Không phải là Yoshi không muốn tỏ tình cho Hyunsuk biết. Chỉ là, mỗi khi hắn có dự định tỏ tình, thì đều bị chuyện khác cắt ngang qua.
Những năm học đại học, Yoshi không đến nhà Jihoon để ở nữa, mà mặt dày tìm đến trực diện chỗ của Hyunsuk mà ăn dầm nằm dề. Thế mà lần nào xuất hiện, Hyunsuk cũng cố gắng muốn trở thành ông tơ bên cạnh Yoshi, không mang theo em này, thì cũng đưa hình em khác ra xem. Em gái tóc đen có nụ cười đẹp, em trai tóc đỏ thì lại rất dễ thương. Mà quan trọng nhất, là em nào cũng là Omega chính hiệu.
Những lúc như vậy, Yoshi chỉ muốn chỉ thẳng mặt anh mà nói rằng: "Em chỉ muốn hẹn hò với anh thôi! Anh có biết không, hả?"
Đương nhiên là Hyunsuk vẫn tuyệt nhiên không biết, vẫn ngày ngày đóng vai trợ thủ đắc lực cho Yoshi, đưa cho hắn mấy lời khuyên về tình cảm, tỏ tình phải có sô cô la, tặng quà phải có hoa hồng.
Yoshi nghe xong chỉ thầm nghĩ, tỏ tình phải lúc đi xem đá banh, tặng quà phải là robot phiên bản giới hạn.
Yoshi bị Hyunsuk xoay mòng mòng đến chóng mặt, quyết tâm năm thứ tư đại học sẽ mang Robot Iron man đến tận Hàn Quốc để tỏ tình. Chỗ hẹn cũng đã chuẩn bị xong, quần áo đã sẵn sàng, người cũng đã có, chỉ chờ đúng thời cơ, là có thể nói lời yêu nữa thôi.
Vậy mà lần này Yoshi vẫn thất bại.
Khi ly rượu vang nhẹ vừa nhấp vào môi Yoshi đúng một giây, Hyunsuk đã chầm chậm đưa ra một phong thư nhỏ, bẽn lẽn cất lời: "Xem đi."
Yoshi nhíu mày, hồi hộp mà mở bức thư ra, để rồi thấy một tờ giấy báo nhập học viết hoàn toàn bằng tiếng Anh bên trong nó.
"Anh sẽ sang Mỹ du học."
Yoshi uống cạn ly rượu trong tay mình, ngoắc phục vui đổi sang loại mạnh nhất, rồi không đợi Hyunsuk nói gì thêm, đã nốc cạn hết đống rượu, lời tỏ tình cũng theo dòng rượu đắng nghét, chui thẳng xuống bụng Yoshi, không biết khi nào mới thoát ra được.
"Chúng mình vẫn sẽ gặp được nhau. Mỹ hơi xa hơn Hàn một chút, nhưng đâu phải là không đi đến được?"
Yoshi cúi đầu cười khổ. Ừ thì đúng là chỉ cần đi máy bay, nhưng rõ ràng là đâu còn dễ dàng như lúc ở Hàn được nữa? Huống hồ, lúc Hyunsuk ở Hàn, bọn họ cũng chỉ gặp nhau đúng một lần một năm.
Hyunsuk vác Yoshi say khướt về lại nhà mình, lau mồ hôi cho hắn, thay đồ cho hắn, nghe hắn lảm nhảm mấy câu, rồi mặc hắn trơ trọi nằm trên giường một mình. Trước khi Hyunsuk đi, còn nghe Yoshi rủa một tràn "Choi Hyunsuk, anh đúng là cái đồ hết thuốc chữa!!!"
"Choi Hyunsuk, tại sao anh muốn Jihoon và Junkyu yêu nhau, trong khi cả hai đều là Alpha? Còn em thì anh lại muốn mai mối với Omega? Hả??"
-
Hyunsuk thích nhìn cuộc đời qua một cái ống nhòm.
Ống nhòm dẫn đến cảnh Jihoon và Junkyu ở cạnh nhau. Ống nhòm cho thấy Yoshi đứng bên cạnh một Omega xinh xắn.
Khi nhìn thấy Jihoon và Junkyu, không hiểu sao lúc nào Hyunsuk cũng cảm thấy vui vẻ. Thế nhưng mà lúc thấy cảnh Yoshi ở cạnh người khác, anh lại bất giác mà đặt ống nhòm của mình xuống. Ngay lúc này, Yoshi ngẩng mặt lên nhìn lại anh, không phải qua cái ống nhòm.
Lớn lên phân hoá thành Beta, Hyunsuk cũng không có nhiều ước ao cho chuyện tình của cuộc đời mình.
Muốn yêu Alpha cũng được, ở cạnh Omega cũng chẳng sao, về với Beta thì lại càng tốt, như vậy sẽ không làm nửa kia cảm thấy chán nản vì bản thân mình không có tin tức tố, mà lại càng không cần lo lắng về chuyện nối dõi tông đường.
Beta cũng có người có thể mang thai được, nhưng cũng có người thì không. Rất đáng tiếc, cơ thể của Hyunsuk lại thuộc vào nhóm người thứ hai.
Chuyện này cũng chỉ có một mình Hyunsuk và gia đình biết. Chính vì vậy mà anh chẳng mấy quan tâm đến việc yêu đương, thà cứ ở đằng sau quan sát chuyện tình cảm của người ta mãi cũng được, như vậy thì thú vị hơn nhiều.
Nghe Yoshi lầm bầm bảo không thích Omega, Hyunsuk vỗ vỗ má hắn mấy cái, kề miệng vào tai hắn mà thì thầm "Vậy để khi nào anh kiếm một Beta xinh xắn cho em. Chịu không?"
Yoshi trong cơn say mà vẫn ứm ừm một tràn dài, lắc đầu nguầy nguậy, "Cho em anh đi."
"Cái gì?"
"Anh là Beta mà? Cho em anh, có được không?"
Hyunsuk lia mắt nhìn Yoshi một vòng. Mới đó mà cậu em trai khóc nhè bị giành đồ chơi đã lớn đến mức này rồi? Biết uống rượu đến say xỉn, nằm mềm oặt, đỏ ửng trên giường của người ta, rồi lại một mực đòi anh phải cho mình nữa. Hyunsuk lắc đầu mấy cái. "Say quá rồi, Yoshi-kkun. Em say quá rồi."
Thời gian Hyunsuk đi học ở Mỹ, Yoshi đã bay sang bên đó chơi với anh tổng cộng hai lần.
Lần đầu là cùng nhau đi dạo một vòng quanh New York, chui vào một tiệm làm tóc để nhuộm một quả đầu mới toanh, lượn hết tất cả các cửa hàng đồ hiệu trên Đại lộ 5, rồi nằm vật ra nền nhà khách sạn với nụ cười khờ trên môi của hai đứa.
"Anh đã bảo rồi, chúng mình vẫn sẽ gặp nhau mà?"
Lần thứ hai gặp mặt, Yoshi không muốn đi đây đi đó quá nhiều, chỉ muốn thăm quan trường học của Hyunsuk, chui vào trong quán cà phê cạnh căn tin trường, giở báo kinh tế để đọc về thông tin ngày mới trong khi chờ Hyunsuk học xong.
Hyunsuk chui vào quán, vẫy tay cười cười với Yoshi, sau đó lôi từ đâu ra một anh trai cao to, sáu múi, kéo tới trước mặt mình. Yoshi thấy vậy thì sặc hết cà phê ra khỏi miệng, sặc tới khi Hyunsuk dẫn anh trai đó tới tận bàn hắn đang ngồi.
Ngay lúc này, Yoshi lại cười khổ. Yoshi đã gặp tình cảnh này vài lần, và lần nào cũng kết thúc bằng câu "Bạn này thích em lắm đấy!" Còn gì nữa, lại là trò chơi mai mối của ông tơ Hyunsuk đây? Yoshi lắc đầu ngán ngẩm, định quay sang bảo em không có ý định muốn xem mắt, thì Hyunsuk đã chỉ vào người anh trai kia mà nói: "Đây là bạn trai của anh, Lee Byounggon."
Yoshi chớp chớp mắt mấy cái, nuốt nước miếng xuống cái ực, rồi quay sang nhìn Byounggon từ đầu đến chân, sau đó lại tập trung vào đầu mũi để thu chút mùi tin tức tố.
Là Beta.
Thì ra là Hyunsuk thích kiểu người như thế này? Thích Beta đấy à?
Hai người sau đó ái ngại nhìn nhau, uống hết mấy ly cà phê mà không nói thêm tiếng nào. Hyunsuk ở bên cạnh thì vẫn không hề nao núng, vui vẻ kể lại chuyện hẹn hò của mình bắt đầu ra sao, diễn biến như nào. Yoshi cúi mặt gầm xuống bàn, buồn hiu mà thở dài thườn thượt. Có lẽ là vì đó giờ Hyunsuk chưa bên ai, nên hắn cứ đinh ninh rằng Hyunsuk sẽ mãi độc thân như vậy. Thế mà bây giờ phóc một cái là anh đã lôi ra được một người bạn trai, lại còn là loại mà Yoshi chưa bao giờ ngờ tới. Đúng là người không thèm tính thì trời sẽ tính thay.
Lúc Byounggon đi vệ sinh, Yoshi mới đánh bạo hỏi Hyunsuk một câu cho rõ ràng, có phải gu anh là Beta hay là không. Nghe thế, Hyunsuk nhún vai trả lời: "Beta tốt mà. Vì anh không thể có con, nên quen Beta sẽ đỡ áp lực hơn."
Yoshi cau nhẹ mày. Chuyện Hyunsuk là Beta thì ai cũng biết, nhưng việc anh vô sinh thì không phải ai cũng hay. Yoshi cũng đã từng thắc mắc vấn đề này, nhưng nghe lời anh khẳng định rồi thì cũng có phần không tin được, cúi gầm xuống nhìn chăm chăm vào ly cà phê của mình.
Buổi chiều, thấy Yoshi có vẻ ít nói hơn thường ngày, Hyunsuk quay sang hỏi hắn: "Đi chơi với bọn anh chán quá nhỉ? Có muốn anh làm mai cho em người nào không? Anh có quen một bé người Nhật, tháng sau là quay trở về nhà rồi."
Yoshi vô thức gật đầu mấy cái. "Như vậy cũng được."
Sau lần đó, Yoshi không đến thăm Hyunsuk nữa. Một phần vì không muốn gặp anh cùng người yêu vui vẻ bên nhau, phần vì hắn cũng đã là chậu có bông mất rồi.
Hidaka Mahiro là một cậu bé xinh xắn, đáng yêu và nhỏ con hệt như Hyunsuk. Đã vậy còn đôi khi khờ khờ hệt như ông tơ của mình. Thôi thì khờ như vậy cũng tốt, với cả Hyunsuk và Mahiro. Khờ vậy thì Yoshi sẽ không phải suy nghĩ đắn đo xem mình nên tỏ tình Hyunsuk bằng cách nào. Mahiro cũng tốt thôi, cậu bé là Omega, nên ít ra cũng phù hợp với người mà gánh vác tập đoàn Kanemoto tương lai nên hẹn hò, phù hợp là người có thể sinh con nỗi dõi cho Yoshi.
Hyunsuk đi du học tổng cộng bốn năm, lúc quay trở về được nửa năm thì thấy Yoshi đã được bổ nhiệm lên ghế Phó Chủ tịch, thêm nửa năm nữa thì Jihoon kéo Junkyu xuất hiện tại phòng khám của mình. Các cuộc đời mà Hyunsuk quan sát qua cái ống nhòm, có vẻ đang sống rất hạnh phúc.
Lúc hay tin Hyunsuk đã quay trở lại Hàn, Mahiro vui vẻ bảo với Yoshi rằng mình muốn bay sang Hàn gặp gỡ Hyunsuk một chút, dù gì bọn họ cũng từng là bạn bè với nhau. Lúc đó Yoshi chỉ cười trừ, "Em đi một mình được chứ hả? Anh còn bận nhiều việc quá."
Mahiro xách theo valy toàn là mô hình phiên bản giới hạn và mấy bộ đồ hiệu của LV đem tặng Hyunsuk, rồi khi trở lại, cậu trả hết lại mọi thứ cho Yoshi, kèm thêm câu "Chia tay đi!" mạnh bạo và gấp gáp khác hẳn ngày thường, lời nói đánh thẳng vào mặt Yoshi đốp đốp không thương xót.
Lý do mà Mahiro đưa ra là "Anh đừng có nghĩ tôi có mắt như mù. Chuyện anh thích Hyunsuk, ai mà không biết?" Nhưng khi nghe được những lời này, Yoshi lại nhận ra trên người Mahiro được phủ bởi một mùi tin tức tố Alpha khác, và đương nhiên không phải là mùi của hắn.
Hyunsuk hay tin Mahiro và Yoshi chia tay cũng là vài tháng sau. Lại như cũ, Hyunsuk không ngần ngại gọi điện thẳng đến cho Yoshi để nói mấy lời động viên. Yoshi đương nhiên là không cần an ủi một tẹo nào, bởi trong cuộc tình dài gần bốn năm của hắn và Mahiro, thì bọn họ cũng chưa làm gì quá giới hạn.
"Lúc gặp anh, thằng bé bảo em hiền quá."
"Hiền thì không tốt ạ?"
"Ừ. Anh cũng hỏi vậy. Hiền tốt mà. Nhưng chắc Mahiro thích cái kiểu hoang dã, bốc đồng hơn."
Yoshi nghe đến đây thì im lặng hồi lâu. Đâu phải là hắn không thể hoang dã được, chẳng qua là hắn chả thể nào đối xử thoải mái được với người khác. Con người càng lớn lại càng trầm tính hơn. Lúc nhỏ có thể thoải mái ôm lấy Hyunsuk mà không sợ anh dị nghị, thế mà đến bây giờ thì làm gì cũng không dám, một câu nói cảm ơn cũng thấy thật sượng trân.
"Sang Hàn vài hôm không? Junkyu đang định cầu hôn Jihoon, nếu có em giúp nữa thì tốt."
Yoshi cười hắt ra một tiếng, vò nát một tấm danh thiếp xấu số đang nằm trên mặt bàn. "Thôi, phải ở khách sạn một mình, buồn muốn chết."
"Sao lại phải ở một mình? Cứ tới nhà anh ở thôi?"
"Sao làm như thế được. Anh Byounggon có chịu không?"
Hyunsuk im lặng một lúc lâu trước khi nói tiếp. "Anh chia tay người ta lâu rồi."
Yoshi đã quen Hyunsuk suốt gần hai thập kỷ, chưa bao giờ hắn thấy mình đang gần anh đến mức này.