Trò Chơi Nguy Hiểm Xin Đừng Lún Sâu!


Sau khi Lệ Hải đóng cửa rời đi, Hoắc Lãng Triết bày biện thức ăn lên chiếc bàn gấp nhỏ, thoạt rồi đặt lên giường.
Sự quan tâm thiệt tình của Hoắc Lãng Triết khiến cô bất giác dấy lên sự đề phòng.
“Hoắc Lãng Triết, anh không nhất thiết phải đối xử với tôi như vậy đâu.”
Hoắc Lãng Triết quan sát nét mặt của cô.

Trên khuôn mặt tuấn tú phản phất ý cười tự giễu khó nhận ra.
Cô là đang cảnh giác anh? Nghi ngờ sự chân thành anh dành cho cô?
“Mèo con, tôi chỉ muốn quan tâm em.

Bữa sáng không phải là rất quan trọng sao?”
Mặc dù, anh đã từng nhắc nhở, nhưng cô gái kia sẽ nhớ sao? Nếu không ăn sáng thì sẽ lại bỏ bữa, bằng không chỉ kiếm chút gì đó ăn lót dạ! Anh không muốn thấy cô như vậy, càng không muốn cô ở bên anh chịu thiệt thòi!
Mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc ra không khỏi kích thích khứu giác của Triệu Uyển Dư.

Cô mím môi, cứng đầu lên tiếng:
“Tôi không đói…”
Có trời mới biết, ngay khi cô nói xong, bụng cô bắt đầu sôi lên.

Triệu Uyển Dư ngại đỏ mặt, còn anh, không kìm được mà cười lên thành tiếng.
Thật không ngờ, Triệu Uyển Dư của anh lại đánh yêu như vậy!
Anh đứng lên, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Tôi phải đi làm rồi, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Anh không ăn sao?”

Anh khẽ cười: “Em ăn hộ tôi đi!”
Nói rồi Hoắc Lãng Triết mở tủ lấy ra bộ áo vest, sau đó không nói thêm gì nữa rồi rời đi.
Triệu Uyển Dư nhìn cánh cửa từ từ khép lại, tim bất giác đập nhanh hơn.

Cô tự hỏi, liệu có phải anh muốn cô ăn thoải mái nên mới ra ngoài?
Nhưng…cho dù điều đó là thật, hàng vạn lần cô cũng không muốn tin.

Thà anh cứ như trước đây, dùng mọi cách để đả kích cô chứ đừng như bây giờ.

Sự ôn nhu ấy không những khiến lòng cô dao động, thậm chí còn khiến cô có cảm giác như bản thân đang phải đối mặt với một trái bom.

Mà trái bom này không ngừng đếm ngược.
Thức ăn trên bàn vơi đi chẳng được bao nhiêu đã bị Triêu Uyển Dư đem xuống nhà ăn.
Hoắc Lãng Triết nói cô hôm nay đừng đi làm, nhưng tại sao?
Đem thân thể đau nhức tới công ty, cô cũng không biết thực ra mình đang muốn kiên trì cái gì.

Chỉ là, cô thật sự không muốn thay đổi thực tại này, một chút cũng không muốn thay đổi.
Nhưng thực tế...!tất cả mọi thứ đang lặng lẽ thay đổi…mà Triệu Uyển Dư cô, đang cố phủ nhận những điều đó thôi!
————
Phòng vệ sinh nữ…
Triệu Uyển Dư dùng nước lạnh vỗ lên gương mặt trắng bệch, ngắm mình trong gương, cô quả thực sợ hết hồn.

Sắc mặt tiều tuỵ cơ hồ doạ được người.

Mặc cho Triệu Uyển Dư dùng đủ mọi cách, từ phủ phấn cho tới dán băng cá nhân, những dấu hôn trên cổ vẫn như ẩn như hiện, hiện lên dưới cần cổ trắng nõn của cô.
Đang lúc hoảng loạn không biết phải làm thế nào, từ trong phòng vệ sinh truyền tới tiếng buôn chuyện của hai nữ nhân viên cùng tiếng cười khe khẽ.
“Lúc sáng tôi nhìn thấy ngài Lưu, trời ạ, thật đẹp trai.

Đáng tiếc, giá như ngài ấy tới đây thường xuyên.”
“Cái cô này, thấy mỹ nam là mắt lại sáng lên! Tôi đây vẫn trung thành với một mình tổng giám đốc Ôn Húc Nhiên thôi.

Tôi nghe nói, sắp tới ngài ấy sẽ về, không lẽ ngài Lưu tới tìm là vì chuyện này? Aizo, càng nghĩ tôi càng ngưỡng mộ luật sư Triệu, tuy giờ chỉ là tổng giám đốc tạm thời, nhưng tôi dám chắc chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ có tất cả, không chỉ có công ty này mà cả ngài Ôn!”
“Cô ghen tỵ sao? Vậy cô phải cố gắng để trở thành người thân tín bên Triệu luật sư đi.

Nhưng mà hôm nay dáng vẻ luật sư Triệu rất quái lạ, giữa trưa mới tới công ty, làm hại tôi bao nhiêu tài liệu cần giao đều bị chậm trễ.”
“Giữa trưa tới công ty thì có gì kỳ lạ? Tôi thấy cô ấy bận tối ngày, thời gian nghỉ ngơi còn chẳng có.

Làm luật sư đã vất vả, giờ lại kiêm thêm chức tổng giám đốc, gánh nặng đã nhiều, lại càng nhiều hơn.


Chưa kể mới đây cô ấy còn đàm phán thành công và dành được nguồn đầu tư lớn từ Hoắc thị.”
“Tôi không có nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy.

Cô cũng biết, Hoắc thị có tiếng như thế nào, hơn nữa còn có rất nhiều tập đoàn lớn mong Hoắc thị chú ý tới, vậy mà bên đó lại đồng ý với một công ty nhỏ của chúng ta, nói gì đi nữa cô không thấy điều này đáng ngờ sao?”
“Ý của cô là...”
“Cô nói xem, không chỉ với tổng giám đốc Ôn Húc Nhiên và ngài Lưu Hành, luật sư Triệu có phải đã cùng ngài Hoắc bên Hoắc thị làm ra cái chuyện kia hay không? Ngài Ôn nâng đỡ cô ấy như vậy, chỉ đi vắng một thời gian, luật sư Triệu đã tối ngày chạy sang Hoắc thị.”
“Cô nói gì?“
“Cô không nghe nhầm đâu, tôi ở khu đó, thỉnh thoảng thấy Triệu luật sư từ Hoắc thị đi ra, chưa kể lúc đó đã muộn lắm rồi.

Để xem…ít nhất phải 11-12 giờ đêm! Giờ đó thì làm ăn gì nữa, hôm nay chẳng những đi làm muộn, sắc mặt lại vô cùng tiều tuỵ, rõ ràng đêm qua đã bị đàn ông dày vò không ít...”
“Cô nói chuyện thật thô lỗ, Triệu luật sư sao có thể chứ, cô ấy thanh cao như vậy, sẽ không hạ mình để người khác động vào đâu!”
“Vậy là cô không hiểu rồi.

Cái đó gọi là nắm bắt cơ hội, gọi là tìm kiếm sự kích thích.

Đến cả bạn thân của ngài Ôn còn khen không dứt thì bên Hoắc thị có là gì.

Đừng thấy thường ngày luật sư Triệu nghiêm túc như vậy mà lầm, tôi nghĩ ở trên giường cũng sẽ vô cùng phóng đãng mà thôi.”
“Cô nói xem ra cũng có lý ha ha, luật sư Triệu xinh đẹp như vậy ai mà không mê, tôi là con gái mà đã khó kìm lòng rồi.

Chưa biết chừng đàn ông tài giỏi đã bị cô ấy chơi sạch!”
“Nghe kìa, chẳng phải vừa nãy cô còn bênh vực luật sư Triệu sao, chưa gì đã quay xe rồi!”
“Ha ha, tôi chỉ ngộ ra sự thật thôi.

Mà tò mò quá, bình thường ngài Ôn đã tuấn tú mê người, không biết trên giường liệu còn tới mức nào đây… ”
“Cô muốn biết sao, ha ha....!Muốn biết thì đi hỏi luật sư Triệu đi, nói không chừng, cô ấy sẽ truyền ít kinh nghiệm cho...”

Hai người họ vừa cười vừa nói, bước ra ngoài, không ngờ tới sẽ đối mặt với Triệu Uyển Dư.

Mà sắc mặt Triệu Uyển Dư lúc này vô cùng bình tĩnh, một lời cũng chẳng nói, chỉ lặng lẽ nhìn bọn họ.
Hai cô nhân viên kinh ngạc đứng sững tại chỗ hồi lâu mới có phản ứng, vội vàng lúng túng nở nụ cười làm lành: “Triệu luật sư...xin chào...”
Đáy mắt cô vẫn an tĩnh như trước, cô không hề nói một lời, chỉ là nhìn hai người họ khẽ gật đầu, thay cho lời chào.
Hai người kia nở nụ cười yếu ớt, gương mặt có chút tái nhợt, cũng không dám đứng lại đó bàn tán gì nữa.

Họ nhìn Triệu Uyển Dư, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, vội vàng kéo nhau rời khỏi.
Cô nắm tay thành quyền, cơ hồ như muốn đem móng tay đâm thủng lòng bàn tay.
Đúng lúc này...
Điện thoại trong túi cô reo lên.

Là Hoắc Lãng Triết gọi tới.
Triệu Uyển Dư cười khẩy.

Giờ thì cô hiểu tại sao anh ta luôn xuất hiện vào những lúc tâm trạng cô tồi tệ nhất rồi…
Có lẽ chính là để chế nhạo cô!
Cuộc đối thoại chưa quá 2 phút, Triệu Uyển Dư nghe xong liền tắt máy.

Không nói cũng biết, Hoắc Lãng Triết phát hiện cô tới công ty và dặn tan làm tới ngay Hoắc thị!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận