Trò Chơi Luân Hồi

Trong căn phòng yên tĩnh, ba huynh đệ Tiêu Gia ngồi ba góc lặng lẽ nhìn nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn người, sáu mắt nhìn nhau suýt chút nữa trào máu họng mà vẫn không ai nói gì.

_ Haha… đại ca, ngươi thua cuộc rồi nhé! Tiểu Viêm tử trong ba ngày đã tỉnh lại rồi, vậy là huynh nợ đệ ba mươi chín kim tệ nhé. Muahaha…

Rốt cuộc, Tiêu Lệ phá lên cười, phá vỡ bầu không khí u ám này.

_ Thế nào tiểu Viêm tử, đệ thấy trong người thế nào?

Tiêu Đỉnh không quan tâm lắm màn tấu hài của Tiêu Lệ, bước đến cạnh giường Tiêu Viêm, ngồi xuống quan tâm hỏi.

_ Đệ… đệ cũng không rõ lắm! Lúc nãy khi đệ nội thị thân thể thì thấy kinh mạch bị tàn phá rất nghiêm trọng. Thế nhưng khi đệ còn chưa biết làm sao thì bỗng dưng có một cỗ dược lực kỳ lạ xuất hiện rồi nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể chữa trị kinh mạch hư tổn. Hiện tại, đệ cảm thấy khá hơn rất nhiều rồi.

Tiêu Viêm chậm rãi hồi tưởng một màn lúc nãy, bối rối nói.

_ Đó là ngũ phẩm Ngọc Lộ Đan của nhị ca nhét vào mồm đệ. Thứ đó cái gì cũng tốt, mỗi tội là người đang bất tỉnh thì không thể kích phát dược lực của nó… Hehe ta còn tưởng là đệ ngỏm luôn rồi chứ…


Tiêu Lệ cũng bước tới đầu giường còn lại vỗ bộp bộp vào vai Tiêu Viêm cười nói.

_ Á… đau! Nhị ca, huynh nhẹ tay thôi được không?

Vết thương của Tiêu Viêm vừa mới hồi phục được bảy tám phần. Tiêu Lệ vỗ mạnh như vậy khiến mặt hắn lúc xanh lúc trắng, không kìm được ré lên vài tiếng khẽ nói.

_ Nhị đệ, ngươi thật là…!

Tiêu Đỉnh cũng không nhịn được trừng mắt mắng Tiêu Lệ khiến hắn không biết làm sao, chỉ có thể thè lưỡi cười trừ.

Ở bên cạnh hai huynh đệ của mình, Tiêu Lệ cực kỳ thoải mái tùy tiện. Chẳng hề có chút nào phong phạm của Đấu Hoàng cường giả ngửa tay thành mây, lật tay thành mưa.

_ Được rồi, không đùa nữa, nói chuyện chính sự! Tiểu Viêm tử, huynh có ba tin tốt và ba tin xấu, đệ muốn nghe tin nào trước?

Tiêu Lệ chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi nói.

_ Tin xấu trước đi…

Tiêu Viêm suy nghĩ một chút rồi nói. Dù sao chịu chút thất vọng rồi lại thắp lên hy vọng vẫn đỡ hơn là tràn ngập khát vọng để rồi chìm trong tuyệt vọng.

_ Tin xấu thứ nhất, đối thủ của đệ - Nạp Lan Yên Nhiên - không biết bằng cách nào mà thời gian gần đây tu vi tăng vọt. Theo tình báo của nhị ca thì hiện tại nàng đã đạt tới ngũ tinh Đại Đấu Sư, so với lúc chúng ta gặp ở Diêm Thành tăng trọn vẹn một đại cảnh giới.

Thật vậy, ngay cả đến Tiêu Lệ cũng không ngờ, Nạp Lan Yên Nhiên vậy mà lại là Cửu Âm Huyền Sinh Thể cực kỳ hiếm thấy trong truyền thuyết. Dù là ở thời kỳ Thượng Cổ cũng không có bao nhiêu người có loại thể chất này.

Sau lần đầu Tiêu Lệ phá thân nàng, Cửu Âm Huyền Sinh Thể đã được "kích hoạt". Ngay thời điểm đó đã một hơi đột phá Đại Đấu Sư, trong vài ngày tiếp theo mãnh tiến không ngừng, đến ngũ tinh Đại Đấu Sư mới ổn định lại.

Bất quá trong thời gian đó Tiêu Viêm hôn mê, cộng thêm Tiêu Lệ cố tình giữ kín, ngoại trừ Vân Vận ra không ai biết thân phận của nữ nhân mà Tiêu Lệ mang về chính là Nạp Lan Yên Nhiên.


_ Vậy à… Hiện tại, đệ cũng đã là nhị tinh Đại Đấu Sư, không thua kém nàng. Lại nói nàng đột nhiên đề thăng như vậy chắc chắn là có kỳ ngộ nào đó, căn cơ nhất định sẽ không vững chắc, đoạn thời gian tới ắt hẳn rất khó lại có đột phá. Vậy còn tin xấu thứ hai là gì?

Tiêu Viêm cũng không phải là loại người nhu nhược sợ sệt, càng có tính khiêu chiến mới càng có thể đào móc tiềm lực ẩn giấu của hắn ra.

_ Tin xấu thứ hai là đoạn thời gian tới, nhị ca ngươi phải rời khỏi Gia Mã đế quốc một đoạn thời gian, không thể tiếp tục đi cùng chăm sóc ngươi rồi. Mọi chuyện sắp tự ngươi phải tự giải quyết thôi.

Tiêu Lệ nhìn thấy Tiêu Viêm vẫn duy trì thần sắc bình thản thì khẽ gật đầu nói tiếp.

_ Vậy sao… quả thật là tin xấu… nhưng mà có sư phụ bên cạnh có lẽ đệ vẫn sẽ ổn thôi, nhị ca đừng lo lắng quá…

Tiêu Viêm nghe vậy thì hơi biến sắc nhưng cố ra vẻ trấn định nói.

_ Đó mới là điều nhị ca lo lắng! Tin xấu cuối cùng của ngươi là về Dược Lão. Đệ mặc dù thành công sáng tạo ra Phật Nộ Hỏa Liên, thế nhưng cái giá phải trả đó chính là Dược Lão phải bỏ ra 70% linh hồn lực lượng của hắn ra làm đại giới…

_ Thêm nữa vì bảo vệ ngươi, Dược Lão đã sử dụng nốt chút linh hồn lực lượng còn lại. Hiện tại, hắn đã lâm vào hôn mê rồi. Trong hắc sắc giới chỉ còn lưu lại tin nhắn cuối cùng của hắn, ngươi tự mình xem đi!

Tiêu Lệ không để Tiêu Viêm kịp thở phào, nói ra một tin tức như một quả bom oanh tạc, khiến Tiêu Viêm sững sờ như chết đứng, hồi lâu mới dần bình tĩnh lại lặng lẽ liên lạc với hắc sắc giới chỉ.


Theo linh hồn của Tiêu Viêm đi vào trong giới chỉ, không khí trong phòng cũng trở nên trầm mặc quỷ dị.

_ Nhị đệ, tiểu Viêm tử thực sự không có việc gì chứ?

Tiêu Đỉnh nhìn thấy Tiêu Viêm nét mặt lúc thì mừng rỡ, lúc lại trầm mặc, không nhịn được lo lắng hỏi.

_ Đại ca yên tâm đi! Tiểu Viêm tử thực sự đã trưởng thành rồi, nhưng chuyện thế này không thể làm khó được hắn đâu.

Tiêu Lệ cười cười nói. Đùa chứ! Nếu dễ dàng bỏ cuộc như vậy, Tiêu viêm cũng không có khả năng thành tựu Viêm Đế chí tôn!

_ Còn chuyện của gia tộc…

Tiêu Đỉnh nghe Tiêu Lệ nói vậy thì cũng hơi yên tâm. Rồi như chợt nghĩ đến điều gì, hắn lại quay sang Tiêu Lệ hỏi.

_ Đại ca cứ tin tưởng đệ, nơi đây không phải là nơi để ở lâu! Sắp tới đệ lại phải rời Gia Mã đế quốc, có lẽ sẽ rất lâu mới quay trở lại. Thời gian tới phải dựa vào đại ca quản lý Tiêu gia rồi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận