Anh đi thẳng đến trước xe, tỳ một tay lên cửa, khom lưng nhìn cô: "Vào trong xem thử?"Khương Diệp gật gật đầu, hỏi anh: "Đỗ xe ở đâu?""Để anh.
" Bùi Chinh mở cửa xe, ý bảo cô đi xuống, hôm nay Khương Diệp mặc ra ngoài vô cùng thoải mái, áo lông màu đen dáng dài che đến bắp chân, trên cổ là một chiếc khăn quàng màu nâu nhạt, trang điểm trang nhã, trên môi điểm son.
Tới gần có thể ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.
Bùi Chinh không khỏi muốn ôm cô, nhưng trên đường người đến người đi, anh phải kiềm chế, chỉ vươn tay đỡ cô xuống xe, lại lấy áo khoác ngoài trên ghế lái phụ choàng trên người cô, Khương Diệp không cảm thấy bên ngoài lạnh, hôm nay cô mặc áo lông rất dầy, thùng xe lại bật điều hòa, trên đường đi đều rất ấm áp.
Cô đứng ở giao lộ nhìn Bùi Chinh đỗ xe trước cửa tiệm, sau đó đi theo phía sau anh vào tiệm, tên tiệm là Thì Quang Chi Nhãn, lúc trước Bùi Chinh từng làm theo kiểu nhượng quyền thương hiệu, nhưng sau đó lại đổi thành thương hiệu của riêng mình, bao gồm sửa chữa, khắc đồng hồ theo yêu cầu, cái gì cũng làm.
Thứ anh thích nhất là đồng hồ bỏ túi, vừa bước vào cửa hàng đã thấy trên tường treo đầy các loại đồng hồ bỏ túi cổ điển, có hai dãy tủ trưng bày dựng sát tường trái và phải, chính giữa là bốn tủ đứng hình tròn, bên trong gắn đèn, mỗi một chiếc đồng hồ đeo tay sáng rực hết sức chói mắt, hai người học việc đang sửa chữa đồng hồ trong ô làm việc nhỏ của họ, lúc trông thấy Khương Diệp thì đứng dậy chào hỏi.
Bùi Chinh giới thiệu: "Đây là bạn của anh, các cậu gọi cô ấy là chị nhé.
"Bạn nào mà còn cần ông chủ tự mình đi đón, tự mình đỗ xe giúp chứ.
Hai người học việc cảm nhận được không khí khác thường, lén lút liếc nhìn Khương Diệp, đồng thanh kêu lên: "Xin chào chị.
"Khương Diệp để mặc bọn họ dò xét, bản thân cũng bình tĩnh dò xét bọn hắn, hai người học việc có lẽ mới hơn hai mươi, tuổi không lớn lắm, làn da đều rất đen, cũng gầy còm nhom, đeo kính đen.
Dù gì cũng là thanh niên trẻ tuổi, hai cậu học việc bị mỹ nữ khí chất như Khương Diệp nhìn chăm chú chưa được một lúc đã đỏ mặt, rụt về tiếp tục sửa đồng hồ, không còn dám ngước đầu lên một cái nào nữa.
"Được rồi, hai cậu tan làm đi.
" Bùi Chinh dẫn Khương Diệp ngồi vào trên ghế sô pha, quay người rót chén trà nóng cho cô.
Hai người học việc nhanh chóng thu dọn đồ đạc tan tầm, trước khi đi còn hô về phía Bùi Chinh: "Ông chủ, bọn em đi đây, không quấy rầy anh nữa!"Bùi Chinh: "! "Anh nhìn Khương Diệp, thấy cô uống trà với vẻ mặt lạnh nhạt, anh dựa người ra sau, hỏi cô: "Ngon không?""Cũng được.
" Khương Diệp uống trà rất chú ý, xuân hạ thu đông chỉ uống trà theo mùa, vị không thể quá đậm, cũng không có thể quá nhạt, người pha trà phải tốn mấy cái chổi mới có thể pha được trà làm cô hài lòng.
Hiển nhiên, trà Bùi Chinh pha cũng bình thường.
Khương Diệp đánh giá đồ dùng pha trà, trong lòng suy nghĩ lần sau tới đây có thể pha một chén cho anh nếm thử.
"Có thích cái nào không?" Bùi Chinh cầm lấy một quyển album đưa tới trước mặt cô, "Chọn một cái.
"Khương Diệp mở ra nhìn, tất cả đều là đồng hồ bỏ túi cùng đồng hồ đeo tay, cô không khách sáo nói cám ơn không cần, mà là thực sự nghiêm túc xem hết một quyển, chỉ vào một cái trong đó nói: "Cái này đi.
"Cô luôn có thể làm cho Bùi Chinh cảm thấy vui mừng cùng ngoài ý muốn, cái đồng hồ bỏ túi cô chọn đúng là cái Bùi Chinh yêu thích.
Bùi Chinh lấy chiếc đồng hồ đó ra từ trong tủ, hỏi cô: "Muốn khắc chữ không?"Khương Diệp khẽ lắc đầu: "Nếu như nó đã tiến vào thế giới thế tục một cách sạch sẽ, hẳn là cũng nên sạch sẽ rút lui.
""Em rất sợ làm người bận lòng?" Bùi Chinh nhét đồng hồ vào lòng bàn tay cô, thuận tiện cầm chặt tay cô, "Không có bất kỳ một vật nào, có thể biến mất không để lại một chút dấu vết nào trên thế giới này.
"Bùi Chinh bỗng nhiên hiểu vì sao Khương Diệp chỉ cho mèo ăn mà không thân cận những con mèo kia.
Cô sợ hãi, thậm chí kháng cự thành lập liên hệ thân mật cùng người ngoài hoặc là động vật.
Nếu như không phải lần này chơi trò đổi vợ, có lẽ đời này anh cũng khó có khả năng cùng xuất hiện với Khương Diệp.
"Muốn ăn cơm không?" Khương Diệp không muốn thảo luận đề tài này cùng anh, rút tay ra hỏi anh, "Khi nào anh tan tầm?"Bùi Chinh không hỏi nữa, nhìn đồng hồ nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.
""Em mời.
" Khương Diệp bỏ đồng hồ trong tay vào túi áo khoác ngoài, quay người nhìn anh, "Anh muốn ăn cái gì?""Em chọn đi.
" Bùi Chinh cầm lấy áo khoác choàng lên, đi ra ngoài sau lưng cô, "Đi dạo đi, hoạt động một chút.
"Khương Diệp gật đầu đồng ý.
Hai người đi dọc theo lối đi bộ, màn đêm buông xuống rất nhanh, đèn rực rỡ mới lên, những ngọn đèn đường nhỏ lần lượt sáng lên hai bên đường phố, đêm mùa thu luôn có gió lạnh, Bùi Chinh thử sờ lên tay cô, sau khi bảo đảm cô không lạnh, mới thu tay lại như không có việc gì.
Ngực Khương Diệp khẽ run rẩy, cô quay đầu nhìn Bùi Chinh, anh cũng đang quay đầu nhìn cô, mặt đối mặt, anh cười vươn tay kéo khăn quàng cổ của cô xuống.
Đội mũi của cô lên.
"Có phải rất lạnh hay không?" Anh hỏi.
Khương Diệp lắc đầu: "Không lạnh.
"Rất ấm áp.
.