Nhưng khi ngón tay vừa mới chạm vào tay nắm cửa...
Từ phía sau, bàn tay Hoắc Lãng Triết vươn tới, liền đó, lưng cô lập tức bị áp chặt vào khuôn ngực đàn ông ấm áp rắn chắc, mùi trầm hương thoang thoảng bao phủ toàn thân, khiến Triệu Uyển Dư hít thở một cách khó nhọc.
Đến giờ thì cô đã biết vì sao trên người anh lại có mùi này.
Đây hoàn toàn không phải mùi nước hoa mà là một loại mùi thơm tự nhiên của cơ thể, một mùi hương man mác, như có như không, nhưng lại khiến người ta không tài nào bỏ qua sự tồn tại của nó.
Loại mùi hương này thực sự mang theo sức hấp dẫn chết người.
Thân thể Triệu Uyển Dư có chút cứng ngắc, cũng không quay đầu lại, chỉ để mặc anh tùy ý ôm cô như vậy, khe khẽ nói, “Hoắc tiên sinh, xin anh giữ tự trọng.”
Một câu nói ngắn gọn như thể cố gắng tạo ra khoảng cách giữa hai người họ.
Sau lưng cô, Hoắc Lãng Triết cúi đầu cười, chẳng những không buông ra, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Anh cúi đầu xuống, đem gương mặt cương nghị chôn vùi ở cổ cô, hưởng thụ sự mềm mại của da thịt, tham lam hít thật sâu mùi thơm thuộc về riêng cô, anh cất giọng khàn khàn…
“Tối qua khiến em mệt chết đi?”
Tim cô bất giác đập loạn, cô chỉ cảm thấy máu toàn thân dường như theo lời nói của anh mà sôi trào, trong đầu lại hiện lên hết thảy cảnh tượng tối qua.
Cô không cần quay lại nhìn cũng biết, giờ khắc này vẻ mặt anh có chừng nào cám dỗ.
Thấy cô không nói lời nào, nụ cười trầm khàn càng lúc càng nồng đậm.
Hoắc Lãng Triết ôm lấy thân hình cô càng chặt hơn, như thể đang ôm bảo vật vô giá, dịu dàng nói…
“Thực xin lỗi, không biết đêm qua là lần đầu tiên của em.
Bây giờ còn đau không?”
Triệu Uyển Dư khẽ cau mày.
Chẳng biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy, tâm tư phát sinh chuyển biến, không đơn thuần chỉ có một mình cô...
Có lẽ, trên đời này tất cả đàn ông đều giống nhau.
Đối với người phụ nữ đã trao cho họ lần đầu tiên, dù người đàn ông lạnh lùng cỡ nào, tâm tư cũng sẽ có sự biến đổi? Huống chi là Hoắc Lãng Triết!
Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, cô không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Chỉ là…cô cảm thấy bất an..
"Em sao vậy?” Hoắc Lãng Triết cười cười đem thân thể của cô xoay lại, cúi xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Sao hôm nay không ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ? Công ty em đâu thiếu người làm việc.”
“Tôi không thấy cần nghỉ ngơi.
Hoắc tổng, anh không cần quan tâm chuyện của tôi như vậy.” Uyển Dư cất tiếng, dùng ngữ điệu bình tĩnh nhất có thể, giống như mặt nước không chút gợn sóng, ngước đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt tà mị của anh.
“Em nói bậy gì vậy?" Khoé môi anh cong lên lộ rõ chiếc lúm đồng tiền.
Anh đưa tay véo nhẹ mũi cô, thái độ vô cùng sủng ái, như thể đang bao dung một đứa trẻ nghịch ngợm.
“Tại sao lại không được quan tâm em? Dư, em có thể thôi cứng đầu với tôi được không? Tôi lo lắng cho em, quan tâm em, hết thảy đều bị em nghi ngờ.”
Trái tim Triệu Uyển Dư bất giác đập loạn lên theo từng lời mà Hoắc Lãng Triết nói, cổ họng như bị nghẹn lại
“Hoắc Lãng Triết, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.
Nếu như Hoắc tổng đây không còn chuyện gì, tôi sẽ trở về trước."
“Dư, em không cần phải lạnh lùng với tôi như vậy.
So với cách gọi khách sáo thường ngày, tôi thích em trực tiếp gọi tên tôi hơn.”
Tối qua cô quả thực làm anh điên cuồng.
Vẻ đẹp của cô, sự vô lực của cô, nước mắt của cô, hơi thở của cô…...!Thân thể yêu kiều cùng với dáng vẻ mê người tiếp nhận anh, còn có lúc cô gọi anh là ‘Triết’...!Hết thảy mọi thứ đều khiến anh mất đi lý trí.
Bất giác nhớ tới, cũng khiến cho máu trong người anh như muốn sôi trào.
Triệu Uyển Dư ép bản thân phải tỉnh táo lại, cô nhìn thẳng vào ánh mắt tà mị của anh, bình tình nói.
“Tôi không có sở thích đó.”
“Dư...” Hoắc Lãng Triết thở dài, bất chấp sự phản đối của cô, lại một lần nữa kéo cô vào trong lòng.
Anh khẽ nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Đừng như vậy, được không? Tối qua không phải chúng ta rất tốt sao?”
Trong mắt Triệu Uyển Dư bất giác hiện lên một tia u ám, nhưng rất nhanh chóng biến mất, khẽ mỉm cười, “Hoắc Lãng Triết, rốt cuộc anh muốn thế nào đây?”
Khoé môi anh không giấu nổi nụ cười tà mị, ngón tay thon dài khẽ vẽ lên bờ môi đỏ mọng tự nhiên mê người của cô, anh cúi đầu nói:
“Tôi muốn em, cả ngày nay tôi đều nhớ tới sự mê luyến cùng hương vị quyến rũ của em tối qua.
Tôi thực sự muốn em, muốn em một cách điên cuồng…Dư à, em hiểu ý tôi mà phải không?”
Nụ cười trên môi cô vì những lời lẽ kia mà bất giác cứng lại.
“Tôi nghĩ Hoắc tổng đã hiểu lầm gì rồi”
"Ồ?" Hoắc Lãng Triết khẽ chớp mắt, anh hơi bất ngờ, thoạt rồi chăm chú nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
“Hoắc Lãng Triết, chúng ta đều là người trưởng thành.
Chuyện xảy ra tối qua cũng hết sức bình thường.
Anh có nhu cầu sinh lý của anh, bản thân tôi cũng vậy.” Triệu Uyển Dư âm thầm hít sâu một hơi, một tia lãnh ý hiện lên trong mắt.
“Chẳng qua là giải quyết nhu cầu mà thôi.
Hoắc Lãng Triết, anh sẽ không coi là thật chứ?”
Có trời mới biết, phải khó khăn tới thế nào cô mới có thể thốt ra những lời kinh khủng thế này.
Cô phải thừa nhận rằng nếu không phải anh, cô tuyệt đối cả đời này sẽ không nói ra những lời vô trách nhiệm với bản thân kiểu như vậy.
“Giải quyết nhu cầu?” Hoắc Lãng Triết vẻ mặt đang tươi cười phút chốc cứng đờ,
“Dư? Em thực sự nghĩ như vậy?” Giọng anh bỗng chốc hoá thành lạnh băng.
Ngay cả mắt cũng dâng lên một hồi lạnh lẽo khiến Triệu Uyển Dư bất giác ớn lạnh…
Cô sững người mất một lát, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
“Tôi nghĩ, tình một đêm với người như anh mà nói cũng là chuyện hết sức bình thường.
Chẳng phải anh nói trước đây cũng muốn ngủ với tôi sao.
Bây giờ coi như là tình một đêm đi.”
Nói ra những lời này, Triệu Uyển Dư sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận lửa giận của anh.
Với tính cách cao ngạo đó, anh sao có thể cho phép phụ nữ đứng trước mặt mình nói những lời này.
Nếu có nói, cũng phải do anh nói mới đúng.
Ngoại trừ việc anh bị cô đá bốn năm trước, sắc mặt của anh khi ấy phải nói có bao nhiêu là kiềm chế….nhưng lúc đó, mối quan hệ giữa hai người là mối quan hệ người yêu với nhau, còn bây giờ?….
…Chẳng là gì cả!
Nhưng mà….
Cơn giận dữ mà cô dự đoán không tới, ngược lại, cằm của cô lại lần nữa bị anh nâng lên, lực cũng lớn hơn trước rất nhiều.
“Loại người như nào? Dư, em coi tôi là loại người nào?” Hoắc Lãng Triết đột nhiên âm thầm cười lạnh, toàn thân toát ra sự nguy hiểm kinh người.
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén như thể chém được người, “Tình một đêm? Mẹ nó, em nghĩ tôi chỉ muốn tình một đêm với em? Triệu Uyển Dư, bây giờ không giống như bốn năm trước.
Giữa chúng ta, khi nào kết thúc không phải do em quyết định, hiểu chưa?”
Triệu Uyển Dư buồn cười nhìn anh, không chút sợ hãi nhìn lại ánh mắt u ám kia, “Hoắc Lãng Triết hình như anh quên rồi, chuyện giữa chúng ta đã chấm dứt từ bốn năm trước.
Bây giờ còn chưa có bắt đầu vậy làm sao có thể nói kết thúc đây?”
“Luật sư Triệu, để tôi nhắc lại lần nữa, ngay từ khi em hạ bút kí vào bản hợp đồng kia thì giữa chúng ta đã có bắt đầu rồi.
Chuyện đêm qua, không phải đã xác minh lại rồi sao?”
“À, có quan hệ.
Nhưng hình như Hoắc tổng nhầm lẫn ở đâu rồi.
Giấy trắng mực đen, nội dung rõ ràng, đó là tôi sẽ làm thư kí cá nhân của anh trong vòng ba tháng.
Hoắc Lãng Triết, chuyện đêm qua lý nào lại quy vào bổn phận của một thư kí? Không! Nó chỉ như trò chơi bình thường của những người trưởng thành, người dày dạn kinh nghiệm như anh phải rất nhanh quên lãng mới đúng chứ?”
Vừa nói xong câu này, Lạc Tranh cảm thấy cằm mình đau nhức…
Cô nhíu mày, cố nén cảm giác đau đớn lại, ánh mắt vẫn kiên định nhìn thẳng Hoắc Lãng Triết.
Cô có thể cảm nhận được sức mạnh của bàn tay đặt ở cằm mình càng lúc càng tăng, như thể muốn bóp nát cằm cô.
Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn bộ căn phòng…
“Thu lại những lời em vừa nói, tôi coi như không nghe thấy!” Hoắc Lãng Triết dường như đem toàn bộ sự tức giận trong người hoàn toàn nén xuống, bàn tay vừa hung hăng bóp cằm cô rất nhanh đã chuyển thành mơn trớn gò má trắng mịn.
Triệu Uyển Dư mím chặt môi, không khó nhận ra giờ anh đang kìm chế như thế nào.
Cô quay đầu đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt nguy hiểm cùng bàn tay càn quấy của Hoắc Lãng Triết, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Dư….” Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của anh lại cất lên, cơ tức giận cũng tản đi hết.
“Tôi là lần đầu của em.
Dư, em không quan tâm sao?”
Triệu Uyển Dư chỉ cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, "Anh nói những lời này là muốn chịu trách nhiệm với tôi?"
Hoắc Lãng Triết nở nụ cười, để lộ lúm đồng tiền, "Em muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"
Triệu Uyển Dư nhìn anh, ánh mắt thâm thuý kia sâu không thể dò.
Đáng tiếc, dù có cố gắng thế nào cô cũng không có cách gì nhìn thấu tâm tư của anh.
Chịu trách nhiệm? Anh khiến người ta thật buồn cười.
“Em biết đấy, em đối với tôi quan trong như thế nào.
Vậy nên Dư à, chỉ cần em đồng ý, tôi hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm với em.” Hoắc Lãng Triết cười, ngón tay thon dài dọc theo chiếc cổ trắng muốt của cô dời xuống phía lồng ngực đang phập phồng, “Chẳng phải tim em đang đập rất nhanh sao? Nó chẳng phải đang thừa nhận tất cả, rằng em là của tôi, của Hoắc Lãng Triết này….”
"Đủ rồi." Triệu Uyển Dư lạnh lùng cắt đứt lời nói mờ ám của anh.
“Anh đùa giỡn như vậy là đủ rồi.
Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép được đi về." Cô không muốn cứ phải loãng phí thời gian với câu chuyện luẩn quẩn của anh.
Rứt lời, cô liền đẩy của đi ra ngoài.
"Em cho rằng mình có thể trốn bao lâu?" Sau lưng cô, giọng Hoắc Lãng Triết cất cao mang theo ý vị vô cùng sâu xa.
“…”
Hoắc Lãng Triết nhìn theo bóng lưng nhỏ bé khẽ run rẩy của cô, khoé môi hơi cong lên.
Trong lòng cô là đang cảnh giác anh sao? Vậy để xem…cô còn có thể trụ được bao lâu!.