“Anh làm gì vậy? Nếu không thể bôi thuốc thì kéo lại áo trả tôi.” Triệu Uyển Dư không biết lúc này Hoắc Lãng Triết đang nghĩ gì, vừa muốn xoay người thì bị anh ngăn lại.
“Đừng cử động…” Hoắc Lãng Triết nhẹ nhàng lên tiếng, anh đưa tay lên, khẽ chạm vào vết thương của cô.
Mặc dù lực tay của anh rất nhẹ nhưng lại khiến cho toàn thân Triệu Uyển Dư khẽ run lên.
“Anh…”
Hoắc Lãng Triết khẽ cúi xuống, tay anh men theo dọc đường vết thương của cô rồi đặt lên bờ vai, sau đó dịu dàng thì thầm, “Anh xin lỗi…”
Hành động này của Hoắc Lãng Triết khiến Triệu Uyển Dư có chút sững sờ, cô quay đầu lại, vừa hay chạm vào ánh mắt của anh.…
Ánh mắt anh tràn ngập nhu tình cùng quyến luyến mà nhìn cô.
Anh hơi ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng khẽ hôn lên chóp mũi của cô.
“Hoắc Lãng Triết!” Triệu Uyển Dư hơi quay mặt tránh né, có chút cáu gắt lên tiếng.
“Xin lỗi em…” Hoắc Lãng Triết biết lúc này cô vẫn đang rất giận, sẽ không tha thứ cho hành động đêm qua của anh.
Nhưng anh cũng không vì thế mà từ bỏ, anh chỉ mong cô đừng đẩy anh ra xa, đừng rời bỏ anh….
Hoắc Lãng Triết đau lòng cúi xuống, đôi môi nhẹ nhàng phủ xuống nơi nết thương của cô.
“Dừng lại đi… tôi không muốn nghe anh nói…” Triệu Uyển Dư khẽ cắn môi, tim không khỏi đập loạn lên từng hồi.
Hoắc Lãng Triết không nói thêm gì nữa, chỉ là nở nụ cười ấm áp, chiếc lúm đồng tiền cũng vì thế mà hiện ra trước mắt cô.
Ngay sau đó, anh bắt đầu tỉ mỉ bôi thuốc lên vết thương giúp cô.
Bôi thuốc xong xuôi, Hoắc Lãng Triết lại giúp cô mặc áo lên.
Sau đó đứng dậy, đem hộp cháo đặt lên bàn gấp.
Triệu Uyển Dư nhìn Hoắc Lãng Triết đang cẩn thận đổ cháo từ hộp giữ nhiệt ra tô mà không khỏi cau mày.
Anh ta hại cô thành ra như thế này, vậy mà bây giờ lại ở trước mặt cô, hành động quan tâm cô một cách hết sức tự nhiên, như thế là ý gì? Anh ta luôn khó hiểu như vậy, cô thật sự không muốn nghĩ nữa, liền dứt khoát hỏi thẳng.
“Anh làm vậy để làm gì? Những điều tôi nói trước đó sẽ không thay đổi đâu, tôi chỉ hy vọng Hoắc tổng đừng quên.”
“Dư…”
Triệu Uyển Dư nhìn Hoắc Lãng Triết, cười lạnh lên tiếng, “Đừng gọi tôi một cách thân mật như thế.”
Rõ ràng vài giây trước, trái tim cô vô thức vì anh mà đập nhanh hơn một nhịp, nhưng mà mỗi lần nhớ tới hình ảnh anh cầm dây lưng lên đánh cô, là cô lại cảm thấy rất tức giận….
“Được, em không thích gọi, anh sẽ không gọi nữa.” Hoắc Lãng Triết khẽ cười, không vì những lời nói của cô mà nổi giận.
“Nhưng em không thể nhịn đói, ngoan ngoãn ăn một ít cháo đi.” Thấy cô không có ý định dùng bữa, Hoắc Lãng Triết nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Tôi không muốn ăn.” Triệu Uyển Dư lạnh lùng đáp.
“Bây giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi rồi nhanh chóng rời khỏi đây, anh làm ơn ra ngoài đi.”
“Không ăn thì sao mà khoẻ được.
Em đừng cứng đầu nữa, nghe lời anh đi.” Nói xong câu đó, Hoắc Lãng Triết cầm lấy tô cháo, múc một thìa kề sát môi cô, ép cô ăn.
Triệu Uyển Dư nhíu mày, quay mặt né tránh: “Anh điếc à? Tôi bảo là tôi không ăn.”
“Em ăn hết tô cháo này, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho em.”
“Anh đừng giả bộ nữa được không?” Triệu Uyển Dư khó chịu lên tiếng, cô thật sự đã chán với việc giả ngốc của Hoắc Lãng Triết rồi.
“Tôi Không chỉ muốn xuất viện, tôi còn muốn tránh xa khỏi anh.”
Những lời này, Triệu Uyển Dư còn tưởng sẽ chọc giận được Hoắc Lãng Triết, nào ngờ không những không chọc giận được anh, ngược lại, lại khiến anh cười cười, thoạt rồi lại đưa tay ra, khẽ xoa đầu cô một cái.
“Chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em, nhưng riêng chuyện này thì không thể.” Nói xong, Hoắc Lãng Triết liền làm ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nhìn cô, “Anh biết lúc này em vẫn còn đang rất giận.
Hay là thế này, sau khi về nhà, em dùng dây lưng đánh anh.
Em muốn đánh bao nhiêu cũng được, đánh đến khi hết giận thì thôi.”
Triệu Uyển Dư nhất thời không nói được gì, càng không ngờ tới Hoắc Lãng Triết lại nói như vây.
“Em im lặng tức là đồng ý rồi.
Nào, ăn cháo xong rồi chúng ta về nhà.” Hoắc Lãng Triết lại dâng thìa cháo lên, giọng nói hết sức cưng chiều, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ giận dỗi.
Triệu Uyển Dư trực tiếp đẩy cánh tay đang cầm thìa cháo chả anh sang một bên, lạnh lùng nói: “Hoắc Lãng Triết, tôi không có đùa với anh, tôi đang rất nghiêm túc.
Tôi muốn rời khỏi căn biệt thự của anh, muốn tránh xa khỏi anh, muốn anh đừng xuất hiện trước tầm mắt của tôi nữa.”
Cháo trên thìa suýt nữa bị rơi ra ngoài, Hoắc Lãng Triết không nói gì, đem cháo đặt qua một bên, nhìn cô hồi lâu không hề chớp mắt.
“Hoắc Lãng Triết, tôi không muốn dây dưa thêm với anh nữa.” Triệu Uyển Dư khẽ nén nỗi đau đớn đang dâng lên trong lòng, nói.
Nghe tới đây, Hoắc Lãng Triết đột nhiên kéo cô vào vòng, mặc cho cô đẩy anh ra, nhẹ nhàng lên tiếng, “Anh sai rồi, bây giờ em muốn mắng anh, đánh anh thế nào cũng được, chỉ cần em đừng rời đi, anh nguyện làm tất cả.”
Nghe thấy mấy lời này, động tác giãy giụa của Triệu Uyển Dư bất giác ngừng lại, cô mặc cho anh ôm, bản thân cũng không hề nhúc nhích.
Phải mãi một lúc lâu sau, Triệu Uyển Dư mới yếu ớt cất lời: “Tại sao nhất định muốn tôi ở bên cạnh chứ? Tôi đối với anh là gì vậy? Hoắc Lãng Triết, tôi mệt mỏi lắm rồi…” Nói ra những lời này, trái tim cô dường như đau thắt lại, ánh mắt có chút mông lung mà nhìn ngắm khuôn mặt tuấn tú mang vẻ nghiêm nghị kia, đau đớn chốt một câu, “Lãng Triết, rốt cuộc tôi cũng chỉ là tình nhân của anh mà thôi…”
Nếu không là tình nhân, cô cũng chỉ là công cụ làm ấm giường cho anh… bằng không chính là kẻ thứ ba, xen vào mối quan hệ của anh…
Những lời vừa rồi của Triệu Uyển Dư cuối cùng cũng khiến cho sắc mặt của Hoắc Lãng Triết biến đổi, nụ cười trên môi cũng vì thế mà dần co lại...!“Tình nhân? Ai nói em là tình nhân của anh?”
“Không phải tình nhân thì là cái gì?” Triệu Uyển Dư lạnh lùng nhìn Hoắc Lãng Triết.
Cô mệt mỏi lắm rồi, thật sự rất mệt.
Tại sao cô phải chịu đựng những cảm xúc tiêu cực này kia chứ, thà rằng bây giờ cứ nói ra hết, làm cho rõ một lần…
“Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi…” Triệu Uyển Dư nghiêm túc lên tiếng, “Đến khi nào anh mới nói sự thật cho tôi biết đây?
“Sự thật? Em muốn anh nói gì đây?” Hàng lông mày của Hoắc Lãng Triết càng nhíu chặt hơn.
“Ha ha, đến cuối cùng thì anh vẫn muốn giấu tôi.” Triệu Uyển Dư nở nụ cười đầy tự giễu.
Hoắc Lãng Triết càng nghe càng không hiểu ý của cô rốt cuộc là gì, anh giữ chặt lấy vai cô, khẩn trương lên tiếng: “Em nói đi, rốt cuộc anh đã giấu em chuyện gì?”
“Hôn thê của anh!” Triệu Uyển Dư khinh miệt nói, “Lãng Triết, một người đã có hôn thê rồi tại sao còn muốn tôi ở bên cạnh cơ chứ?”.