Lộ Du Hi thu xếp trọn vẹn một giờ đồng hồ mới xong, lại tới phòng bếp tìm chút đồ ăn, trước khi đi, ôm lấy eo Bùi Chinh: "Em đi nhé.
"Bùi Chinh đang khắc cà rốt, anh cũng không quay đầu lại, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào dao trong tay, nói: "Chú ý an toàn.
"Điện thoại Khương Diệp đang rung lên, là Ngụy Thành Huy đã trở về, gọi điện thoại kêu cô ra nói vài lời, cô lấy áo khoác ngoài mặc vào, trông thấy Ngụy Thành Huy bảo Lộ Du Hi vào nhà trước, cô dừng chân lại, đứng ở hành lang đối mặt cùng anh ta.
Ngụy Thành Huy nói anh ta xin nghỉ đông ra ngoài du lịch, bảo Khương Diệp đừng nói lỡ miệng với cha mẹ mình.
Lại bảo chủ nhật Khương Diệp gọi điện thoại cho ba mẹ anh ta, đứa thứ hai của chị gái Ngụy Thành Huy sắp đầy tháng rồi, đến lúc làm tiệc mừng tránh không được sẽ mời rất nhiều thân thích, bảo cô sớm chuẩn bị quà cùng tiền lì xì.
Khương Diệp gật đầu.
Ngụy Thành Huy suy nghĩ một chút, lại hỏi thăm mẹ Khương Diệp một cách ân cần: "Về phía mẹ chúng ta thì có muốn anh cùng em đi ăn cùng bữa cơm hay không? Chờ lần này anh trở về, sẽ tìm nhà hàng gọi mấy người anh của em đi chung.
""Không cần.
"Từ trước đến nay Khương Diệp không thích tiệc gia đình, lại càng không thích con cái của cha dượng.
Ngụy Thành Huy đoán không ra mong muốn trong lòng cô, tiến lên một bước, ôm người vào trong ngực: "Đừng lạnh băng như vậy, học Lộ Du Hi một ít được không?"Ngụy Thành Huy thật biết nói chuyện, mỗi một câu đều nhảy vào trong giới hạn của Khương Diệp mà còn hồn nhiên chưa phát giác ra.
"Tôi không học được, vì vậy, anh mới muốn đổi vợ không phải sao?" Khương Diệp lui về sau tạo ra khoảng cách, "Chơi vui nhé, cô ta vẫn còn chờ anh đấy.
"Ngụy Thành Huy nhìn lại, không biết lúc nào Lộ Du Hi đã thò đầu ra từ khe cửa, đang nhìn lén.
Cho dù Khương Diệp không nhắc tới, Ngụy Thành Huy cũng sẽ chủ động yêu cầu kéo dài thời gian trò chơi đổi vợ, hắn và Lộ Du Hi vẫn còn trong thời kỳ ngọt ngào, so với một Khương Diệp lãnh đạm, Ngụy Thành Huy càng muốn một Lộ Du Hi nhiệt tình.
Lúc Khương Diệp đóng cửa, trông thấy ở đối diện Lộ Du Hi nhảy lên trên người Ngụy Thành Huy, người đàn ông ôm ấp lấy cô ta, tươi cười vào phòng.
Người không quen biết mà trông thấy một màn này, chỉ sợ sẽ cho rằng, Lộ Du Hi cùng Ngụy Thành Huy mới thật sự là vợ chồng.
Khương Diệp thay dép lê xong thì quay người, Bùi Chinh đã đứng ở sau lưng cô, hỏi cô: "Khó chịu sao?""Anh sẽ khó chịu sao?" Khương Diệp ngẩng đầu hỏi lại anh.
Cảm giác với Ngụy Thành Huy, cô không cách nào định nghĩa, mới đầu cô cảm thấy đó là yêu, về sau nhìn thấy tin tức trong hoả hoạn, người phụ nữ nhường cơ hội sống cho chồng mình, bản thân thì vì hít quá nhiều khói mù, nghẹt thở mà chết.
Cô lại cảm thấy, cô cũng không thương Ngụy Thành Huy.
Ít nhất, cô sẽ không vì Ngụy Thành Huy mà buông tha cho cơ hội sống sót của mình.
Về sau nữa, chuyện Ngụy Thành Huy đưa nữ đồng nghiệp về nhà, ghế lái phụ còn lưu lại một sợi tóc dài màu vàng, sau khi bị Khương Diệp phát hiện, Ngụy Thành Huy giải thích với cô bằng giọng vô cùng chột dạ: "Chỉ là đưa một động nghiệp về nhà.
"Khương Diệp còn chẳng chút phập phồng, cứ như cô đã sớm dự đoán được cuộc đời của mình sẽ như mẹ của cô vậy, bị ngoại tình, bị tiểu tam, chất đầy thất vọng cùng đau khổ, trốn đến một chỗ tối tăm thè lưỡi ra liếm vết thương.
Cô không thể giãy giụa, cũng không muốn giãy giụa.
Bởi vì tốn công vô ích.
Bùi Chinh vươn tay che mắt cô: "Vậy đừng lộ ra loại vẻ mặt này.
"Giống như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Khương Diệp cảm thấy Bùi Chinh rất là thú vị, nhìn vợ của mình cùng chồng người khác yêu đương hẹn hò, anh lại còn có hào hứng an ủi người khác.
Cô ngoặt môi nở nụ cười.
Bùi Chinh rút tay về, nhìn chằm chằm vào mặt của cô hỏi: "Em cười cái gì?"Khương Diệp không giải thích, đến gần một bước trước mặt anh, ngửi mùi vị hạt dẻ ngào đường trên người anh rồi nói: "Bùi Chinh, tôi muốn uống rượu.
"Lần đầu tiên cô gọi anh cả họ và tên, tiếng nói dính cười làm cho giọng điệu của cô cứ như là đang làm nũng.
Cũng không phải là không có người gọi tên đầy đủ của anh, nhưng mà có thể gọi đến màng nhĩ của anh cũng ngứa ran lên như bây giờ, Khương Diệp là người thứ nhất.
Khóe miệng Bùi Chinh cũng cong lên: "Được.
"Hai người đều là người ít nói, ăn xong một bữa cơm cũng không nói được mấy lời, Khương Diệp uống hai chén rượu, Bùi Chinh cũng không cho cô uống, lo lắng cô say ngã trong bồn tắm như tối hôm qua vậy, lo lắng cô quyến rũ người mà không tự biết.
Đêm nay có lẽ anh không có khả năng kiềm chế mạnh mẽ như vậy.
Khương Diệp chống cằm tựa ở trên bàn, khuôn mặt đỏ hồng quan sát Bùi Chinh dọn dẹp bàn ăn, cô còn chưa say, nhưng không quá muốn cử động thân thể, tay chân bị rượu đỏ thấm vào nhũn mềm ủ rũ như sắp rã cả ra.
"Say rồi?" Bùi Chinh lau sạch tay, cúi đầu nhìn cô một cái, thấy dáng vẻ say rượu hai mắt đong đầy nước xuân của cô, bèn hơi cúi người bế cô lên.
"Còn chưa say.
" Cô tựa bên cổ anh, thanh âm có chút mơ hồ không rõ bởi men rượu, "Nhưng mà! ""Cái gì?" Bùi Chinh không nghe rõ.
Khương Diệp nhắc lại một lần, âm thanh mềm đến mức không thể tưởng tượng nổi: "Muốn anh ôm em.
"Trái tim Bùi Chinh như bị một bàn tay vô hình bóp một cái.
.