Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Lôi Dận mỉm cười nhìn hai bé con trước mặt, không khỏi cảm thán sinh mệnh thật thần kỳ.“Con chào chú Lôi ạ!” Hai tiểu quỷ Quân Nghị và Tư Khuynh hệt như hai ông – bà cụ non, giọng lanh lảnh mà chào Lôi Dận. Sau đó, Quân Nghị chìa tay ra, “Chú Lôi, chú có quà gặp mặt cho con không?”Một câu vừa nói xong khiến Lôi Dận nổi ý cười. Hắn vội vàng phân phó người làm đem quà gặp mặt đã chuẩn bị từ trước lên; sau đó cúi người về phía trước nhìn cậu bé con không cao đến đùi hắn, nhẹ giọng nói: “Điểm này thật là giống ba con.”“Đây là ba dạy con ở nhà mà.” Quân Nghị tự hào nói, “Ba con rất lợi hại, con yêu ba nhất!”Hoắc Thiên Kình ngồi bên kia nghe vậy thì kiêu ngạo cười lớn.Tư Khuynh đứng cạnh Quân Nghị có vẻ không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Quân Nghị, anh thật đáng ghét! Ba là của em, ba chỉ có thể thương em thôi.”“Xì...” Quân Nghị nhăn mặt quỷ với em gái, lại lè lưỡi ra.Úc Noãn Tâm mỉm cười nhìn con trai cùng con gái mình, niềm hạnh phúc toát lên từ tận đáy mắt…“Được được được, ba các con vĩ đại. Vậy thì món quà gặp mặt này, chú Lôi sẽ không cho.” Lôi Dận nhịn cười, cố ý nói.Tiểu gia hỏa Quân Nghị này nghịch như quỷ, nghe thấy thế thì lập tức đảo tròn con ngươi, sau đó leo lên đùi Lôi Dận, ôm lấy cổ hắn, lanh lảnh nói: “Con yêu ba nhiều, cũng yêu chú Lôi nhiều lắm nha. Chú Lôi, con nói cho chú một bí mật…”“Được, con nói xem.” Lôi Dận để tiểu quỷ tùy tiện quậy trên người hắn. Kỳ thật, hắn rất thích trẻ con, thích cực kỳ luôn!Quân Nghị hì hì cười, “Kỳ thật, chú còn đẹp trai hơn ba con nhá, cho nên con thích…”“Thiên Kình, nghe thấy không?” Bộ dáng Lôi Dận nhìn qua đúng như ‘tâm hoa nộ phóng’ (mở cờ trong bụng), bộ dạng khoe khoang đó lộ đến mười phần trước mặt Hoắc Thiên Kình.“Đó là bởi vì món quà kia của cậu rất hấp dẫn!” Tuy vậy, Hoắc Thiên Kình không có chút biểu hiện bị ăn giấm chua, mà ngược lại như dội một gáo nước lạnh lên Lôi Dận, uể oải chỉ vào món quà trong tay người làm. Cừ thật! Nhìn không ra, tên này lại có thể hiểu tâm tư trẻ con đến vậy. Hiển nhiên, mô hình đồ chơi làm bằng vàng ròng không nói, trên mặt còn đính kim cương, trân quý vô cùng!“Thế nào?” Lôi Dận quay đầu nhìn về phía Tư Khuynh, “Tư Khuynh, con thích ba con hơn hay thích chú Lôi hơn?”Tư Khuynh nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi nói, “Chú Lôi, quà gặp mặt của con là cái gì đó?”“Ha...” Hoắc Thiên Kình nhịn không được cười ra tiếng.Lôi Dận quay đầu trừng mắt nhìn hắn, lúc quay lại nhìn Tư Khuynh thì ánh mắt trở nên dịu dàng. Hắn lấy hộp quà quản gia đưa lên, mở ra...“Tư Khuynh thích cái này không?”“Wow ~” Tư Khuynh nhìn thấy món quà thì lập tức vui sướng mà nhảy cẫng lên, vội vàng ôm vào lòng, “Chuột Mickey…”Đó là con thú bông hình chuột Mickey, hai mắt đều được khảm từ đá thạch anh, trên găng tay chú chuột còn được đính kim cương, mà trên ngực có một chiếc nơ vàng khắc hai chữ “Tư Khuynh”. Cả thế giới chỉ có duy nhất một con này, bởi đây chính là do Lôi Dận sai người thiết kế duy nhất cho cô bé.“Con cảm ơn chú Lôi!” Tư Khuynh thích vô cùng, nhanh nhẹn tiến lên ôm lấy Lôi Dận, ngọt ngào làm nũng: “Chú Lôi ơi, Tư Khuynh rất thích chú đó nha…”Chỉ bằng điểm này, niềm hưng phấn của Lôi Dận lại càng nở ra, lại nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, “Thiên Kình, hôm nay mình chính thức nhận con trai, con gái nuôi. Cậu ngàn vạn lần đừng có sợ hãi.”Hoắc Thiên Kình dựa thân mình lên salon, cười đến quỷ dị, “Lôi, cậu vì có lòng mua chuộc hai đứa con mình mà tốn không ít tiền của. Vở kịch hay còn ở phía sau, cậu vội gì chứ?” Nói xong, hắn nhìn về phía hai người đứa nhỏ, nhẹ giọng nói, “Quân Nghị, Tư Khuynh, trước hết đừng quấn quýt lấy chú Lôi của các con, còn chưa chào hỏi xong đâu.”Quân Nghị cùng Tư Khuynh nghe vậy thì nghe lời gật đầu, đi đến bên Mạch Khê, ngọt ngào chào...“Chào chị Mạch Khê!”Mạch Khê đã sớm muốn nhanh chóng ôm hai đứa nhỏ vào lòng, liền duỗi tay ra, vui mừng nói: “Đến bên này với chị nào!”Hai tiểu tử Quân Nghị cùng Tư Khuynh không hề chần chờ đều sán vào Mạch Khê, ‘bảy miệng tám lưỡi’ nói: “Chị Mạch Khê, chị xinh thật đấy…”“Chị Mạch Khê, mẹ em hay nhắc đến chị lắm đó, nói là chị rất, rất là xinh…”Quân Nghị đương nhiên không thích Tư Khuynh được nổi bật, liền chủ động ngồi cạnh Mạch Khê, đôi mắt trong veo toát lên vẻ thông minh, nghịch ngợm, “Chị Mạch Khê, em thích chị lắm…”“Ai da, đáng yêu quá đi…” Mạch Khê thích vô cùng.“Khoan đã...” Lôi Dận rốt cục cũng có phản ứng lại, kéo hai đứa nhóc đang ầm ĩ lại, ra vẻ nghiêm túc mà nhìn chúng...“Mấy đứa gọi chú là gì?”“Chú Lôi ạ!”“Còn gọi cô ấy là gì?” Lôi Dận chỉ chỉ vào Mạch Khê.Hai đứa nhóc cười dễ thương, “Chị Mạch Khê ạ.”Đáng chết!Lôi Dận quay ngoắt sang nhìn Hoắc Thiên Kình đang cười đến gần rút gân!“Hoắc Thiên Kình! Đây đều là do cậu dạy đúng không?” Gần như là từng chữ một lọt qua kẽ răng hắn.Hoắc Thiên Kình cố nín cười, hắng hắng giọng, lại ra vẻ nghiêm trang nhìn hắn, “Ấy, bọn nó gọi sai sao? Chúng ta là anh em, hai đứa nhỏ đương nhiên gọi cậu là chú. Còn Mạch Khê cũng chỉ là con nít thôi, là con gái nuôi của cậu. Như vậy là cùng bậc với Quân Nghị và Tư Khuynh, gọi là chị đúng rồi còn gì. Xin hỏi Lôi tiên sinh, cách dạy con của mình có gì sai không?”“Bọn nó không thể gọi là ‘chị Mạch Khê’ được!” Lôi Dận mặc kệ mớ lý lẽ đó, ngắn gọn nói một câu.Hoắc Thiên Kình cười sang sảng, “Lôi, là cậu già rồi hồ đồ hay vẫn là tư tưởng lệch lạc? Hai đứa không gọi Mạch Khê là chị thì gọi là gì? Cậu nói thử mình xem.”Úc Noãn Tâm cũng lặng lẽ đánh giá đôi nam nữ ngồi đối diện. Trong ấn tượng của cô, Lôi Dận luôn lạnh lùng như tảng băng, rất khó có thể tưởng tượng được bộ dáng kích động của hắn như hiện tại. Mà khi cô nhìn thấy hai má Mạch Khê bỗng hồng lên thì cũng đã hiểu rõ rồi. Thì ra…Cô nhẹ nhàng cười.“À thì…” Lôi Dận bị Hoắc Thiên Kình làm cho nghẹn họng, nói vòng vo mấy câu. Ngay sau đó, bàn tay to vung lên, “Gọi là dì. Đúng, là dì!” Nói xong câu đó, hắn nhìn hai đứa nhóc, nở nụ cười tươi, “Hai cục cưng, chào lại lần nữa đi. Lần này gọi là dì, nghe rõ chưa?”

Quân Nghị và Tư Khuynh đưa mắt nhìn nhau, mãi sau Quân Nghị mới ngập ngừng nói, “Chị Mạch Khê là chị, chú Lôi là chú Lôi ạ.”

Lôi Dận thiếu chút nữa tức nghẹn, lại nhìn về phía Hoắc Thiên Kình đang cười không dứt. Hắn cố ý đanh mặt lại, nhíu mày nhìn Quân Nghị...

“Tiểu quỷ, con lại đây!”

Quân Nghị hoàn toàn không e dè gì, nghênh ngang đứng mà nghiêng đầu nhìn Lôi Dận, ánh mắt to tròn mang theo vẻ tò mò. Cái nhìn đó khiến Lôi Dận bội phục, không hổ là con trai Hoắc Thiên Kình. Đứa trẻ bình thường nhìn thấy vẻ mặt lạnh băng này của hắn hẳn đã sợ tới mức khóc toáng lên rồi.

“Tiểu quỷ, quà của chú Lôi còn có thể to hơn kìa. Con chào lại một lần nữa, muốn gì chú Lôi liền mua cho con ngay, được không?”

Đúng là bá đạo nha! Chỉ vì một cách xưng hô mà hắn lại đi năn nỉ một đứa bé đến nước này.

Mạch Khê cùng Úc Noãn Tâm ngồi đó không nhịn được liền che miệng lại cười. Thật ra, Hoắc Thiên Kình vẫn còn muốn trêu tức Lôi Dận, lại ra vẻ khó hiểu mà tiếp tục hỏi:

“Lôi, như vậy không phải là cậu làm khó con mình sao? Vai vế như cậu bảo có chút loạn.”

“Câm miệng!” Lôi Dận có tính cách rất cứng đầu, mỗi khi như vậy lại có điểm bướng bỉnh giống trẻ con. Cảnh tượng này mà để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ không tin đây là Lôi Dận lừng danh ‘hắc bạch lưỡng đạo’ mà chỉ nghe tên đã đủ sợ mất mật!

Ánh mắt hắn rời đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Nghị, vẻ mặt có chút chờ mong.

Quân Nghị cắn ngón tay, nhíu mày mà nhìn Lôi Dận. Không biết là hắn vì không muốn làm rõ tầng quan hệ này hay vẫn là kiên trì muốn thằng bé gọi thế kia. Chỉ biết, trong lòng Lôi Dận sốt ruột vạn phần, như là bị vô số móng vuốt cào qua.

Ngay lúc bầu không khí đang có vẻ căng thẳng...

“Chú Lôi, dì Mạch Khê…” Giọng nói ‘nãi thanh nãi khí’ (thanh điệu trẻ con) đáng yêu của cô bé vang lên. Là Tư Khuynh! Cô bé có vẻ ngoài xinh đẹp tương tự Úc Noãn Tâm, vẻ ngây thơ, ngoan ngoãn. Đôi lông mày đen đang nhíu lại mà nhìn về phía Quân Nghị. Từ nhỏ đến lớn…cô nhỏ luôn muốn được làm chị.

Mạch Khê kinh ngạc che miệng lại.

Lôi Dận vốn là hơi sửng sốt, sau lại lập tức có phản ứng. Giọng nói này như phá tan đi bầu không khí hiện thời. Hắn duỗi cánh tay ra, ôm Tư Khuynh vào lòng, “Xem ra vẫn là con gái biết nghe lời, hệt như con búp bê khiến người ta yêu thích. Khê nhi ――” Hắn nói xong, đột nhiên nhìn về phía Mạch Khê, trên vầng trán rõ ràng nhìn thấy vẻ kích động…

“Sinh cho anh một đứa con gái. Con gái thực sự rất đáng yêu.”

Á…

Mạch Khê đỏ bừng mặt lên, lại nhìn thấy ánh mắt Hoắc Thiên Kình cùng Úc Noãn Tâm như thể là hiểu hết mọi sự đang nhìn chằm chằm mình, cô càng muốn tìm một cái lỗ nẻ nào mà chui tọt vào đó. Tên đàn ông này sao lại không ngượng mồm, không xấu hổ mà nói ra câu đó thế chứ?

Cô nâng bàn tay nhỏ lên che miệng Lôi Dận lại, “Đừng nói nữa…”

Bộ dáng ngượng ngùng của cô càng làm cho Lôi Dận mê đắm. Không hề kiêng dè khi có hai vợ chồng Hoắc Thiên Kình ngồi đối diện, hắn duỗi cánh tay ra ôm Mạch Khê vào lòng. Ý cười bên môi hắn còn lan tới tận đáy mắt, hòa tan đi nét lạnh băng vốn có, nhường chỗ cho sự ấm áp.

“Có cái gì mà phải ngượng, em sinh con cho anh cũng không phải chuyện kinh thiên động địa. Ai dám dị nghị, anh sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.”

“Anh…đáng ghét!” Mạch Khê giờ lại càng muốn đào cái cái hang mà chui vào. Tên tự cao tự đại này, đã không để cô chuẩn bị tốt mà thừa nhận hoàn toàn mối tình này, giờ lại đã bắt đầu bá đạo mà yêu cầu cô như vậy.

“Ê, Lôi Dận, cậu muốn sinh con gái là chuyện của cậu, còn ôm con gái mình trong lòng làm gì hả? Bộ dáng âm dương quái khí của cậu sẽ dọa chết con gái mình. Tư Khuynh, lại đây với ba.” Hoắc Thiên Kình đương nhiên nhìn ra tâm trạng cực tốt của Lôi Dận, khóe miệng cũng cong lên. Tuy rằng miệng không ngừng nói đểu Lôi Dận, nhưng mà, hắn rất hiểu thằng bạn, càng khích tên kia bao nhiêu thì tâm tình càng tốt bấy nhiêu. Nhiều năm như vậy, Lôi Dận chẳng khác gì tên đầu gỗ, cuộc sống nhàm chán. Không ngờ lại có một Mạch Khê có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hắn.

Tư Khuynh lại không hiểu ý Hoắc Thiên Kình, ôm chặt lấy cổ Lôi Dận, nhõng nhẽo nói, “Không đâu, Tư Khuynh thích chú Lôi cơ…”

“Ngoan, Tư Khuynh ngoan!” Lòng hư vinh chưa từng có trong Lôi Dận như tăng vọt, lồng ngực như có một quả bóng bay, càng ngày càng phồng to lên, “Thiên Kình, con gái cậu bây giờ chỉ một lòng với mình thôi.”

“Thích con gái thì tự mình sinh một đứa đi.” Bộ dáng Hoắc Thiên Kình trông thật uể oải, hắn vắt chân trái lên đùi phải.

Lôi Dận đương nhiên biết hắn đang khích mình, nhưng ngược lại không chút hoang mang mà đáp trả, “Hoắc Thiên Kình cậu có thể sinh một đôi vừa trai vừa gái, đương nhiên mình không chịu tụt phía sau đâu. Yên tâm, mình sẽ có nhiều hơn cậu, không thể ít hơn được.”

Hoắc Thiên Kình cười ha ha.

Khuôn mặt Mạch Khê lúc này chỉ có thể hình dung là hệt như quả táo đỏ.

“Được rồi, được rồi. Đàn ông các anh nói chuyện ít nhiều cũng phải quan tâm đến tâm tình phụ nữ bọn em một chút chứ. Anh xem, Mạch Khê đã xấu hổ thành ra thế kia rồi kìa.” Rốt cục Úc Noãn Tâm cũng lên tiếng giải vây cho Mạch Khê.

Lôi Dận cúi đầu nhìn về phía Mạch Khê, dịu dàng cười, không hề kiêng dè mà hôn lên mái tóc cô.

“Chú Lôi, vậy nếu chú có em bé thì có còn thương Tư Khuynh nữa không ạ?” Tư Khuynh giống như một bà cụ non, ra vẻ như rất hiểu rõ tình hình, nghiêng đầu nhìn Lôi Dận.

Lôi Dận nở nụ cười, sau đó thơm một cái lên mặt Tư Khuynh, “Chú Lôi rất thích Tư Khuynh, sao lại không thương con được?”

Tư Khuynh như thể yên tâm hẳn lên, tươi cười rạng rỡ, sau lại nhìn về phía Quân Nghị, làm bộ rất đắc ý.

Thế nhưng Quân Nghị đâu có chịu yếu thế, nhất là khi nhìn thấy cô em Tư Khuynh luôn cùng mình tranh chức con cả chiếm thế thượng phong, đôi mắt cậu bé cũng mở to, lại ngọt ngào nói...

“Ba nuôi, mẹ nuôi...”

Một tiếng này vừa nói xong, trong lòng Lôi Dận như nở hoa, cũng đồng thời khiến hai vợ chồng Hoắc Thiên Kình không nhịn được cười ra tiếng.

Lôi Dận liền ôm cả Quân Nghị vào lòng, để cậu bé cùng ngồi lên đùi mình với Tư Khuynh. Quả thực, hắn đang rất thỏa mãn, “Ngoan, Quân Nghị với Tư Khuynh đều ngoan. Thiên Kình, hai đứa con cậu đúng như là hai tiểu tinh linh vậy.”

Hoắc Thiên Kình cười ha ha, “Con của Hoắc Thiên Kình mình sao có thể là đứa nhỏ bình thường được. Có điều, phải nói trở về chuyện này..." Lời nói hắn đột nhiên xoay chuyển, hắn cười một cách mờ ám...

“Lôi, tục ngữ nói thật là đúng, ‘con thỏ ăn cỏ gần hang’, cậu cũng quá là độc đi.”

Câu này, hàm ý thật quá rõ ràng.

Mạch Khê thấy Hoắc Thiên Kình cố ý nói kháy liền âm thầm trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. Thế nhưng Lôi Dận lại chẳng thèm quan tâm, chỉ ha ha cười, không đáp lại câu nói của Hoắc Thiên Kình mà nói một câu rõ ràng tính khiêu chiến...

“Hôm nay vì nghênh đón cậu đại giá quang lâm, mình đã đặc biệt chuyển bằng máy bay về đây mấy chai rượu mạnh với rượu vang đỏ. Thế nào, có bản lĩnh thử không?”

Hoắc Thiên Kình nhíu mày lại, "Khích mình? Lôi, hôm nay mình sẽ bồi cậu thưởng rượu!”

Hai người đàn ông này, đúng là không ai chịu ai!

Thừa dịp hai người đang nói cười, Úc Noãn Tâm chủ động ngồi bên cạnh Mạch Khê, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô lại, nhẹ nhàng cười, “Mạch Khê, chúc mừng em.”

“Chúc mừng em cái gì?” Mạch Khê đương nhiên hiểu được ý tứ của Úc Noãn Tâm, có điều cố tình giả ngơ.

Úc Noãn Tâm không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn Mạch Khê cho đến lúc khuôn mặt cô đỏ tới mức không thể đỏ hơn được, Mạch Khê mới chịu đầu hàng, “Được được được, đừng có nhìn em chằm chằm như vậy có được không? Em…em bị ép buộc thôi, anh ta lúc nào cũng bá đạo như vậy…”

“Phải không đó?” Lúc này Úc Noãn Tâm mới chịu lên tiếng, nụ cười tươi bên môi lan đến tận đáy mắt, “Mạch Khê, vẻ mặt của em đã nói cho chị biết, em…rất yêu thương anh ta.”

"Chị Noãn Tâm…” Mạch Khê bị cô ấy nói không biết phải làm gì, bộ dáng thực ngượng ngùng.

Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cười, “Mạch Khê, đừng ngại, Lôi Dận bình thường nhìn qua lạnh như băng, nhưng chị có thể thấy được, anh ta thật sự rất yêu em. Người đàn ông như anh ta, một khi đã xác định được lòng mình thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Anh ta nhất định sẽ đối với em rất, rất tốt.”

Mạch Khê lơ đãng dừng ánh mắt trên người đàn ông đang trò chuyện vui vẻ với Hoắc Thiên Kình, một phải một trái ôm lấy Tư Khuynh cùng Quân Nghị. Tâm tình hắn nhìn qua có vẻ rất tốt, cả gương mặt anh tuấn đều hòa một vẻ ấm áp, ngay cả nụ cười bên môi hắn cũng có thể thấy được là lan ra từ tận đáy lòng.

Hai người hẳn nhiên là đang trao đổi chuyện trên thương trường. Ngay cả khi tán gẫu chuyện phiếm cũng đầy vẻ tự tin, mỗi cử chỉ đều lộ ra sự quyền thế hơn người.

Chỉ có điều rất khó tưởng tượng…

Lại có một người đàn ông vừa nói chuyện kinh doanh vừa ôm hai đứa trẻ con! Xem ra, tìm chuyện để nói trước mặt trẻ con cũng rất quan trọng!

“Nhìn Lôi Dận xem, chị biết anh ta đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy anh ta tươi cười như vậy.” Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng nói bên tai Mạch Khê, “Em bỏ đi ba năm, ba năm đối với anh ta mà nói đúng như một quãng thời gian khủng khiếp, như ‘tai bay vạ gió’ vậy!”

Mạch Khê nhìn Úc Noãn Tâm…

“Kỳ thật, qua ba năm, bất kể là Hoắc gia hay Lôi gia cũng đều xảy ra rất nhiều chuyện. Nghe nói sau khi em đi, anh ta suy sụp rất nhiều, may mà có Phí Dạ bên cạnh. Lúc ấy sự việc phát sinh quá đột ngột, mà Thiên Kình lại mất tích khiến Lôi Dận rất áy náy. Anh ta cho rằng mình có thể nhanh chóng tìm ra tung tích Thiên Kình nhưng rốt cục thì Thiên Kình vẫn không có chút tin tức nào. Việc em rời đi, lại thêm cả việc Thiên Kình mất tích đối với anh ta mà nói là một đả kích rất lớn. Có điều, cuối cùng cũng tìm được Thiên Kình. Chẳng qua là anh ấy bị thương rất nặng. Những ngày Thiên Kình không ở cạnh chị, Lôi Dận cũng giúp đỡ ít nhiều. Anh ta có thể lại trở về thành một người bình thường mà đứng trước mặt chị thì hẳn là cũng đã cố gắng rất nhiều…” Úc Noãn Tâm vừa nói xong liền nhìn về phía hai người đàn ông.

Nghĩ đến ba năm này thật sự là vất vả. Có điều, bao vất vả cũng đáng bởi cô luôn tin tưởng ở Thiên Kình.

Những việc liên quan đến chuyện này, Mạch Khê không biết nhiều. Lúc này, cô chỉ kinh ngạc nhìn Lôi Dận vỗ vỗ lên hai chân Hoắc Thiên Kình, như đang hỏi thăm tình trạng sức khỏe của hắn vậy.

Thế nhưng, trong lòng Mạch Khê lại thực cảm động. Bởi có đôi khi, trực tiếp nói với mình cũng không bằng có người thứ ba chuyển giúp những lời tình cảm. Đây hẳn là đứng trên góc độ truyền đạt của người thứ ba. Mọi người vốn nghĩ rằng cứ phải giáp mặt nhau nói chuyện mới là tốt, nhưng điều thấy được phía sau mới chân thành hơn cả.

“Mạch Khê, chuyện có liên quan đến Lôi Dận chị cũng đã được nghe Thiên Kình nói qua. Anh ta là người đàn ông tốt, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.”

Tiếng nói nhẹ nhàng dừng bên tai Mạch Khê khiến trong lòng cô nổi lên từng gợn sóng…

Một lúc lâu sau, cô nhìn về Úc Noãn Tâm, cắn cắn môi, “Có điều, chị Noãn Tâm…thân phận giữa hai bọn em dù sao cũng rất đáng ngại. Chẳng lẽ…chị không thấy như vậy là hoang đường sao? Anh ấy…anh ấy là cha nuôi của em…”

“Mạch Khê, em cho rằng đó là điều quan trọng sao?” Úc Noãn Tâm cười cười, nụ cười thật dịu nhẹ. Dù sao cô cũng hơn Mạch Khê mấy tuổi, nhìn nhận vấn đề đương nhiên cũng thoáng hơn một chút, “Quan trọng chính là em phải biết rõ ràng, em có yêu người đàn ông kia hay không. Đó mới là điều quan trọng nhất.”

“Em…” Mạch Khê bấm bấm đầu ngón tay, lại nhìn thấy ý cười như đang ủng hộ của Úc Noãn Tâm thì cô nhẹ nhàng gật đầu, “Em yêu anh ấy…Nhưng mà, em hơi sợ, em cảm giác như rồi sẽ có chuyện gì đó xảy ra…”

“Mạch Khê, nếu yêu thì phải dũng cảm lên.” Úc Noãn Tâm rất thích dáng vẻ thẳng thắn này của Mạch Khê, kiểu yêu thì nói là yêu này cô lại càng thích, “Chỉ cần em yêu anh ấy là được rồi, phải tin tưởng anh ấy mang đến kỳ tích cho em. Dù sợ cũng không sao cả, cứ giao hết cho anh ấy, em cứ yên tâm là mọi chuyện sẽ ổn.”

Trong lòng Mạch Khê đầy lo lắng. Là vậy sao? Chỉ cần yêu là đủ sao?

“Có điều…em vẫn có chút áy náy. Em biết, mẹ em từng yêu anh ấy.” Có lẽ là bởi cảm thấy thực thân thiết với Úc Noãn Tâm nên cô rất thoải mái mà dốc bầu tâm sự cùng cô ấy.

“Mạch Khê à, em nghe chị nói này. Nắm chắc hạnh phúc trong tay mới là quan trọng, những chuyện khác, đã qua rồi thì cứ để nó qua, ôm nó lại chỉ thêm tiếc nuối.” Úc Noãn Tâm than nhẹ một tiếng, “Em nhìn Lôi Dận xem, chị thậm chí còn có thể thấy khao khát hạnh phúc trong mắt anh ta. Anh ta chỉ yêu một người, mà em cũng yêu anh ấy, sao lại phải tra tấn anh ta chứ?”

“Em…”

“Mạch Khê, em là cô bé thông minh. Tình cảm của Lôi Dận so với Thiên Kình còn trực tiếp hơn đó. Đối với anh ta, yêu là yêu, không yêu là không yêu, đừng chỉ nhìn vào bộ dáng ăn trên ngồi trước của anh ta. Có điều, thế giới tình cảm gần như một đường thẳng, chị nghĩ, cả đời này anh ta cũng sẽ không buông em ra nữa đâu.” Úc Noãn Tâm thản nhiên cười, đáy máy cũng là vẻ chúc phúc cho Mạch Khê.

Trong lòng Mạch Khê lúc này cũng nổi lên ngọt ngào. Qua lời Úc Noãn Tâm nói, bao mỗi nghi ngờ trong cô cũng tiêu tán đi không ít, lại nhìn về hướng Lôi Dận thì đáy mắt không che giấu được tình yêu ẩn trong đó.

Đúng vậy, cô yêu người đàn ông này. Yêu hắn, cho dù chỉ nhìn bóng lưng hắn thôi cũng đủ thấy hạnh phúc…

“Chị Noãn Tâm, cảm ơn chị…” Cô nắm lấy tay Úc Noãn Tâm, từ đáy lòng nói ra một câu. Có điều, trong mắt cô lại hiện lên vẻ áy náy...

“Kỳ thật, có một việc em muốn xin lỗi chị…”

Úc Noãn Tâm hơi nghiêng đầu, không vội thúc giục mà chỉ im lặng chờ cô chủ động nói ra.

Mạch Khê hít sâu một hơi, cụp mắt xuống che đi vẻ áy náy, nhẹ giọng nói: “Kỳ thật…ở lễ trao giải lần trước, em có nói một điều hơi trái lương tâm với chị. Lúc đó, Hoắc Thiên Kình tuyên bố hôn ước cùng chị, tuy rằng em chúc phúc cho chị, nhưng trong lòng, em lại cảm thấy anh ta rất phong lưu nên ép buộc chị. Em nghĩ chuyện đó chị không thể cự tuyệt được…” Cô có chút khó khăn khi nói ra những lời này, thấy Úc Noãn tâm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, cô vội vàng giải thích, “Chị Noãn Tâm, chị đừng hiểu lầm nha. Tại vì lúc đấy em nghĩ đến tình cảnh chị có phần giống em. Hơn nữa em đã từng được chứng kiến cảnh anh ta ép buộc chị nên em mới nghĩ như vậy. Em không ngờ chị sẽ...”

“Em thật sự không ngờ chị sẽ lấy anh ấy.” Úc Noãn Tâm nhẹ giọng tiếp lời của cô, sau lại cười cười, “Chẳng những lấy mà còn sinh cho anh ấy hai đứa con. Thì ra, đây là nguyên nhân lúc nãy em nhìn thấy chị mà như gặp được quỷ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui