò chơi, giữa hư không, Thời Tung lơ đãng rũ mắt, bắt gặp Diệp Vân Phong.
Người này đang đứng bên cạnh tượng Trinh Nữ, nơi Khương Uyển Nhi từng bị thiêu sống.
Diệp Vân Phong cũng đang nhìn Thời Tung.
Đôi mắt của đối phương được ánh lửa nhuộm đỏ, thần sắc thâm sâu khó lường.
Một lát sau, một thân ảnh nửa trong suốt tách rời khỏi thân xác kia, mơ hồ nhìn thấy đó là một gương mặt anh tuấn, kiên nghị của một thanh niên trẻ tuổi.
Nhưng người này biến mất ngay lập tức.
Dường như mọi thứ chỉ là ảo giác.
Thời Tung chưa kịp nhìn rõ điều gì, anh đã quay về thế giới hiện thực.
Sau một giây hoảng thần, Thời Tung nhận ra anh đã quay về khu vực phía sau bàn tiếp tân của khách sạn Mê Tàng.
Trong tay anh vẫn còn một chiếc giẻ lau, có lẽ vừa dọn dẹp xong nơi này, đang chuẩn bị lên lầu ngủ.
Nghĩ đến điều gì, Thời Tung mở điện thoại lên kiểm tra thời gian.
9 giờ 17 phút tối.
Khi Trần Lập đến tìm Thời Tung, anh nhìn đồng hồ, khi đó là 9 giờ 15 phút.
Ở trong trò chơi một thời gian dài nhưng khi quay về thế giới hiện thực, thời gian chỉ vừa trôi qua 2 phút.
Trần Lập muốn giết chết anh trong trò chơi.
Bây giờ anh ta đã thất bại.
Còn những người khác thì sao?
Thời Tung ngước mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Bất chợt, rèm cửa khẽ đong đưa, có người đi đến.
Thời Tung nhàn nhạt nhìn cửa ra vào, tay phải lặng lẽ cầm một con dao.
Một lát sau, có người bước vào đại sảnh, đó vẫn là một cảnh sát, nhưng người này tên là Lư Phong, không phải Trần Lập.
Giơ giấy chứng nhận lên trước mặt Thời Tung, cảnh sát Lư Phong nghiêm túc nói: "Làng Trương ở gần đây có án mạng, hung thủ vẫn còn đang lẩn trốn, cậu nhớ chú ý an toàn."
"Nếu phát hiện kẻ khả nghi trong số khách đến ở đây, cậu phải nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát. Đặc điểm nhận dạng của hung thủ là..."
Cảnh sát dặn dò nhiều điều với Thời Tung, còn đưa tranh khắc họa hung thủ và số điện thoại của mình cho anh.
Thời Tung nhất nhất ghi nhớ, cũng tỏ vẻ mình sẽ dặn dò lại nhân viên và các vị khách đến đây, khi Lư Phong gật đầu rời đi thì anh chợt gọi đối phương lại.
"Cảnh sát Lư, có thể hỏi anh một việc không?"
"Mời cậu."
"Anh cũng là cảnh sát ở khu Tân Bắc sao?"
"Đúng vậy. Trấn Hoàng Hà thuộc sự quản lý của Tân Bắc."
"Vậy thì... Ở chỗ các anh có cảnh sát nào tên Trần Lập không?"
"Có. Làm sao vậy? Cậu quen biết người này à?"
"Cũng không tính là quen. Anh ta..."
"Anh ta ấy hả, chậc, vốn là một người có tiền đồ... Nhưng chúng tôi vừa mới phát hiện ra anh ta có vấn đề."
"Anh ta đã bị tạm giam. Nhưng tôi không thể nói tình huống cụ thể cho cậu biết."
Thời Tung gật gật đầu, chần chờ một chút, lại hỏi: "Tôi có thể đến thăm tù không? Là như thế này, anh ta thiếu nợ tôi. Tôi muốn hỏi anh ta muốn chút anh ta còn thân thích gì giúp đỡ chuyện tiền nong cho anh ta không. Tôi và anh ta vốn là bạn trên mạng, chúng tôi cùng nhau chơi một trò chơi, có một số vấn đề trong trò chơi tôi cũng muốn hỏi anh ta một chút."
Thăm tù để hỏi chuyện chơi trò chơi?
Ông chủ khách sạn điển trai này có vấn đề gì vậy?
Lư Phong đánh giá Thời Tung vài lần, sau cùng cũng gật đầu: "Cậu có thể vào thăm. Tôi sẽ giúp cậu làm thủ tục. Như thế này đi, ngày mai kết thúc quá trình thẩm vấn anh ta, tôi sẽ gọi điện cho cậu."
"Nhưng hai người không thể trò chuyện riêng, phải có ít nhất hai cảnh sát trông giữ."
"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cảnh sát Lư."
Lễ phép tiễn Lư Phong, trong lòng Thời Tung không khỏi rùng mình ——
Nếu anh đóng vai Khương Uyển Nhi rồi chết trong trò chơi thì như thế nào?
Chẳng lẽ anh sẽ bị xem là hung thủ rồi bị bắt lại, sau đó lãnh án tử hình?
Bây giờ anh đã sống sót trong trò chơi.
Ở thế giới hiện thực, Trần Lập lại bị bắt.
Dường như vận mệnh của họ đã thay đổi.
Có lẽ trò chơi thật sự có khả năng sửa chữa số phận của con người.
Rốt cuộc lực lượng gì lại có thể điều khiển một trò chơi như vậy?
Thời Tung đang suy tư, chợt rèm cửa lại lay động.
Đó là Tả Tam Khưu đang tức tối chạy từ phía sau đến.
Cậu đã nghĩ sẵn hết mọi lời nhục mạ Thời Tung ở trong đầu.
Nhưng ngọn lửa giận của cậu lại không thể phát tác khi cậu nhìn thấy Thời Tung.
—— Thời Tung đang ngồi trước máy tính, thần thái tự nhiên, tập trung gõ gõ đánh đánh trên bàn phím, hoàn toàn không quan tâm đến cậu.
Siết chặt tay, bây giờ lên tiếng thì có ích lợi gì?
Tả Tam Khưu tức sắp chết: "Sao anh lại có thể làm như vậy?!"
Thời Tung tiếp tục cúi đầu gõ bàn phím, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Tả Tam Khưu, vẫy vẫy tay như đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Đến đây."
Làm gì? Anh khinh thường tôi lừa gạt tôi, bây giờ vẫy tay một cái lại muốn tôi đi đến ngay, danh dự của tôi để ở đâu hả?
Tả Tam Khưu xanh mặt không nói lời nào.
Thời Tung lại xoay màn hình máy tính lại, trên màn hình sáng chói bốn chữ —— "Hợp đồng làm việc".
"Anh, anh có ý gì?"
"Hại cậu mất tiền thưởng của câu lạc bộ, tôi muốn bồi thường cho cậu. Tôi đã đáp ứng hiển nhiên phải làm."
"Dù sao chỗ tôi cũng đang thiếu người làm, khi cậu không đi học thì có thể đến đây làm thêm."
Thời Tung nhìn Tả Tam Khưu, nghiêm túc nói: "Trong trò chơi, tôi đã lừa cậu. Nhưng có lí do. Thứ nhất, tôi muốn thăm dò Vương Chí Ân. Người này không thích hợp..."
Giải thích xong vấn đề Vương Chí Ân, Thời Tung nói tiếp: "Thứ hai, tôi cần phải thử nghiệm cách chơi. Bây giờ có thể thấy rằng nhiệm vụ ẩn được che giấu rất kĩ. Muốn đạt được kết cục lí tưởng nhất, lấy được số điểm cao nhất thì từng bước không được sai phạm."
"Thật ra khi bỏ phiếu thì tôi vẫn không nắm chắc 100%. Lỡ như Diệp Vân Phong thật sự cho rằng tôi giết dòng họ Diệp, phản bội lại tôi, vậy thì tôi và anh ấy không thể ở cùng một phe. Tôi trở thành đồng phạm của anh ta cũng chỉ bị anh ta lợi dụng."
"Kết quả là tôi cũng giống như mọi người không nhận lại được gì, ngược lại còn bị anh ta hại chết. Vì trong mắt anh ta, tôi là kẻ thù lớn nhất."
Khi nói những lời này, biểu tình của Thời Tung vô cùng nghiêm túc, ánh mắt thậm chí còn lộ vẻ sợ sệt, dường như mỗi bước đi đều tràn ngập nguy hiểm.
Anh không màng nguy hiểm để thử nghiệm quy tắc trò chơi.
Hơn nữa... Nếu không có anh ta, bản thân Tả Tam Khưu cũng không thể tìm ra hung thủ trong thời gian ngắn, vì lượng thông tin trong phó bản quá lớn, thời gian lại quá ít...
Tả Tam Khưu rất buồn vì bị Thời Tung lừa gạt.
Nhưng ở trong trò chơi như vậy, mọi người đều cố gắng vì điểm số của riêng mình, sao cậu lại có thể oán trách anh ta lừa gạt mình được?
Ít nhất anh ta không hại mình.
Mình cũng chỉ là không nhận được điểm vì chọn sai hung thủ mà thôi...
Thất cảm xúc của Tả Tam Khưu dần bình tĩnh lại, Thời Tung in hợp đồng thành hai bản, đưa cho cậu một bản: "Cậu ký tên rồi tha thứ cho tôi nhé?"
Tả Tam Khưu: "..."
Một phút sau, dù trên mặt cau có không vui nhưng Tả Tam Khưu thành thành thật thật lấy bút kí tên lên hợp đồng, chính thức trở thành nhân viên của khách sạn.
Cất hợp đồng, Thời Tung ngáp một cái: "Tối nay cậu ở đây ngủ luôn đi. Lát nữa theo tôi lên lầu, tùy ý chọn một phòng, sau đó lấy phòng đó làm phòng của cậu luôn."
"Được rồi. Nhưng tôi nhắc lại anh, nếu không phải tôi thật sự thiếu tiền thì còn lâu tôi mới kí hợp đồng!"
"Ừm. Giỏi lắm."
"..."
Sau đó Tả Tam Khưu nghe Thời Tung hỏi số tài khoản ngân hàng của mình, ngay lập tức gửi tiền lương cho cậu.
Điện thoại "ting" lên một tiếng.
Tả Tam Khưu thấy mình vừa nhận được 3000 tệ.
Thời Tung nói: "Tôi nhớ Ngô Câu có nói tiền thưởng câu lạc bộ là 2000 tệ. Nên tôi tạm thời ứng tiền lương cho cậu như vậy đã đủ chưa? Nếu không đủ thì nói với tôi."
Tả Tam Khưu chớp chớp mắt: "Anh không hỏi tôi lấy tiền làm gì hả?"
Thời Tung nói: "Chuyện đó có liên quan gì đến tôi không?"
Tả Tam Khưu: "..."
"Không phải, anh không sợ tôi lấy tiền của anh làm chuyện phi pháp hả?"
"Cũng không liên quan đến tôi. Tôi không phải giáo viên của cậu, không có trách nhiệm với hành vi của cậu."
"..."
Tuy 2000 tệ không làm được nhiều thứ.
Nhưng Thời Tung cũng thật quá...
Cuối cùng Tả Tam Khưu thành thật nói: "Cha mẹ tôi đều bận bịu làm việc, rất vất vả, đi sớm về trễ, không có thời gian chăm sóc cho tôi."
"Trong một thời gian dài, ba bữa của tôi đều do bà lão hàng xóm phụ trách. Tôi rất biết ơn bà ấy."
"Bây giờ bà ấy bị bệnh, tôi đều gửi tiền sinh hoạt cho bà ấy. Tôi nghe nói rằng bây giờ tiền viện phí của bà ấy còn thiếu 2000 tệ, cho nên tôi muốn..."
"Chủ yếu là do cha mẹ tôi quá cực, cho tôi học đại học cũng không dễ dàng gì. Tôi ngại mượn tiền họ. Chậc, cũng chỉ trách tôi... Bình thường tôi là một người sĩ diện, tôi cũng không bao giờ tỏ ra yếu kém trước mặt anh em. Khi nộp phí cho câu lạc bộ, tôi cũng giả bộ rất hào phóng. Tôi..."
Tả Tam Khưu trình bày đời tư một cách cảm động.
Cậu lại nghe Thời Tung ngáp thêm một lần nữa.
Tả Tam Khưu: "..."
"Chơi trò chơi lâu như vậy cậu không mệt hả? Đi ngủ thôi."
Thời Tung khóa kĩ ngăn kéo ở bàn tiếp tân, xoay người đi lên cầu thang bằng gỗ.
Tả Tam Khưu sửng sốt, sau đó cũng nhanh chân chạy theo.
Khi lên lầu, cậu gãi đầu, khó tránh khỏi có chút tò mò nhìn Thời Tung.
"Lựa chọn cuối cùng của anh... Nếu tôi là Khương Uyển Nhi, tôi sẽ lựa chọn đi theo Diệp Vân Phong rồi. Hai người họ cũng quá thảm. Vất vả lắm mới gặp lại được nhau."
"Đi theo Diệp Vân Phong để làm gì?"
"Hả? Còn làm gì nữa? Thì... thì hai người ở bên nhau."
"Vậy thì có giá trị gì?"
"Hả... Gì cơ???"
"Đi theo một người đàn ông khác thì có giá trị gì? Đặc biệt người đàn ông đó còn ở trong thân xác của một cô bé."
"Hơn nữa, yêu đương thì có vui như báo thù không?"
"..."
Một lúc lâu sau, Tả Tam Khưu nói: "Không phải. Tôi bị anh kéo theo rồi! Tôi đâu có biết yêu đương có gì vui đâu? Tôi chỉ muốn nói là... Không phải tất cả mọi người đều phải chết đúng không? Tôi cảm thấy cứ thế giết hết người ở thị trấn thì quá... Huống hồ ngay lúc đó Khương Uyển Nhi cũng sẽ hồn phi phách tán..."
Tả Tam Khưu lải nhải một hồi, thấy Thời Tung dừng chân không nói nữa, anh chỉ dựa lưng vào cửa, hơi cau mày.
Anh không có vẻ thiếu kiên nhẫn gì cả, thậm chí còn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng Tả Tam Khưu nhạy bén nhận ra anh không còn kiên nhẫn nữa, cho nên thức thời ngậm miệng lại.
Cậu chỉ hỏi: "Còn chỗ dinh thự Mai Trúc, anh có muốn đi không? Tôi tính ngày mai đi. Chúng ta có thể cùng nhau thảo luận vì sao chúng ta lại bị kéo vào trò chơi này mà?"
"Chuyện cảnh sát tìm anh là như thế nào? Hai lần đến hình như không phải cùng một người. Tôi, tôi không cố ý rình coi đâu, tôi chỉ... Khụ khụ, cái đó, chúng ta bị kéo vào trò chơi có liên quan gì đến ánh sáng trắng kia không?"
"Và... Anh nghĩ cô Tư Lý hay là người chơi đóng vai Diệp Vân Phong liệu có đến dinh thự Mai Trúc không? Tôi tò mò lắm đó, hung thủ rốt cuộc là nam hay nữ, trông như thế nào. Anh không tò mò sao?"
Thời Tung suy tư một chút, nói: "Không tò mò. Không phải cậu cả Lý nói sẽ chờ chúng ta ba ngày sao? Không cần gấp. Để tôi suy nghĩ đã. Cậu có thể đến đó trước để thăm dò tình hình."
"Được rồi. Nghỉ ngơi thôi. Cậu ở phòng này đi."
Hai giờ chiều ngày tiếp theo. Thời Tung đến khu tạm giam.
Khi làm việc ở khách sạn, Thời Tung thường mặc cổ phục.
Đây là yêu cầu từ chính quyền trung ương. Để giúp khu vực có diện mạo cổ xưa, chính quyền thống nhất các biển số nhà, người làm dịch vụ đều mặc cổ phục.
Quần áo này được chính quyền thuê đồng bộ và có giá khá rẻ.
Thời Tung chỉ dựa vào gương mặt mình cũng có thể cứu vớt được thảm họa thời trang này.
Nhưng anh không muốn đội tóc giả, cho nên dứt khoát để tóc dài.
Bây giờ có Tả Tam Khưu giúp đỡ, Thời Tung cho cậu mượn một bộ cổ phục ngồi trông coi khách sạn, bản thân lại mặc một bộ tây trang ra ngoài.
Gương mặt điển trai, eo thon tóc dài, bộ tây trang chỉn chu, thẳng thớm, Thời Tung luôn thu hút mọi ánh nhìn của người đi đường. Ngay cả Tả Tam Khưu cũng phải nhìn anh vài lần.
Trong trại tạm giam.
Tóc của Trần Lập đã bị cạo sạch.
Người này đang ngồi cùng những phạm nhân khác trong một căn phòng chật hẹp, gương mặt ai nấy đều chán chường, mệt mỏi.
Được hai cảnh sát dẫn đi, biết có người đến thăm tù, hai mắt Trần Lập liền phát sáng.
Nhưng khi vào phòng cho thăm tù, nhìn thấy người đến là Thời Tung, ánh sáng trong mắt hắn biến mất, cả người lại đổ sụp xuống uể oải, giống như một cành cây khô mất hết sức sống.
Cảm xúc của Trần Lập biến hóa trong chớp mắt nhưng Thời Tung vẫn nắm bắt được.
Anh híp mắt đánh giá Trần Lập một lúc lâu, sau đó nói: "Anh nợ tiền tôi, anh nhớ không?"
Lưu ý có hai cảnh sát đang trông chừng, Thời Tung chỉ có thể quanh co hỏi đối phương: "Tôi cho anh mượn tiền để chơi game online, sau đó anh còn kéo tôi chơi theo. Nhớ không?"
Trần Lập hiểu ám chỉ, cũng gật đầu với Thời Tung.
Thời Tung hỏi: "Anh biết những gì về trò chơi?"
Trần Lập không đáp.
Thời Tung lại hỏi: "Tôi hỏi câu khác, vì sao anh lại kéo tôi vào trò chơi?"
Thấy Trần Lập không nói gì, Thời Tung nhớ lại cảm xúc biến hóa khi nãy của hắn, hỏi: "Tôi không phải là người anh muốn gặp. Vậy thì... Anh muốn gặp ai trong phòng thăm tù này?"
"Có phải người đó từng hứa hẹn với anh rằng sau khi kéo tôi vào trò chơi, người đó sẽ cho anh thứ gì đó không? Người đó sẽ cho anh thứ gì?"
Trần Lập vẫn im như thóc, nhưng ánh mắt đã xuất hiện mọt tia kinh ngạc, có lẽ tò mò không hiểu vì sao anh đoán được.
Phản ứng này của hắn đã chứng tỏ suy đoán của Thời Tung là đúng.
Kết hợp những sự thật trước mắt, Thời Tung suy đoán rằng Trần Lập đã sử dụng đạo cụ đặc thù để kéo anh vào trò chơi.
Đạo cụ này có thể chỉ định phó bản và nhân vật mà Thời Tung phải tham gia, nhưng khi sử dụng nó lại có rủi ro nhất định ——
Một khi Thời Tung không chết trong trò chơi, Trần Lập sẽ là kẻ thế mạng cho anh.
Nhưng vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ giữa anh và Trần Lập không oán không thù, vì sao người này phải mạo hiểm làm như vậy?
Có phải anh ta đang làm việc cho nhân vật nào khác không?
Người nọ cũng từng hứa hẹn với anh ta: "Sử dụng đạo cụ này kéo Thời Tung vào trò chơi, tôi sẽ hoàn thành ước nguyện cho anh. Tôi biết chuyện này nguy hiểm, nếu Thời Tung không chết, anh sẽ bị vào tù. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh thoát khỏi cảnh lao tù."
Như vậy thì Trần Lập sẽ luôn ôm mộng rằng có người đến "cứu mình".
Khi phát hiện người đến không phải là người nọ mà là Thời Tung, anh ta mới lộ vẻ thất vọng như vậy.
Thời Tung hơi nghiêng người về phía Trần Lập, nói: "Ai bảo anh làm như vậy? Anh giúp người đó làm chuyện này là vì hi vọng sẽ lấy được thứ gì từ người đó?"
"Tôi cũng có thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện. Chỉ cần anh nói cho tôi biết thôi."
Trần Lập nhìn chằm chằm Thời Tung một lúc lâu, sau đó nhếch miệng cười giễu: "Không còn kịp nữa rồi. Bệnh của em trai tôi không một ai chữa được trừ người đó."
Thời Tung híp mắt, nói: "Tôi đã thành công hoàn thành một phó bản. Tôi phát hiện ra trò chơi có thể thay đổi vận mệnh của người chơi."
"Vậy thì vì sao có thể khẳng định tôi không thể cứu em trai anh? Rõ ràng là do thời gian có vai trò mấu chốt, đúng không?"
Trong dòng thời gian ban đầu, Trần Lập đến khách sạn Mê Tàng là để bắt Thời Tung. Nhưng bây giờ trong dòng thời gian sửa đổi, lịch sử thay đổi, Trần Lập lại trở thành tù nhân.
Tuy không rõ trò chơi này ảnh hưởng đến thế giới hiện thực như thế nào, nguyên lý vận hành ra làm sao, nhưng có thể thấy rõ thời gian là vấn đề mấu chốt.
Trong tình huống đó, để giúp một người chết đi được hồi sinh cũng không phải chuyện lạ.
Im lặng một lúc, Trần Lập nói: "Đúng là có người nhờ tôi. Tôi sử dụng đạo cụ kéo cậu vào trò chơi, người đó sẽ cứu em trai tôi, đây là giao dịch giữa tôi và người đó."
"Tôi sử dụng đạo cụ tên là "Cướp đoạt"."
【 Đạo cụ: Cướp đoạt 】
【 Giá: 1200 điểm 】
【 Công dụng: Có thể chỉ định người bình thường trở thành người chơi, nếu nhân vật trong phó bản của người bị chỉ định tử vong, bạn có thể cướp lấy thân phận của đối phương; nếu nhân vật trong phó bản của người bị chỉ định còn sống, bạn sẽ mất đi thân phận hiện tại 】
【 Ghi chú: Thân phận cướp được có thể tự mình sử dụng hoặc có thể tặng cho người khác 】
Thời Tung phát hiện ra anh không đoán được tác dụng của đạo cụ này.
"Cướp được thân phận" có nghĩa là gì?
Trong chớp nhoáng, Thời Tung bỗng nghĩ ra điều gì, cả người liền nghiêm túc hơn.
—— Anh nhớ lại tờ giấy nhắn do mình tự tay viết: "Trở thành một ông chủ kinh doanh khách sạn tốt, nếu không mình sẽ chết."
Thời Tung hỏi Trần Lập: "Có phải ý anh là... thân phận "ông chủ khách sạn Mê Tàng"?"
Trần Lập gật đầu: "Người nhờ tôi làm việc này là một nhân vật lớn. Thân phận của người đó có địa vị rất cao, nhiều người muốn nhờ vả người đó làm..."
"Người đó cũng không cần thân phận của cậu, nhưng người làm của người đó cần. Người đó muốn thủ hạ của mình trở thành "ông chủ khách sạn Mê Tàng". Cho nên khi tôi đến yêu cầu, người đó đã giao dịch với tôi —— kéo cậu vào trò chơi."
"Một khi nhân vật Khương Uyển Nhi của cậu chết đi trong trò chơi, cậu sẽ bị bắt vào tù. Sau đó người trở thành ông chủ khách sạn Mê Tàng sẽ là thủ hạ của nhân vật lớn kia. Và tôi vẫn sẽ là cảnh sát như cũ."
"Trong trường hợp này, người mất đi "thân phận" là cậu. Nhưng mà bây giờ... Người mất đi "thân phận" là tôi."
Nói đến đây, có vẻ thấy Thời Tung vẫn còn nghi vấn, Trần Lập nói: "Bây giờ tôi nói nhiều như vậy là vì cậu đã bị người đó nhìn trúng, cả cậu và tôi đều không có khả năng sống."
"Cứ như vậy đi. Tôi nói được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Những chuyện còn lại cậu phải tự mình tìm hiểu. Nếu cậu có năng lực tìm ra được những thông tin quan trọng, cảm thấy thời cơ chín muồi, cậu đến tìm tôi, đến lúc đó tôi sẽ khai báo toàn bộ những gì tôi biết về nhân vật lớn kia cho cậu."
"Nhưng nếu cậu không tìm ra được thông tin gì... Chứng tỏ cậu không đủ năng lực, tôi nói nhiều với cậu cũng không có tác dụng gì."
"Thời Tung, muốn đến chỗ tôi lấy tin tình báo thì cậu phải lấy được thứ gì đó để làm giao dịch với tôi."
Nói xong, Trần Lập nghĩ đến điều gì, quay đầu liếc mắt nhìn biểu tình của hai cảnh sát đứng canh, khóe miệng run rẩy một chút, xoay đầu, cố tình nói thêm với Thời Tung.
"Ha ha, chúng ta nói chuyện về game mà nghiêm túc như vậy, có lẽ cảnh sát sẽ cho rằng chúng ta là những con nghiện đó."
Khi rời khỏi trại tạm giam, Thời Tung cảm thấy anh vẫn có thu hoạch lớn ——
Trần Lập sử dụng đạo cụ 【 Cướp đoạt 】để kéo anh vào trò chơi nhằm cướp lấy thân phận "ông chủ khách sạn Mê Tàng".
Nhưng hắn không phải là người cần thân phận này mà là một thủ hạ của một nhân vật lớn nào đó.
Để trao đổi, nhân vật lớn đó sẽ cứu sống em trai lâm bệnh nặng của hắn.
Thời Tung không khỏi nghĩ đến Tả Tam Khưu.
Ngay từ đầu anh nghĩ rằng Trần Lập sử dụng đạo cụ phát ra ánh sáng trắng để kéo anh vào trò chơi, Tả Tam Khưu lại xui xẻo bị ánh sáng trắng ấy kéo theo.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, Tả Tam Khưu tham gia vào trò chơi không hề liên quan đến ánh sáng trắng kia. Cậu là người được hệ thống chọn.
Cùng lúc đó, hệ thống hẳn cũng sẽ mở ra nhiều phó bản khác, thời gian đóng cửa cũng gần như thống nhất với nhau.
Vì trò chơi có ảnh hưởng đến thế giới hiện thực, nếu hiện thực có thể bị thay đổi vì kết quả của trò chơi thì toàn bộ dòng thời gian sẽ bị xáo trộn.
Cho nên Thời Tung phỏng đoán bước đầu rằng trò chơi mở ra và đóng lại đều có khung thời gian cố định.
Giả dụ trò chơi này mở ra mỗi tuần một lần thì có nghĩa thời gian ở thế giới này cũng sẽ được sắp xếp lại một lần.
Tạm thời suy đoán rằng trò chơi này bắt đầu vào 9 giờ 15 phút tối thứ sáu mỗi tuần.
Những người chơi tham gia đều sẽ vào trò chơi vào thời điểm đó.
Dù thời gian trong phó bản kéo dài bao lâu thì thời gian kết thúc ở thế giới hiện thực sẽ luôn là 9 giờ 17 phút.
Cũng tức nghĩa rằng trong khoảng thời gian từ 9 giờ 15 phút đến 9 giờ 17 phút tối thứ sáu mỗi tuần, hệ thống sẽ tiến hành mở ra nhiều phó bản, cũng có nhiều thân phận của người chơi ở thế giới hiện thực bị chuyển hóa. Hệ thống sẽ tổng hợp kết quả của mỗi phó bản, lợi dụng 2 phút đồng hồ để sửa đổi lại dòng thời gian của cả thế giới.
Trong lần thay đổi thời gian gần nhất, tình huống mà Thời Tung có thể nắm bắt được là Trần Lập đã "phạm tội", có kết cục phải vào tù.
Bây giờ Thời Tung không rõ trò chơi tiến hành với tần suất bao nhiêu, cũng không thể đoán được dòng thời gian bị thay đổi bao nhiêu lần.
Dù thế nào đi nữa, trong cùng một khung thời gian sẽ có nhiều phó bản khác được mở ra.
Việc anh và Tả Tam Khưu tiến vào phó bản 《 Trấn Trường Mệnh 》 chỉ là trùng hợp.
Thời Tung bị Trần Lập kéo vào trò chơi, còn Tả Tam Khưu lại bị hệ thống lựa chọn.
Chẳng lẽ cậu ấy mới chính là "người được chọn"?
Nghĩ đến đây, Thời Tung lắc đầu cười cười, rời khỏi trại tạm giam.
Anh không ngờ rằng khi anh vừa bước ra ngoài đã có một người tiến đến trước mặt anh, giơ ra một tấm vé.
Đó là một tấm vé tham gia một buổi biểu diễn kinh kịch.
"Vở《 Quý Phi say rượu 》, trình diễn tại rạp Cẩm Thủy, 8 giờ 20 phút tối, số 03 tòa A."
"Nghệ sĩ: Lý Dung Cảnh..."
Lý Dung Cảnh. Thời Tung đã từng nghe qua cái tên này, đây là một nghệ sĩ kinh kịch nổi danh, rất khó để săn vé xem được.
Nhiều đạo diễn lớn đã mời người này đóng phim điện ảnh nhưng đều bị từ chối. Nhưng người này vẫn tâm huyết, nghiêm túc giảng dạy, cố vấn chỉ đạo nghệ thuật.
Thời gian trước, Lý Dung Cảnh đã làm người cố vấn cho một bộ phim điện ảnh có kinh phí sản xuất lên đến cả trăm triệu, sau đó nghiêm khắc phê bình một diễn viên không nghiêm túc học tập khiến người đó bật khóc, người hâm mộ của diễn viên này đã bạo lực mạng với Lý Dung Cảnh.
Chuyện này rất kịch tính, đâu đâu cũng nghe thảo luận.
Thời Tung biết được là vì từng nghe những người trẻ tuổi đến ở khách sạn nói qua.
"Xin chào cậu Thời, ngài Lý của chúng tôi muốn mời cậu đến xem kịch. Cậu có thể đến không?"
"Ngài ấy muốn giữ "thân phận" của mình nên cần sự trợ giúp của cậu."
10.9.23
troi oi chương này gần 15k chữ dài gấp 5 lần mấy chương bình thường orz