Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]

Editor: Minori.

"Thật sự là mây sao?" Trương Thỉ đẩy cửa sổ ra muốn chứng thực, trong phút chốc, tia sáng trắng chói mắt tràn vào trong phòng.

Hai người trong phòng chấn động đến mức hoàn toàn không mở mắt ra được.

Quyển sách hướng dẫn trên tay Trương Trì rơi xuống sàn nhà kêu cái 'Xoạch'.

Ánh sáng trắng lập lòe, những dòng chữ trên giao diện như trở nên sống động, chen lấn lao vọt lên không trung, càng lúc càng nhiều, nhanh chóng lấp đầy toàn bộ căn phòng, bao vây lấy Tống Từ và Trương Trì......

【Tinh! Đếm ngược đến vụ nổ, 30 giây!】

Một cơn đau nhói từ sâu trong tâm trí cậu truyền đến, như thể một chiếc đinh xuyên qua thái dương và trực tiếp xuyên qua thuỳ đảo lưng sau [1], đau đến mức thấu tim thấu xương, cơ thể của Tống Từ chấn động, ôm đầu đột nhiên ngồi dậy.

Cậu thở hổn hển, đưa tay ra sờ quanh trán và thái dương mấy lần nhưng đều không chạm vào vết thương.

【 Tinh! Đếm ngược đến vụ nổ, 20 giây! 】

Một âm thanh điện tử kỳ lạ có thứ tự vang lên. Tần suất cố định và các âm đuôi đều cùng một giai điệu, giống như một con robot trong một bộ phim khoa học viễn tưởng thời kỳ đầu nào đó, máy móc và cứng nhắc.

Vụ nổ?

Tống Từ xoa xoa trán nhìn xung quanh, đây là một căn phòng màu trắng kỳ lạ, từ sàn nhà, vách tường cho đến trần nhà dường như đều được làm bằng kính sơn màu vuông vắn màu trắng sữa.

Trong phòng trống không, giường, bàn vẽ, con robot quét dọn mới mua của cậu, bao gồm Trương Trì, đều đã biến mất.

Chỉ còn lại một thùng Coca, chiếc hộp mà cậu đã cầm trên tay khi nãy.

Cậu muốn sờ điện thoại gọi cho Trương Trì, nhưng phát hiện trong túi trống không, lúc đi mở cửa đã thuận tay ném điện thoại trên giường rồi.

Tống Từ chà xát sàn nhà bằng đôi dép Pikachu trên chân, loại kính này nếu nổ tung, chỉ cần mảnh vỡ nhỏ là có thể đâm chết người.

Cần phải tìm ra cách để thoát khỏi đây trước khi nơi này nổ tung, sau đó đi tìm Trương Trì. Cậu chống sàn nhà đứng lên đi về phía vách tường.

【 Tinh! Đếm ngược đến vụ nổ, 10 giây! Vui lòng nhanh chóng nhập mật mã! 】

Mật mã? Chẳng lẽ là mật mã cửa? Tống Từ nhíu mày vỗ mạnh vào tấm kính trên tường, cố gắng tìm kiếm cửa ra vào, nhưng hai mảnh liên tiếp không có phản ứng gì, khi cậu gõ vào mảnh chính giữa, tấm kính đột nhiên sáng lên như màn hình.

Bên trên xuất hiện một hàng chữ đỏ chói mắt, 【 Vui lòng nhập mật mã chính xác để mở cửa: 】

Phía dưới là 3 đẳng thức kỳ lạ.

Dòng đầu tiên vẽ một biểu tượng chibi, trông vừa giống con dao găm (匕首) vừa giống con dao ngắn (短刀), đằng sau viết 【=3】(🗡= 3)

Dòng thứ hai vẫn là biểu tượng kia, chỉ là số lượng biến thành hai cái, đằng sau viết 【=4】(🗡🗡= 4)

Dòng thứ ba số lượng biểu tượng kia thành ba cái, đằng sau sau viết 【=5】(🗡🗡🗡= 5)


Dòng thứ tư vẽ bốn cái biểu tượng, đằng sau viết 【= mật mã mở cửa 】(🗡🗡🗡🗡= ?)

"Ầm ầm!"

Tống Từ vừa đọc xong đề bài thì căn phòng đột nhiên rung chuyển dữ dội khiến cậu choáng váng.

Cậu vươn tay chống lên vách tường, trong lòng chùng xuống, chẳng lẽ là phòng khác nổ tung sao?

Tống Từ nhớ tới người ngã xuống đất máu me be bét trước mặt mình hai ngày trước, lúc ấy anh ta nói mật mã sai rồi, chẳng lẽ chính là ý này sao?

【 Tinh, thời gian còn lại cho vụ nổ, 5 giây! Vui lòng nhanh chóng nhập mật mã! 】

Kèm theo âm thanh điện tử, căn phòng lập lòe ánh sáng đỏ chói mắt như đèn cảnh báo, quấy nhiễu khiến người ta hoang mang.

Tống Từ chạm vào vành chiếc mũ lưỡi trai ở sau gáy để trấn tĩnh tinh thần, hít một hơi thật sâu viết nhanh số '7' lên màn hình.

Xung quanh yên tĩnh, ánh sáng đỏ nhấp nháy và không khí dường như cũng đọng lại như thể chúng đã biến thành vật thể thật.

Tống Từ nhìn vào màn hình trước mặt với vẻ chắc chắn.

【 Tinh, mật mã chính xác, chào mừng người chơi mới tiến vào khu trò chơi số 233. 】

Âm thanh điện tử cuối cùng cũng vang lên, tấm kính như màn hình cũng mở ra như cánh cửa, Tống Từ đưa tay cầm lấy hộp Coca, lê dép bước ra ngoài.

Bên ngoài căn phòng là một không gian trống rỗng dị thường, ánh sáng cũng mờ đi rất nhiều. Không có gì gần đó, hơn vài chục bước chân, sương mù dày đặc như ngọn đồi câm lặng. Cậu quay lại lần nữa, nhưng thậm chí còn không thể nhìn thấy lối vào phòng.

"Đàn anh! Em tìm được anh rồi." Trương Trì đột nhiên xông ra từ một bên .

"Em cũng bị nhốt vào phòng sao?" Tống Từ nhìn từ trên xuống dưới, thấy trên người Trương Trì không có vết thương gì mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu không, cậu sẽ không thể giải thích với Kỳ Hoan.

"Đúng vậy, bảo em nhập mật mã mở cửa." Trương Trì giống như chú chó tìm được chủ nhân, bộ dạng cao lớn đáng thương lại bất lực. Cậu ta trước tiên đụng hai cái lên bả vai Tống Từ, rồi mới tố khổ nói, "Đề bài thật biến thái, có một bức ảnh chụp một cây ngô trên đó, phía dưới viết ba con số '15', '16', '17', sau đó bảo em chọn xem cây ngô trên bức ảnh có bao nhiêu hàng. Em học thể dục chứ đâu học toán học đếm."

Tống Từ:..................

Toán học cũng không phải chỉ học đếm được chứ! Nhưng mà đáp án rất đơn giản, 16.

Trương Trì nhìn cánh tay và đôi chân gầy guộc của Tống Từ, tự giác cầm lấy hộp Coca trong tay cậu, tiếp tục nói, "Cuối cùng, em bất chấp tất cả tùy tiện chọn số 16."

Tống Từ vỗ vỗ Trương Trì bả vai, vận may tốt đấy.

"Đàn anh à!" Đôi mắt một mí của Trương Chi đột nhiên mở to, lo lắng nhìn chằm chằm sau lưng Tống Từ.

"Làm sao vậy?" Tống Từ sau cổ cứng đờ, hô hấp cũng trầm trọng nửa phần.

"Nơi này vậy mà không có cái gì hết."

Tống Từ:..................


Có thể nói chuyện bình thường được hay không, dọa người ta sợ chết khiếp.

"Khu trò chơi số 233 rốt cuộc là chỗ quái nào vậy?" Trương Trì dùng lòng bàn tay gõ vào màn hình đen trên điện thoại, điện thoại của cậu đang ở trên người, nhưng kỳ lạ là nó tự động tắt máy, làm thế nào cũng không bật lên được.

Tống Từ lắc lắc đầu, cậu cũng không có manh mối. Trước mặt trông giống như một nhà kho cũ thật lớn đầy bụi bặm, xung quanh xám xịt, ánh sáng trở nên tối hơn khi đi đến góc. Cậu cố gắng nheo đôi mắt với độ cận thị 2D và loạn thị 0.5D của mình, nhưng vẫn không nhìn rõ vật gì.

Ánh mặt trời, hệ động thực vật, những vật thể mang tính đặc trưng, không tìm thấy bất kỳ manh mối gì có thể phán đoán vị trí của bọn họ.

Nhưng bất luận là ở đâu, chắc chắn không phải căn hộ kiểu Loft kia của cậu.

Trong một khoảnh khắc, Tống Từ thậm chí còn tự hỏi liệu họ có đang ở trên mây bên ngoài cửa sổ hay không. Tuy nhiên, cảm giác vững vàng trên nền đất khiến cậu phủ nhận suy đoán này.

Hai người lang thang không có mục tiêu trong vài phút, sương mù dần dần tan đi, phía xa sáng lên một ngọn đèn, chùm ánh sáng hình nón chiếu xuống mặt đất ảm đạm, miễn cưỡng chiếu sáng một vòng nhỏ xung quanh .

Chùm sáng đó giống như một lá cờ, chỉ hướng cho mọi người tụ tập. Đi được nửa đường, bọn họ đã thấy nhiều bóng người đang tiến về phía ánh đèn.

Bóng người chen chúc khiến hai người đều thấy an tâm không ít.

Khi bọn họ bước đến gần ánh đèn, đã có gần trăm người đứng ở đó.

"**, để ông đây biết được tên **** nào làm vậy, tao nhất định phải giết hắn. ********!" Một ông chú mặc áo choàng tắm tóc rối bù nhe nanh múa vuốt, xuất hiện một loạt các câu chửi thề sẽ bị chặn lại trên nền tảng hệ thống.

Nhìn chằm chằm vào kiểu tóc của ông chú mặc áo choàng tắm, Tống Từ yên tâm sờ vào chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ đang đội ngược trên đầu mình, cũng may là trước khi mở cửa đã đội mũ lên, nếu không tóc của cậu chắc cũng không kém là bao.

"Ầm ầm ầm!"

Cách đó mấy chục bước là một dãy thang máy dài lẳng lặng đứng sừng sững, gần như giống hệt nhau ngoại trừ nhãn số trên cửa. Có người đang đập và đá cửa, cố gắng mở thang máy ra. Nhưng những thang máy đó lại không hề di chuyển.

Trương Trì đến gần Tống Từ, kề tai nói nhỏ với cậu, "Đàn anh, em đã hỏi vài người, mọi người cũng không hiểu tại sao, không ai biết mình làm thế nào đi vào đây."

Ngay khi Tống Từ chuẩn bị nói, một âm thanh sắc bén chói tai đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, nó giống như tiếng hú tần số cao do micrô để sát vào âm thanh khi ai đó chuẩn bị nói, cơn đau nhói lên từ thái dương đến cổ của cậu.

Đám người ồn ào lập tức yên tĩnh lại.

Kèm theo tiếng hú, âm thanh điện tử phát ra từ đỉnh đầu mọi người, 【Khu trò chơi số 233, các tân thủ đã tập hợp đầy đủ, đầu tiên sẽ tiến hành bài thi cho người mới, chúc các bạn làm bài suôn sẻ. 】

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, âm thanh kia vừa mới dứt, mọi người vây quanh gần ánh đèn lập tức kích động.

"Thi ư? Tôi 11 giờ còn phải ký hợp đồng nữa, làm sao có thời gian thi thố với cậu! Mau thả tôi ra!"

"Ai? Rốt cuộc là ai, đừng lén lút núp phía sau, có bản lĩnh thì ra đây!"

"Toi rồi! Thi cử là thứ em khó chịu nhất, đặc biệt là thi đại học." Trương Trì cũng ôm lấy đầu mình, "Quả thực đó là bóng ma lớn nhất trong cuộc đời của em, đến bây giờ em vẫn còn thường xuyên gặp ác mộng."

Tống Từ xoa trán, cố gắng giảm bớt cơn đau do tiếng hú vừa rồi, "Ác mộng?"


"Chính là loại ác mộng như này nha, em mơ thấy mình tỉnh dậy còn đang ngồi trong phòng thi tuyển sinh đại học, sau đó không phải bút bị hỏng thì là bài thi bị người bàn trước ăn luôn, càng sốt ruột lại càng không tỉnh lại. Rất căng thẳng!"

Tống Từ:???

Bút hỏng rồi còn chưa tính, bài thi bị bàn trước ăn là loại thù oán gì vậy.

Trương Trì ai oán mà căng cặp mắt một mí của mình, muốn tìm kiếm sự đồng cảm, "Đàn anh, anh không có loại bóng ma này sao?"

"Không có." Tống Từ quyết đoán lắc lắc đầu, chiếc mũ nhỏ trước trán rủ xuống phần đuôi dây sinh động vung qua vung lại, "Lúc ấy hầu hết thời gian là anh đang ngủ."

"Thi tuyển sinh đại học mà anh còn dám ngủ sao?"

"Yên tâm, anh đã tính đủ số điểm rồi mới ngủ."

Trương Thỉ:..................

Lễ phép sao? Anh có lễ phép như vậy với những người trong chúng ta đang đau khổ vật lộn trong phòng thi này không?

Giữa tiếng người nhốn nháo, một màn hình dạng vòng tròn xuất hiện giữa không trung, trên đó có dòng chữ nhắc nhở rất lớn, 【 Kỳ thi sẽ chính thức bắt đầu sau 5 phút nữa, các tân thủ hãy nhanh chóng vào phòng thi sớm nhất có thể, vui lòng lấy số báo danh và ngồi vào chỗ của bạn. 】

Ở dưới cùng của màn hình là một dải đèn đếm ngược màu xanh lá cây, cứ sau mỗi giây trôi qua, một đoạn chiều dài bằng nửa đốt ngón tay sẽ biến mất.

Nhìn thấy hàng chữ đó, Trương Thỉ càng thêm lo lắng, "Ôi chúa ơi, mau chóng ngồi vào chỗ thôi, còn có chỗ ngồi ở đây sao?"

"Bên kia." Tống Từ ra hiệu cho cậu nhìn về hướng thang máy.

Vừa rồi thang máy bất luận thế nào cũng không phản ứng, không biết từ khi nào đã cùng mở cửa ra.

Ánh sáng mờ ảo hắt lên cabin bằng inox màu bạc thành một bầu không khí u ám, toát ra một hơi thở nguy hiểm, giống như một hàng quái vật có cái miệng khổng lồ mở rộng, chực chờ ăn tươi nuốt sống con người.

Tuy nhiên, ở hoàn cảnh hiện tại, bọn họ không có sự lựa chọn nào tốt hơn.

Cả hai ngẫu nhiên chọn thang máy số 7 gần bọn họ nhất, vừa tới cửa thì một người đàn ông béo mặc vest, đi giày da băng qua bước vào trước mặt họ.

Trương Trì đỡ Tống Từ suýt chút nữa bị đẩy ngã, đang muốn nói chuyện, Tống Từ vỗ vỗ cánh tay cậu, ý bảo mình không có việc gì.

【 Số báo danh 2. 】 Theo bước chân của gã béo, tiếng báo hiệu máy móc vang lên trong thang máy.

【 Số báo danh 3, số báo danh 4. 】 Sau khi Tống Từ và Trương Thỉ lần lượt bước vào thang máy, tiếng báo hiệu cũng vang lên.

Thì ra, cái gọi là lấy số là ý này à. Trương Trì tự giễu giơ 4 ngón tay lên với Tống Từ, nói đùa, "Wonderful*, số 4 gửi lời hỏi thăm đến bạn!"

*Trương Trì nói lái từ wonderful là 弯的four-wān de four.

Tống Từ:..................

Trong thang máy đã có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đeo kính, trước ngực treo một bức tượng Quan Âm bằng phỉ thuý rất lớn, vừa thấy bọn họ vào cửa liền lui vào góc phía sau.

Nội thất trong thang máy trông rất bình thường, sàn nhà được lát bằng chín viên đá cẩm thạch, bốn bức tường và cửa thang máy được làm bằng inox màu bạc, đường nét đơn giản và gọn gàng, kết cấu mờ cho phép chúng chỉ phản chiếu hình dáng lờ mờ của các hành khách.

Nếu có điều gì đặc biệt về thang máy trước mặt, thì chắc chắn là là hàng nút bấm kia.

Các nút bấm của thang máy thông thường không có gì khác hơn là hình tròn hoặc hình vuông, nhưng các nút bấm của thang máy này có hình dạng ngôi sao. Từ trên xuống dưới, tổng cộng có sáu nút và không đánh số nào trên đó cả.

"Tại sao thang máy này không đánh dấu số tầng?" Gã béo vừa rồi đã chiếm khu bấm hàng phím đầu tiên ngẫu nhiên bấm vào ngôi sao thứ ba, trên ngôi sao sáng lên con số "4'.


"Đừng có bấm linh tinh, lỡ mấy cái nút này có vấn đề thì sao?" Người đàn ông đeo kính theo bản năng muốn ngăn cản động tác của gã béo, nhưng vẫn không kịp.

Gã béo khinh thường "Cắt" một tiếng.

Một dáng người mảnh khảnh mặc áo sơ mi caro bước vào thang máy cùng tiếng "cắt" của gã béo.

【 Số báo danh 5. 】

Khuôn mặt người mặc áo sơ mi caro sạn đen, ánh mắt sắc lẹm lướt qua bốn người trong thang máy, đứng cách cửa tương đối cùng gã béo, bên trái ông ta.

Ngay sau đó, một cô gái văn phòng trang điểm tinh tế bước vào,【 Số báo danh 6. 】 Chuông báo động máy mọc lại vang lên trong thang máy.

Thấy hàng phía trước và hàng phía sau dường như đứng đầy rồi, cô chỉ đành đứng ở hàng thứ hai.

Dải đèn màu xanh lá cây dùng để đếm ngược mới đó chỉ có một phần tư chiều dài, còn có hơn chục người đang đứng gần ngọn đèn chửi bới, không chịu di chuyển.

"Hello, nhóm gà mờ, có cần tôi dẫn mọi người qua cửa không?" Có người cà lơ phất phơ đặt một tay lên cửa thang máy của họ.

"Dẫn chúng tôi qua cửa ư?" Cô gái văn phòng hoài nghi nhìn người nọ.

Gã đầu đinh chắn cửa vóc dáng không cao, khoảng 25-26 tuổi, mặc chiếc áo sơ mi Hawaii hoa hèo lèo loẹt. Nhìn bộ dạng thế nào cũng thấy không đáng tin cậy.

"Đúng vậy, tôi chính là tay lão luyện đã vượt qua tầng 2, dẫn mấy tên gà mờ như mấy người vượt qua kỳ thi khẳng định không thành vấn đề. Người đẹp này, trông cô xinh đẹp thế này, tôi giảm giá 20% cho mấy người, thế nào?" Tên đầu đinh cười hì hì nói.

Tống Từ hơi nhướng mày, tầng 2?

"Tôi trả tiền. Chỉ cần cậu giúp tôi thoát khỏi trò chơi quái quỷ này nhanh chóng, 5 vạn hay 10 vạn, giá tùy cậu định." Gã béo nôn nóng liếc nhìn chiếc đồng hồ chói mắt trên tay, lên tiếng trước, trông có vẻ là người giàu có và quyền thế.

"Tiền?" Gã đầu đinh hừ lạnh một tiếng, "Tiền ở đây cũng vô dụng thôi, nếu ở trong trò chơi khác ông có đập bó tiền lớn vào có lẽ còn làm ông chủ hô mưa gọi gió được, nhưng ở đây thì không."

"Vì sao không được?" Gã béo trừng mắt lên.

Gã đầu đinh nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Bởi vì trò chơi này, không thể nạp tiền, chỉ có thể nạp mạng."

Mọi người trong thang máy không khỏi tái mặt, cái gì? Nạp mạng!!!

***
Tác giả có điều muốn nói:

Cảm ơn Tử Bất Ngữ, CCii, Dư Độ, một vài Escapist, Trương Tư Duệ, một loạt ngư lôi của chư vị Vân Nhi, cúi đầu ~~

1, Thuỳ đảo lưng sau (The dorsal posterior insula - dpIns): Vào năm 2015, một nhóm nghiên cứu nhỏ từ Đại học Oxford đã đề xuất sử dụng một kỹ thuật hình ảnh mới để quan sát não của 17 tình nguyện viên dưới các cường độ đau khác nhau. Phát hiện chỉ một vùng não - dpIns - có hoạt động phù hợp với xếp hạng mức độ đau do người tham gia tự báo cáo. Nhà nghiên cứu Irene Tracey cho biết trong một thông cáo báo chí của trường đại học: "Chúng tôi đã xác định được các vùng não có khả năng chịu trách nhiệm 'Cơn đau' trong trung tâm nhận thức đau đớn."

2, Giải thích mật mã:
Dòng đầu tiên của đẳng thức biểu tượng đại diện cho: 一刀
一刀 có tổng số nét bút là 3 nét
二刀= 4 nét
三刀= 5 nét
=> mã mở cửa 四刀= 7 nét

3, Sự sắp xếp hàng của ngô được kiểm soát bởi sự di truyền, đều ra số hàng chẵn. Thông thường là 12,14,16, cho nên chỉ cần tìm đáp án số chẵn là được.

Minori: Khụ khụ, bạn nào học Y xem mục 1 có đúng không nha, tui tìm tài liệu - đọc không hiểu 😭
dorsal: có nghĩa là hướng lưng, posterior: phần sau của cấu trúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận