Vẻ mặt của Hoắc Lãng Triết ngập tràn sự khó chịu.
Ánh mắt vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào gương mặt Triệu Uyển Dư.
Triệu Uyển Dư sớm đã chuẩn bị tinh thần.
Một người đàn ông cường thế như Hoắc Lãng Triết đâu thể dễ dàng tha thứ cho những lời nói vừa rồi của cô.
Cho dù bây giờ mối quan hệ của họ có là gì đi nữa thì một khi Hoắc Lãng Triết vẫn còn đang muốn cô ở bên cạnh, thì anh sẽ không cho phép có sự phản bội như vậy.
Nhưng…
Việc khiến Triệu Uyển Dư bất ngờ nhất chính là…
“Dư….” Giọng của Hoắc Lãng Triết bỗng chốc lại trở nên cực kỳ dịu dàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai cô.
Có thể nhận ra anh đang đem tất cả sự tức giận thu lại hết, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mà khẽ lên tiếng, “Chúng ta đừng như vậy nữa được không? Như vậy không giải quyết được chuyện gì cả.”
Triệu Uyển Dư có chút sững người lại, cũng chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào.
Nhưng nghĩ đến Hoắc Lãng Triết là người tính tình luôn thay đổi thất thường, là người cực kỳ khó đoán, trong lúc nhất thời cô chỉ có thể cảnh giác mà quan sát anh.
“Anh còn muốn giải quyết vấn đề gì nữa?”
Hoắc Lãng Triết nhìn vào đôi mắt cô hồi lâu, lửa giận trong mắt anh cũng dần tan biến, anh khẽ nâng cằm của cô lên.
“Dư, tôi muốn em nói cho tôi biết, dù là trước đây hay bây giờ, em có từng yêu tôi hay không? Có từng quan tâm đến tôi hay không? Hay là đúng như em nói, giữa tôi và em chỉ là thoả mãn nhu cầu?”
Hôm nay, khi Triệu Uyển Dư kiên quyết rời khỏi phòng làm việc của anh, anh đã có một quyết định dứt khoát.
Quyết định này có liên quan tới Giai Kỳ, có liên quan tới anh và cô.
Anh sẽ không ngần ngại vì cô mà làm tất cả.
Nghe tới những lời này, bộ y phục từ trên tay Triệu Uyển Dư rơi xuống, câu hỏi quá mức bất ngờ của Hoắc Lãng Triết khiến cô thực sự ngỡ ngàng đồng thời trong lòng lại nổi lên một nỗi bi thương vô tận.
Cô có chút không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt thâm thuý của anh.
“Sao anh có thể ích kỷ như vậy?” Triệu Uyển Dư thầm hít một hơi.
“Vào lúc này rồi anh còn muốn câu trả lời như thế nào nữa?”
Nắm tay Hoắc Lãng Triết vô thức siết lại thành nắm đấm…
“Tôi hỏi lại em lần nữa, rốt cục em có yêu tôi hay không?” Giọng nói của anh đột ngột chuyển lạnh, đáy mắt lại lần nữa tràn ngập lửa giận.
Triệu Uyển Dư có thể nhận thấy rõ ràng sự thay đổi của anh, khoé môi tràn ngập nụ cười lạnh.
Người đàn ông này quả thực rất giỏi giả bộ.
Yêu? Anh biết thế nào là yêu sao? Nếu như anh thật sự hiểu được yêu là gì, vậy tình yêu của anh dành cho ai?
Là cho cô hay là cho vị hôn thê kia?
“Anh từ bỏ suy nghĩ điên rồ đó đi.
Cho dù tôi yêu bất cứ người nào cũng không yêu một người như anh.” Triệu Uyển Dư đau đớn thốt lên.
Cô mệt rồi, cô không muốn tiếp tục lún sâu vào những sai lầm thêm nữa.
Dù bây giờ có thừa nhận thì sao đây? Cô sẽ cùng anh sống hạnh phúc bên nhau sao?
Những lời này của Triệu Uyển Dư hệt như sét nổ vang giữa bầu trời quang đãng, gân xanh trên trán Hoắc Lãng Triết cũng vì vậy mà thi nhau nổi lên.
“Nếu như tôi cứ muốn em ở lại đây thì sao? Tôi muốn em yêu tôi thì như thế nào?” Bàn tay to lớn của Hoắc Lãng Triết kéo lấy cánh tay cô, khiến cô không thể tiếp tục đi thu xếp quần áo.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô đi, nhất định là như vậy!
Anh, thà rằng huỷ diệt cô, cũng tuyệt đối không để cho người đàn ông khác có được cô!
Trước đây, nếu không phải anh để cô đi, thì việc cô có thể dễ dàng rời khỏi anh, cô nghĩ là mình có khả năng sao?
Không đâu, cô không thể rời khỏi anh!
Triệu Uyển Dư mím chặt môi, cô rất ghét bị người khác áp đặt, bắt cô phải làm như này, như thế kia, cho dù là người cô yêu cũng không được phép làm vậy….
“Buông tôi ra! Hoắc Lãng Triết, tôi không ngại nói cho anh biết, tôi sẽ không yêu anh, tuyệt đối không.”
Sắc mặt của Triệu Uyển Dư khi nói ra những lời này có chút biến đổi, nhưng rất nhanh đã được cô đem giấu đi, cô yêu anh, nhưng cô sẽ không để lộ ra điều đó.
Mà Hoắc Lãng Triết lúc này vẫn đang chìm trong cơn giận dữ thì đâu có nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Nếu như hai bên có thể tỉnh táo lại, thì Triệu Uyển Dư sẽ phát hiện ra lời nói của mình có chỗ sơ hở.
Còn về phía Hoắc Lãng Triết, anh cũng sẽ hiểu rõ tâm tư của cô.
Nhưng mà anh quá tức giận, dường như đã bị thái độ của cô bức tới phát điên.
Nếu là cô, anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.
Chuyện hợp đồng ‘vô lý’ mà cô nói tới, cũng chỉ là anh muốn giữ cô ở bên cạnh, mục đích là muốn mỗi ngày đều được nhìn thấy cô.
Nếu như…cô có thể nói rằng cô yêu anh, cô muốn hai người họ quay lại bên nhau, anh nhất định có thể vì cô phản kháng lại quyết định của ông nội…
Nhưng mà, cô không cho anh cơ hội, một chút cũng không có.
Khi anh hiểu rõ, bản thân anh đối với cô hoàn toàn không phải vì trả thù chuyện trước đây thì cô lại muốn tiếp tục bỏ rơi anh như vậy?
Bốn năm trước ra sao, bốn năm sau cô làm hệt như thế, cô vẫn muốn rời khỏi anh!
“Ý của em là, em thà yêu người khác cũng tuyệt đối không yêu tôi?” Ngữ khí của Hoắc Lãng Triết càng lúc càng thêm lạnh băng, ánh mắt cũng hệt như hoá đá.
Anh không hề cao giọng với cô, cũng không dồn dập truy hỏi, nhưng như vậy lại khiến bầu không khí tràn ngập cảm giác nguy hiểm hơn…như thể tất cả sẽ bị huỷ diệt chỉ trong chớp mắt.
Triệu Uyển Dư khẽ hít sâu một hơi, “Phải, tôi tình nguyện yêu người khác cũng sẽ không yêu anh.
Hoắc Lãng Triết, nghe vậy anh hài lòng rồi chứ? Có thể để tôi đi được chưa?”
Chỉ trong phút chốc, căn phòng đã chìm vào sự yên tĩnh đến rợn người….