Khương Diệp chọn một tiệm lẩu, đặt phòng riêng ở trên tầng hai.
Lúc trước bạn cô đã dẫn cô tới đây một lần, trải nghiệm cũng không tệ lắm, lúc gọi món, cô còn gọi thêm rượu hoa anh đào, vị nó rất ngọt, giống như rượu trái cây, nhưng có thêm một chút hương hoa.
Bùi Chinh lo cô uống nhiều, chỉ bảo nhân viên phục vụ lấy một ly nhỏ, lại tự mình đi pha chế hai đĩa nước chấm để Khương Diệp lựa chọn.
Ở bên Bùi Chinh, bất kể là ăn cơm hay là đi dạo, cũng làm cho Khương Diệp vô cùng thả lỏng.
Đàn ông trước mặt phụ nữ vĩnh viễn đều giống như một con chim công xòe đuôi, không lúc nào không bày ra bản lĩnh nam nhi của mình.
Nhưng anh không hề giống những người đàn ông khác sẽ khoe khoang bản thân một cách viển vông, đại đa số thời điểm, anh đều chỉ chịu trách nhiệm im lặng xiên thịt, lại gắp từng miếng vào trong bát cô.
Khương Diệp nhịn không được nghĩ, khó trách Lộ Du Hi sẽ thích Bùi Chinh như vậy.
Người đàn ông như anh, rất khó không khiến người rung động.
Hai người ăn lẩu xong, đi xuống dọc theo bậc thang, sảnh lớn ở tầng một có người đang tổ chức mừng thọ cho người già, một đám người đang hát ca khúc chúc mừng sinh nhật, ông lão tóc hoa râm, cười đến răng giả cũng rơi ra.
Lúc Khương Diệp đi tới cửa, mới hỏi Bùi Chinh: "Ông bà nội của anh vẫn còn chứ?""Ừ.
" Bùi Chinh lấy hai chiếc kẹo trước quầy thu ngân, xé vỏ đưa tới trước mặt Khương Diệp, sau khi đút cho cô ăn, mới bóc một viên ném vào trong miệng mình, "Sức khỏe của hai người bọn họ đều rất tốt, ở cùng với mẹ anh, mỗi năm đều béo lên hai cân, đoán chừng lúc này đang nhảy múa cùng bạn bè ở quảng trường.
""Khi còn bé anh cũng ở với ông bà nội sao?""Không.
" Bùi Chinh ném giấy gói kẹo vào trong thùng rác, sát vai đi về cùng Khương Diệp, "Khi còn bé, quan hệ của cha mẹ anh không tốt lắm, hai người vẫn luôn ở riêng, như vậy là để cho ông bà nội của anh không biết, sau này lúc biết rồi, hai người bọn họ cũng đã lớn tuổi, không quản được nữa, mẹ anh nhận đưa ông bà về nhà phụng dưỡng, cha anh mua một căn hộ một người ở trong chung cư.
"Từ nhỏ Bùi Chinh đã bị cha mẹ ảnh hưởng, thái độ đối với hôn nhân là có cũng được không có cũng chả sao, lại càng không hiểu nổi, vì sao cha mẹ đã không yêu nhau mà cũng không ly hôn.
Trong thế giới của người trưởng thành có rất nhiều thứ phải bận tâm, gia đình, giai cấp, bạn bè, cùng với mặt mũi.
Có lẽ, cũng bởi vì không bỏ nổi thể diện, vì vậy bọn họ mới chậm chạp chưa ly hôn.
"Mẹ của em ly hôn ba lượt.
" Khương Diệp ngẩng đầu nhìn đêm đen như mực, "Mỗi một lần bà đều dẫn em rời đi vào buổi tối, tựa như hiện tại, trời rất tối, không khí rất lạnh.
""Khi còn bé nhất định em đã nếm trải rất nhiều đau khổ.
" Bùi Chinh nhìn về phía bên mặt mỹ lệ của cô, suy đoán có lẽ tuổi thơ của cô đã tạo nên tính cách quạnh quẽ của cô bây giờ.
"Trong khổ có ngọt.
" Môi Khương Diệp giật giật, vẻ mặt hờ hững.
Lần cô ấn tượng sâu nhất chính là lần thứ hai Đinh Liên ly hôn, mang theo cô lúc đó mới gần tám tuổi ra ngoài thuê phòng ở, điều kiện không tốt, chỗ ở đơn sơ rách nát, chung quanh đều là mấy người đàn ông độc thân, trời vừa tối sẽ tới gõ cửa, kêu Đinh Liên ra ngoài chơi cùng bọn họ.
Về sau Đinh Liên ra ngoài làm việc, nhốt một mình Khương Diệp trong nhà, dặn dò cô cho dù có chuyện gì, cũng không thể bật đèn.
Đúng là cô vẫn luôn không bật đèn, tối mỗi ngày đều đợi bà về nhà trong nỗi sợ kinh hồn bạt vía, sợ trên đường trở về Đinh Liên gặp phải kẻ xấu, lại sợ những người xấu kia phá cửa xông vào.
Mỗi ngày cô đều khóc.
Thậm chí bởi vì sợ, thân thể vẫn luôn run rẩy.
Khi đó, dạ dày cô thật sự không tốt, không biết là sự căng thẳng kích thích dạ dày co rút, hay là do hoàn cảnh ảnh hưởng, dù ăn cái gì cô cũng nôn ra, sau khi Đinh Liên về nhà, trông thấy dơ bẩn đầy đất lúc nào cũng sẽ chửi rủa với vẻ suy sụp.
Khương Diệp lập tức quỳ trên mặt đất, dùng tay áo của mình chà lau, vừa khóc vừa nhận sai.
Đoạn thời gian đó quá khó khăn.
Cũng quá khốn khổ rồi.
Bùi Chinh đưa khăn quàng cổ màu nâu nhạt trong tay quấn lên cổ cô, hơi hơi dùng lực, kéo cô đến trước mặt: "Hình như mỗi lần uống rượu, em mới có thể nói với anh một ít chuyện của mình.
"Khương Diệp lo lắng bị người trông thấy, thò tay đẩy, lại không đẩy ra.
Bùi Chinh kéo cô, ôm một cái thật mạnh: "Anh thừa nhận, anh muốn hiểu rõ về em thêm một ít, nhưng nếu như nếu như lúc em nhắc tới những chuyện này sẽ không vui vẻ, vậy anh hy vọng! Vĩnh viễn sẽ không còn ai khiến em nhắc đến.
"Lúc cô nói 'Trong khổ có ngọt', cặp mắt kia rõ ràng là khổ sở.
Trái tim Khương Diệp khẽ nhảy, lồng ngực bủn rủn.
.