Trò Chơi Nạp Mạng [vô Hạn]

Editor: Minori.

Những người khác còn đang hãi hùng khiếp vía đắm chìm trong sự tác động trực quan của chiếc quan tài, thì ông lão một mắt không hề sợ  hãi khi thấy chuyện quái dị đi lên tiếp đón, nói với thủ lĩnh mặc đồ đen: "Sáu gian phòng cho khách trên lầu đã chuẩn bị xong cho ngài rồi."

Người mặc âu phục đen giũ nước mưa trên chiếc ô của mình, mặt không biểu cảm nhìn người đàn ông đeo kính, ngay lúc ông ta hoảng loạn đến mức sắp gục xuống quỳ lạy van xin lòng thương xót, tám người đàn ông mặc đồ đen đồng loạt di chuyển, trực tiếp tháo khung kiệu bên ngoài và màn che đã ướt đẫm.

Người đàn ông đeo kính sững sờ ngay tại chỗ.

Gã đầu đinh nắm lấy cơ hội túm ông ta lùi lại, những người mặc đồ đen liền khiêng quan tài lên lầu hai

Mọi người nhìn bọn họ đưa quan tài vào căn phòng tên 'Thiên' ở tận phía đông, trong lòng càng thêm kinh hãi, quan tài nhất định phải bố trí ở căn phòng tốt nhất, thân phận của người này nhất định không đơn giản.

"Làm việc của các cậu đi!" Ông lão một mắt chống gậy gõ xuống đất, đám người còn đang vây xem lập tức tản đi.

Sau khi những người mặc đồ đen đó lên lầu thì không có động tĩnh gì, bọn họ cũng không xuất hiện lại cả buổi chiều.

Đến giờ ăn tối, mọi người cẩn thận dựa vào "Số" để ngồi xuống.

Bởi vì ông lão đứng ở lối lên cầu thang, bọn họ cũng không dám nói nhiều, ăn xong bữa tối liền nhanh chóng bắt đầu rút thăm, lần này rút thăm trúng que ngắn chính là người mặc áo sơ mi caro.

Sau khi rút phải que ngắn, mặt anh ta liền u ám và không hề lên tiếng.

Làm nhiệm vụ trực đêm chắc chắn không phải là một việc vặt tốt. Nhưng tối hôm trước Tống Từ đã làm nhiệm vụ theo kết quả rút thăm mà không hề phản đối, người mặc áo sơ mi caro không thể vứt bỏ sĩ diện phá vỡ luật chơi nên chỉ có thể giận dỗi một mình.

Sau khi tắm rửa qua loa, mọi người chui vào gian phòng nhỏ thuộc về bọn họ.

"Nghe nói các cậu đã tìm được manh mối rồi?" Vừa vào phòng, gã đầu đinh đã sốt ruột hỏi Tống Từ để xác nhận.

"Là mấy miếng vải." Tống Từ giải thích ngắn gọn quá trình tìm thấy thứ này, lấy sáu mảnh vải trong túi ra, đặt lên chiếc giường chung cỡ lớn. Người đàn ông cao lớn đặt một mảnh vải đỏ thẫm khác bên cạnh.

Ngoại trừ gã béo ở ngoài cửa hóng gió và người mặc áo sơ mi caro bên ngoài, những người còn lại đều xúm lại, sáu chiếc đèn lồng được xếp thành nửa vòng tròn xung quanh Tống Từ và những mảnh vải tựa như một buổi họp.

"Bỏ vào bấc đèn thì cũng phóng đại quá rồi." Cô gái văn phòng nhìn bảy mảnh vải được đặt ngay ngắn mà trong lòng cảm thấy may mắn, nếu không phải Tống Từ phát hiện ra điểm lạ thường thì mọi manh mối đã âm thầm bị thiêu cháy hết rồi.

"Đúng vậy, may mà đàn anh của tôi thông minh." Trương Trì đầy tự hào ưỡn ngực.

Người đàn ông đeo kính đẩy mắt kính, "Xem ra bây giờ có tổng cộng ba loại manh mối, Tiểu, Mộc, Nhất."

Cô gái văn phòng nhìn đi nhìn lại những mảnh vải, đột nhiên nói: "Chẳng lẽ là ngũ hành, 'Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ' sao?"

Cô chỉ vào mảnh vải có từ 'Tiểu' và nói, "Mọi người nhìn xem, từ này có giống từ 'Thuỷ' đã bị đốt cháy một nửa không?"


Sau đó cô đưa tay che phía trên mảnh vải màu trắng và đỏ tươi, "Còn hai mảnh có từ 'Nhất' này, có thể là nét ngang dưới cùng của từ 'Kim' (金) và 'Thổ' (土)."

"Nói như vậy, từ 'Hoả' là đã cháy hết rồi." Người đàn ông đeo kính gật đầu, quả thực rất giống.

"Không đúng", sau khi gã đầu đinh cẩn thận quan sát, chỉ vào hai mảnh vải có từ 'Nhất' còn lại đưa ra ý kiến khác, "Hai nét ngang không hoàn toàn giống với nét ngang dưới cùng của từ 'Kim' và 'Thổ', mọi người nhìn kỹ này, từ 'Nhất' bên trái có bốn chấm mực ở phía trên, giống từ 'Huyết' (血) hơn, hoặc một từ có nét dưới cùng của từ 'Mãnh' (皿). Hình bên phải chỉ có chấm mực ở hai bên, có thể là những từ như 'Khẩu' (口), 'Hồi' (回)."

Cô gái văn phòng nhìn kỹ theo chỉ dẫn của anh ta, không khỏi lộ ra vẻ ngưỡng mộ, "Thật sự có này."

Gã đầu đinh mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý.

"Kích thước của hai từ 'Mộc' cũng không giống nhau. Nhưng không chắc đó là vấn đề chữ viết tay hay là hai chữ khác nhau." Cô gái văn phòng tiếp thu chỉ dẫn lại đi xem xét các mảnh vải khác.

"Nói cách khác, manh mối có tổng cộng năm từ sao?"

"Mảnh vải có bảy loại màu sắc, nhiều khả năng đại diện cho bảy manh mối khác nhau." Gã đầu đinh nói.

"Theo những gì đã biết, có ít nhất bốn, nhiều nhất là bảy. Liệu có các manh mối trùng lặp hay không, tạm thời vẫn chưa rõ.", Tống Từ nói thêm.

"Nếu chúng ta đã biết manh mối giấu trong ngọn nến không dễ xử lý, tại sao đêm nay chúng ta không kiểm tra lại một lần nữa?" Người đàn ông đeo kính đề nghị.

Người đàn ông cao lớn lắc đầu, "Lúc chạng vạng, ông lão đã sai tôi đi thay nến trong đèn lồng bên ngoài, tôi đã nhìn qua, nến thay thế đều là nến bình thường."

Nói cách khác, những manh mối này chỉ xảy ra một lần và cũng không tái diễn mỗi đêm.

Mọi người bất lực nhìn chằm chằm những mảnh vải đó rơi vào im lặng.

Những manh mối mà bọn họ có được bây giờ ít đến đáng thương, việc cố gắng suy luận nội dung trên mảnh vải không khác gì chuyện hoang đường.

"Kỳ thi tân binh mà cậu gặp phải trước kia là gì?" Cuối cùng vẫn là cô gái văn phòng phá vỡ sự im lặng, như thể cô ấy là hy vọng có thể tìm thấy một số ý tưởng giải quyết vấn đề từ kinh nghiệm của gã đầu đinh.

"Vô dụng thôi, phong cách của mỗi mật thất đều khác nhau." Gã đầu đinh làm vẻ mặt hiểu biết sâu rộng.

"Kinh nghiệm nhất định vẫn hữu dụng, lúc ở trong thang máy, cậu tự tin dẫn chúng ta vượt qua vòng tân binh, còn không phải vì cậu đã vượt qua nhiều hơn chúng tôi mấy gian mật thất sao!" Trương Trì lên tiếng phụ hoạ cho cô gái văn phòng.

Gã đầu đinh:..................

"Cậu cũng nói rằng khó khăn bốn sao là chế độ địa ngục. Bây giờ tất cả chúng ta là một cộng đồng lợi ích. Chúng ta biết càng nhiều, việc tìm ra chìa khóa sẽ càng hữu ích." Tống Từ gia nhập đội quân thuyết phục. Giờ cậu buồn ngủ đến mức ngáp mấy lần.

Gã đầu đinh do dự một lát, rốt cuộc mở miệng, "Kỳ thi tân binh của tôi là trò chơi 12 người."


"Tôi có một câu hỏi," Trương Trì giơ tay phải lên, "Trò chơi mười hai người là cái gì?"

"Đây là số người tối đa mà mỗi phòng mật thất có thể chứa. Ví dụ như chúng ta bây giờ là trò chơi chín người." Gã đầu đinh giải thích nói, "Theo lý thuyết, dựa theo số người tối đa bước vào mật thất là hợp lý nhất, nếu số người quá ít, tương đương với việc vô hình trung làm tăng độ khó.

Mọi người:..................

Nói cách khác, bây giờ bọn họ không phải ở chế độ địa ngục, mà là địa ngục + chế độ à?

"Khung cảnh trong mật thất là một thung lũng, với cỏ cây hoa lá khắp nơi, những ngôi nhà tre mọc theo từng cụm, đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh."

"Làm thế nào mà thung lũng tạo ra một căn mật thất chứ?" Người đàn ông đeo kính khó hiểu.

"Mật thất chỉ là một cách gọi khác, nó có thể là một căn phòng, một con tàu, nhà trọ nơi chúng ta đang ở, cũng có thể là một thung lũng, một hành tinh hay một ngôi làng. Tóm lại, đó là một phạm vi khu vực có giới hạn, và phải dựa vào 'Chìa khóa' mới có thể rời đi." Sau khi giải thích xong, anh ta đợi một lúc, thấy không có ai tiếp tục đặt câu hỏi mới tiếp tục.

"Căn mật thất đó không có giới hạn thời gian phá giải, nhưng thời gian và mùa trong thung lũng thật sự thất thường, hoa mai vào mùa đông có thể nở cùng lúc với hoa sen vào mùa hè. Hơn nữa tốc độ dòng chảy rất nhanh, ba ngày là một tháng.

Cốc chủ Tỉnh Cốt Chân Nhân rất nóng tính, ngày nào ông ta cũng yêu cầu chúng tôi trồng hoa trong thung lũng, nếu không làm xong hoặc làm sai điều gì đó thì chúng tôi sẽ không có thức ăn.

Có hai cánh cổng ở lối ra của thung lũng, cổng thứ nhất do tiểu đồ đệ của cốc chủ canh giữ, cổng thứ hai do chính chủ cốc chủ canh giữ.

Thiết lập cơ bản của tiểu đồ đệ và cốc chủ là tình trạng giá trị vũ lực trái với trời, muốn mở cửa thì phải đoán được loài hoa mà tiểu đồ đệ và cốc chủ thích. Chỉ khi nhận được loại hoa mà bọn họ muốn, bọn họ mới chịu mở cửa thông ra bên ngoài.

Hơn nữa, chỉ bốn người đầu tiên mới có cơ hội đưa hoa mỗi ngày. Đưa sai cùng với người bắt đầu ở vị trí thứ năm không những bị đánh trở về mà còn bị bỏ đói cả ngày hôm sau.

Khiến người ta khó chịu nhất chính là tiểu đồ đệ thay đổi thất thường kia, loài hoa yêu thích luôn đổi tới đổi lui."

"Mẹ nó, mật mã biến động ư? Thật biết trêu ngươi mà!" Trương Trì không nhịn được lên tiếng. Tống Từ im lặng rũ mi xuống, cho nên, chìa khóa chưa chắc là khái niệm chìa khóa thông thường, trong mật thất mà số 7 nhắc đến, chiếc chìa khóa thật ra là một 'Bông hoa'.

Mọi người nghĩ đến thân thủ quái dị của ông lão một mắt, sắc mặt lại tối sầm lại, e rằng, thiết lập giá trị vũ lực của ông ta cũng ở chế độ bùng nổ.

"Còn không phải sao, rất bất thường đi. Có khi hôm qua rõ ràng còn thích hoa đào, nhưng hôm nay lại thành hoa mẫu đơn. Chúng tôi đã phải khốn đốn sinh tồn ở thung lũng địa ngục kia rất lâu. Tóc bạc cũng đã mọc ra luôn." Gã đầu đinh nghiến răng phụ hoạ, hiển nhiên là bị 'Tiểu đồ đệ' kia tra tấn nhiều lần rồi.

"Các cậu đã từng đếm các loại hoa trong thung lũng chưa?" Tống Từ đột nhiên chen vào nói.

"Mười hai loại. Hoa thạch lựu, hoa mẫu đơn, hoa lan, hoa quế, hoa nghênh xuân, hoa hồng, v..v."

"Thuỷ tiên, nghênh xuân, hoa đào, mẫu đơn, thạch lựu, hoa sen, hoa lan, hoa quế, hoa cúc, hoa phù dung, hoa hồng, hoa mai, mười hai loại này?"

"Làm sao cậu biết?" Gã đầu đinh ngạc nhiên trừng lớn hai mắt. Người đàn ông cao lớn cũng kinh ngạc nhìn về phía Tống Từ.


"Vậy thì đơn giản." Tống Từ vẻ mặt hiểu rõ, đĩnh đạc nói, "Đây là tiết hoa của mười hai tháng, mỗi loài hoa tương ứng với 1 trong 12 tháng, chẳng hạn như hoa đào vào tháng 3 và hoa mẫu đơn vào tháng 4. Nếu suy đoán của tôi đúng, sở thích của tiểu đồ đệ thay đổi theo các tháng trong thung lũng, khi trong thung lũng là tháng thứ mấy, thì phải đưa cho cậu ấy loại hoa tương ứng với thời tiết và thời vụ của tháng đó."

"Vậy cửa thứ hai thì sao?" Trương Thỉ gặng hỏi.

"'Tỉnh Cốt chân nhân, tháng sáu hài lòng.' Câu trả lời hẳn là loài hoa liên quan với tên của NPC, loài hoa theo thời tiết và thời vụ vào tháng 6, hoa sen." Ánh nến vàng ấm áp khắc hoạ lên đường nét khuôn mặt của Tống Từ cảm nhận như một bức tranh trong phim, đẹp đến nỗi cô gái văn phòng quên mất mình muốn nói gì.

Gã đầu đinh ngây dại. Mọi người từ vẻ mặt của cậu ta đã biết được đáp án, Tống Từ đoán đúng rồi.

"Oa, bái phục! Đàn anh, anh thật sự là siêu quá đấy chứ? Cho anh một cái tên của NPC là có thể phá giải mật mã!" Ánh mắt Trương Trì đầy vẻ ngưỡng mộ. Mọi người cũng lộ ra vẻ hưng phấn nhàn nhạt, cảm thấy phá giải mật thất gì đó cũng không phải quá khó khăn!

"Đáng tiếc, bây giờ chúng ta không biết tên của ông lão một mắt." Gã đầu đinh chua xót nói.

Không biết rốt cuộc là NPC mật thất này vốn dĩ sẽ không tiết lộ tên, hay là vì độ khó 4 sao mà cố tình giấu giếm nữa.

Bị gã đầu đinh giội cho một gáo nước lạnh, mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Tống Từ lại nghĩ đến một chuyện khác, "Mật thất có giới hạn về thời gian, nếu người chơi không tìm được chìa khóa trong thời giới hạn thì sẽ ra sao?"

"Tất nhiên đó là con đường chết rồi." Gã đầu đinh nhún vai, lộ ra vẻ mặt không phải là 'hiển nhiên à', "Mật thất cũng có quy tắc riêng, nhưng về cơ bản có một số là phổ biến, chẳng hạn như mật thất độ khó một sao có thời gian không giới hạn, vì vậy sẽ không chết người. Mật thất độ khó hai sao có ít nhất hai cách chết, một là hết thời gian và còn một loại nguy hiểm chết người trong mật thất, chẳng hạn như thú dữ, quái vật, v..v."

"Các cậu nói xem, trong mật thất này sẽ không có thây ma hay thứ gì đó đúng không?" Người đàn ông đeo kính liếc về phía căn phòng chữ Thiên trên nóc nhà, nghĩ đến chiếc quan tài màu đỏ quái dị trên lầu, ông không khỏi run rẩy.

Cái miệng quan tài quá ngạo nghễ kia nhìn thế nào cũng thấy quá kỳ quái rồi.

Gã đầu đinh cũng cảm thấy lạnh sống lưng khi người đàn ông đeo kính nói vậy: "Nói về chiếc quan tài đó, thật sự nó không được ăn khớp lắm, huy động nhiều người hộ tống như vậy, trên quan tài còn được phun chữ Hỉ, chẳng lẽ là hỉ tang?"

Cô gái văn phòng nói, "Là âm hôn thì phải?"

Người đàn ông đeo kính sợ hãi hỏi: "Người trên lầu không phải đã chết rồi sao? Chết rồi sao còn có thể kết hôn chứ?"

Cô gái văn phòng hơi nghiêm nghị, "Nghe nói ở một số địa phương, nếu người chết chưa kết hôn, người thân sẽ giúp họ chọn một 'bạn đời' phù hợp trong số những người đã khuất và giúp họ sắp xếp hôn lễ. Nếu không, những người này sẽ không được phép an táng trong nghĩa trang của gia đình, vì sợ phong thủy của mộ phần tổ tiên sẽ bị ảnh hưởng và ảnh hưởng đến vận may của các thế hệ sau. Càng là thế gia vọng tộc, yêu cầu lựa chọn càng nhiều hơn, thậm chí có người còn chi rất nhiều tiền. Thông thường tục lệ này được gọi là minh hôn hoặc là âm hôn."

"Tôi chỉ nghe nói âm hồn không tan mà thôi." Trương Trì nhỏ giọng nói thầm.

Gã đầu đinh khó hiểu, "Vậy thì 'Tiệc cưới' này thuộc về cô gái nhỏ, hay là người trên lầu?"

"Người trên lầu này theo lý mà nói chắc là đi ngang qua ở tạm thôi nhỉ?"

"Khoan đã, liệu cô dâu trên lầu có giống như trong phim nửa đêm ra ngoài di dạo giết người không?"

Theo mô tả của cậu ta, Tống Từ nhanh chóng phác họa trong đầu một hình bóng trong bộ váy cưới đỏ thẫm, khuôn mặt xanh mét, nước mắt máu chảy ra từ khóe mắt khiến người ta sợ hãi......

Cậu không khỏi phủi phủi từng lớp nổi da gà đang chạy toán loạn trên cánh tay mình, đứa nhỏ này suốt ngày đều xem mấy bộ phim sao?

"Đừng làm tôi sợ mà." Cô gái văn phòng ôm cánh tay tiến lại gần người đàn ông cao lớn trông có vẻ là an toàn nhất. Nhưng người đàn ông cao lớn lại như không thích ở quá gần người khác nên tiến lên nửa bước, lập tức kéo ra khoảng cách giữa hai người."


Cô gái văn phòng:..................

"Mật thất không giới hạn thời gian, cho dù là độ khó một sao, thật sự sẽ không chết người sao?"Không khí cuộc trò chuyện càng lúc càng rùng rợn, Tống Từ cố gắng chuyển hướng, "Vừa rồi cậu có đề cập rằng đã mất rất nhiều thời gian ở trong đó, đến mức tóc bạc cũng mọc ra luôn, cho nên, cậu đã già đi ở trong đó sao?"

"Đương nhiên, dòng thời gian ở trong thung lũng đó rất nhanh, đại khái ba ngày là một tháng." Gã đầu đinh nặng nề gật đầu.

Tống Từ dùng ngón trỏ thon dài gõ vào mép chiếc mũ rách câu được câu chăng, "Vậy nếu các cậu không đoán được mật mã mở cửa chính xác, liệu có thể 'Chết già' trong đó không?"

Gã đầu đinh đột nhiên nghẹn họng, qua một hồi lâu mới hậm hực nói, "Chắc là không thể đâu. Tôi chưa bao giờ nghe nói có người chết trong mật thất một sao."

Tống Từ phát ra tiếng 'Ồ' mờ nhạt.

"Mật thất một sao sẽ không chết người ư? Vậy lúc ấy cậu nói nạp mạng cái gì, chính là đang hù dọa chúng tôi sao?" Gã béo vẫn luôn ở cửa dựng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện ý thức được việc mình bị lừa, tức giận xông tới nắm lấy cổ áo của gã đầu đinh.

"Sớm nói cho mấy người biết về sự tàn khốc của trò chơi này một chút thì có gì sai chứ? Tuy rằng mật thất một sao không chết người, nhưng mật thất bốn sao lại rất dễ chết người đấy." Gã đầu đinh lạnh lùng hất tay gã béo ra, "Hiện tại là ông đã hại mọi người đấy."

Gã béo tức giận đến mức thở hồng hộc nhưng không thể phản bác lại được.

Trương Trì và người đàn ông cao lớn tiến lên tách hai người ra.

"Nói về người chết, còn có một chuyện nữa." Để giảm bớt bầu không khí căng thẳng giữa gã đầu đinh và gã béo, Trương Trì nhanh chóng chuyển chủ đề, nói với đám người gã đầu đinh rằng bọn họ đã tình cờ tìm thấy xương trong thùng rượu ở sân sau đêm qua.

"Không thể nào, nếu mỗi thùng rượu đều đựng đầy xương, vậy có đến bao nhiêu người chứ? Đâu ra nhiều người như vậy?"

"Đừng quên, nơi này là nhà trọ. Có rất nhiều khách vãng lai."

"Ý nghĩa của nhà trọ Hoàng Tuyền, sẽ không phải là tiễn tất cả khách trọ ở đây đến hoàng tuyền đấy chứ?" Người đàn ông đeo kính run lập cập.

Các loại nhà trọ đen từ trước đến nay hiện lên không ngớt trong tâm trí mọi người, kẻ thô bạo thì trực tiếp giết người cướp của, kẻ độc ác hơn thậm chí không lãng phí xác chết, chúng chặt xác trong vài phút rồi làm thành bánh bao nhân thịt người.

Coong! Coong! Coong!

Chiếc đồng hồ để bàn phương Tây bên ngoài đột nhiên vang lên. Đúng 12 giờ.

"Bịch!"

Một âm thanh bị bóp nghẹt trong đại sảnh như thể có vật nặng gì đó rơi xuống.

Trong lòng mọi người có chút hồi hộp, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Người đàn ông cao lớn, Trương Trì, gã đầu đinh và những người khác lần lượt dừng lại, Tống Từ động tác chậm nửa nhịp nên dừng lại ở cuối cùng, cho nên phải đi vòng qua bức tường người mới nhìn được tình hình trước mắt.

Cảnh tượng kinh hãi trước mắt khiến người ta lạnh sống lưng.

Trong đại sảnh bê bết máu, phần còn lại của tay chân đã bị cụt của người mặc áo sơ mi caro vương vãi khắp nơi.

Cậu ta như một con rối gỗ rơi hỏng, bị chia năm xẻ bảy, phân thành mảnh nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận