Trước cơn tức giận bất ngờ của vị khách không mời mà đến, sắc mặt người đàn ông phút chốc trở nên trắng bệch. Ông ta vùng vằng, cố gắng thoát ra khỏi đôi bàn tay to lớn đang túm chặt cổ áo mình, miệng gằn lên từng chữ:
“Tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa, tôi không biết, thật sự không biết….có đánh chết cũng không biết đâu.”
Trái với sự cứng đầu không khai lấy nửa chữ thì cơ thể của người đàn ông lại sợ tới mức run lên bần bật càng khiến máu nóng trong người Ôn Húc Nhiên dâng lên.
“Mẹ kiếp!” Ôn Húc Nhiên tức giận chửi thề, tay nắm thành quyền vừa hay vung lên.
“Húc Nhiên…” Triệu Uyển Dư bị hành động của Ôn Húc Nhiên doạ cho giật mình, thoạt rồi nhanh chóng đưa tay ra cản lại: “Lúc này không thích hợp để anh sử dụng bạo lực đâu.”
Ôn Húc Nhiên trừng mắt nhìn người đàn ông, cánh tay đang siết chặt cổ áo lão khẽ buông ra. Nếu không có Triệu Uyển Dư, Ôn Húc Nhiên thật sự không biết bản thân liệu còn giữ được bình tĩnh nữa hay không. Bởi lẽ so với việc không lấy được thông tin gì thì việc lão ta động tay động chân với cô càng khiến anh tức giận hơn.
Mặc dù đã cúi gằm mặt xuống đất để tránh né thì từ đầu đến cuối người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí đang ghim chặt lên người mình. Nếu có thể giết người chỉ bằng một ánh mắt, thì có lẽ bản thân ông ta đã thực sự chết không dưới 100 lần rồi.
Sau khi cổ áo được trả tự do, ông ta cảm thấy bản thân như vừa được thoát khỏi cặp móng vuốt sắc nhọn liền vội vã ôm ngực ho sặc sụa….
Sự bức bối trong không khí còn chưa kịp hạ nhiệt thì đúng lúc này điện thoại trong túi quần của người đàn ông vang lên. Ông ta có chút do dự, thoạt rồi khẽ liếc nhìn vào dãy số đang được hiển thị thông qua đồng hồ điện tử đeo tay, ánh mắt không khỏi dè chừng mà lén nhìn lên, nhưng chưa quá 2 giây thì bị ánh mắt sắc bén của Triệu Uyển Dư doạ cho cụp mắt xuống.
“Chúng ta đi thôi!” Triệu Uyển Dư bất ngờ lên tiếng.
Thấy Triệu Uyển Dư không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, Ôn Húc Nhiên liền khẽ gật đầu.
Cả hai sau đó rời đi. Nhìn bóng dáng những kẻ không mời mà đến dần khuất sau cách cửa, người đàn ông bấy giờ như trút được tảng đá nặng đang đè trên lồng ngực, thoải mái thở hắt ra một hơi. Lão đứng thẳng, đưa tay lên bẻ lại cổ áo cho ngay ngắn, rồi xoay người trở lại vị trí lễ tân, vừa đi vừa rút điện thoạt từ trong túi quần ra. Dáng vẻ huênh hoang, kiêu ngạo khác xa hoàn toàn với vẻ mặt khúm núm, sợ sệt như vừa bị đánh của lão thật khiến người khác ghét bỏ.
Điện thoại trên tay lão nhanh chóng được kết nối, nhưng đối phương còn chưa kịp cất lời, người đàn ông đã hắng giọng đòi thù lao:
“Gấp ba! Ý tôi là với công sức tôi bỏ ra thì số tiền ban đầu mà ngài thoả thuận trước đó quá ít!”
Người đàn ông nhoẻn miệng cười, nghĩ tới số tiền sắp được nhận mà sướng tới nỗi không ngậm được mồm.
“Này, có nghe thấy không vậy?” Thấy không ai trả lời, người đàn ông bất mãn nói tiếp: “Nếu là người khác, nói không chừng chỉ mới doạ thôi đã khai hết rồi…. Xem như là bồi thường tiền viện phí, số tiền đó đối với các người cũng chỉ là mấy đồng lẻ thôi mà.”
Như thể vừa nghe được chuyện khôi hài nhất trần đời, đầu dây bên kia rất nhanh đã truyền đến một tiếng cười đầy sảng khoái. Không rõ lực cười tới mức nào mà khiến tiếng cười đó kéo dài gần 2 phút.
Sau khi cảm thấy bản thân không thể cười được nữa, đối phương mới nhàn nhã thốt lên một câu:
“Xem ra tôi phải bồi thường nhiều hơn rồi!”
Người đàn ông nghe vậy, cả người rạo rực cả lên. Không để lão đợi lâu, đầu dây bên kia liền nói tiếp:
“Chỗ cũ, 3 giờ sáng mai!”
“Được! Được ạ!” Người đàn ông cung kính đáp, thoạt rồi nhanh chóng nói tiếp: “Sau này nếu có vụ gì cần giúp đỡ, ngài cứ giao cho tôi, tôi đảm bảo đâu vào đấy!”
“Sau này à?”
“Vâng?” Người đàn ông có chút ngơ ngác trước câu hỏi của đối phương, lại mơ hồ nghe thấy tiếng cười vọng lại, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều thì đầu dây bên kia đã lên tiếng, “Tất nhiên rồi!” Khiến tâm trí lão như được mở cờ.
—————
“Hai phòng?” Người đàn bà đưa điếu xì gà lên miệng rít lấy một hơi, thoạt rồi thò đầu ra khỏi quầy tiếp tân. Miệng vừa nhả khói, mắt vừa nhìn chằm chằm vào cặp nam nữ trước mặt ngầm dò xét.
Hơn 20 năm lăn lộn trong cái nghề này, còn có cái gì mà bản thân bà ta không biết. Nam nữ kéo nhau tới đây, cũng chỉ để làm chuyện đó, vẻ ngoài càng sạch sẽ thanh cao bao nhiêu thì ở trên giường đều lộ rõ bản chất méo mó cả. Cặp nam nữ người ngoại quốc trước mặt bà ta xem ra cũng không ngoại lệ. Lấy hai phòng à? Đâu cần phô trương như vậy!
Triệu Uyển Dư bị khói thuốc phả vào mặt, nhịn không được mà ho nhẹ vài cái, cô lo lắng nhìn Ôn Húc Nhiên, rồi cúi xuống nhìn vào app bản đồ đang hiển thị trên màn hình điện thoại, trong lòng có chút hối hận.
Do chuyến bay tới Singapore diễn ra quá đột ngột nên Ôn Húc Nhiên chưa kịp chuẩn bị gì cả, hơn nữa sau khi xuống máy bay, cả hai đều nhanh chóng đi tới nơi này nên vấn đề ‘chỗ ở’ cơ hồ gặp một chút rắc rối.
Lúc đầu Ôn Húc Nhiên tính bắt xe trở lại thành phố sau đó quay lại đây vào sáng sớm ngày mai nhưng Triệu Uyển Dư cảm thấy nếu di chuyển như vậy thì e là sẽ không kịp, chưa kể thời gian di chuyển từ thành phố tới quận này ít nhất cũng phải mất hơn hai tiềng. Thay vì trở lại thành phố, chi bằng tìm chỗ ngủ tạm ở khu này không phải là tiện hơn sao! Nghĩ vậy, Triệu Uyển Dư liền đổi mã vùng trên điện thoại sau đó mở map bản đồ lên.
Trái với cái ‘công ty’ bị cô lập ở một chỗ kia thì càng vào sâu, cả hai càng bị choáng ngợp bởi sự nhộn nhịp đúng theo nghĩ đen của nơi này. Bởi dọc hai bên đường là một sự kết hợp xen kẽ giữa đủ các loại gian hàng tạp hoá, quán bar và nhà nghỉ. Đông vui tới mức khiến người ta không khỏi dè chừng.
Triệu Uyển Dư khẽ nuốt nước bọt, có chút bất lực nói: “Anh nói đúng, lẽ ra ta lên trở về thành phố, ở đây chẳng khác nào phố ăn chơi của Singapore cả.”
“Xem ai đang nói kìa!” Thấy dáng vẻ thở dài thườn thượt của Triệu Uyển Dư, Ôn Húc Nhiên không nhịn được mà cười thành tiếng: “Vừa rồi không phải em tự tin lắm sao? Sao mới đó mà đã sợ rồi?”
“Ai mà biết được ở đây sẽ như thế này chứ!” Triệu Uyển Dư bất mãn nhìn người đàn ông cười tới mức rung cả vai, “Anh từng kí hợp đồng với họ mà, nếu anh nói rõ thì tôi đã….”
“Em đang trách anh đó à?” Ôn Húc Nhiên cười nói, “Anh từng bảo với em là anh không kí hợp đồng ở đây mà. Luật sư Triệu của chúng ta coi bộ trí nhớ kém quá!”
Lúc này Triệu Uyển Dư mới bất lực nhớ ra, thoạt rồi khẽ cau mày lườm anh một cái.
———
Nghĩ lại thì nơi mà cô và Ôn Húc Nhiên đang đứng đã là căn nhà nghỉ tách biệt nhất rồi. Người dẫn đường là cô, người chọn điểm dừng chân cũng là cô, đâm lao thì phải theo lao thôi!
Giờ cô có hối hận cũng không kịp!
“Còn một phòng, lấy hay không?” Khoé môi của người đàn bà khẽ cong lên, ánh mắt pha chút bỡn cợt liếc nhẹ sang người con gái đứng bên cạnh.
Ôn Húc Nhiên cau mày nhìn người phụ nữ, thấy vậy Triệu Uyển Dư dè dặt lên tiếng: “Cô ấy nói gì vậy? Hết phòng rồi à?”
“Không, vẫn còn một, hay chúng ta đi chỗ khác?” Ôn Húc Nhiên nói.
“Thế thì lấy luôn đi, đằng nào chúng ta cũng không ở đây lâu.”
Thấy Ôn Húc Nhiên cứ chần trừ, Triệu Uyển Dư bèn dơ thẻ của mình lên, ra hiệu ‘ok’ bằng tay với người phụ nữ.
Sau khi thanh toán xong, bà ta liền nhìn về phía Ôn Húc Nhiên,nét mặt tươi cười: “Vui vẻ nhé!”
Triệu Uyển Dư tưởng là câu chào tạm biệt nên cũng chỉ gật đầu lấy lệ.
Lúc bước tới cầu thang, Triệu Uyển Dư cơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện ở quầy tiếp tân. Nhớ lại sắc mặt chẳng mấy vui vẻ của Ôn Húc Nhiên, Triệu Uyển Dư lúc này mới hiểu ‘Còn một phòng’ nghĩa là như thế nào!