Quản gia bày biện dao nĩa và thức ăn trước mỗi chỗ ngồi, cúi người theo nghi thức rồi biến mất sau khúc quanh cầu thang mà không ngoảnh lại.
Rượu vang đỏ như màu máu được rót vào ly thủy tinh, đặt trước mặt những người chơi.
Đĩa thức ăn chứa đầy thịt và rau củ đủ loại được bày biện trên chiếc bàn dài, thịt còn vương tơ máu, càng làm nổi bật màu đỏ thẫm của những quả táo đã được đặt trên bàn từ trước đó.
Ngoài Thường Tư lại cầm lấy một quả táo gặm, nhất thời không còn ai tỏ ra hứng thú với đồ ăn trên bàn.
Thẩm Minh khẽ thở dài, nhìn mọi người nói: "Đây là một phó bản theo thể loại quy tắc quái đàm, những quy tắc kia mọi người đều đã nhìn thấy rồi, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt thì sẽ không có việc gì.
Do đó, tôi hy vọng sau này mọi người nếu có ý kiến gì thì hãy mang ra bàn bạc, đừng tự cho mình là thông minh, hành động theo ý mình."
Tề Tư đã từng nghe qua về quy tắc quái đàm, đây là một loại văn bản trinh thám biến cách đang thịnh hành trên mạng gần đây, thường dùng giọng điệu cảnh báo nghiêm túc để đưa ra một số quy tắc, từ đó khơi dậy sự tò mò và nỗi sợ hãi trong tiềm thức của con người.
Không ngờ trò chơi quỷ dị này lại hợp thời như vậy.
Diệp Tử cười nói trước: "Không vấn đề, không vấn đề gì! Đã nói là phó bản đồng đội, chúng ta có thông tin gì thì cũng chẳng giấu giếm làm gì.
Có lão làng như anh Thẩm dẫn dắt, phó bản này chắc chắn thành công!".
Tề Tư cố tình muốn khuấy động không khí, lập tức cũng treo nụ cười trên mặt, chân thành đáp: "Đúng vậy, tôi kém nhất là giải đố và trò chơi chữ, chuyện phá đảo thì phải dựa vào anh Thẩm rồi."
Thẩm Minh luôn cảm thấy lời nói của Tề Tư có gì đó châm chọc, nhưng không tiện lên tiếng, chỉ đành cười gượng: "Nào có, nói chính xác thì tôi cũng là lính mới, chuyện giải đố và khám phá cần mọi người cùng nỗ lực."
"Mọi người nghĩ thế nào về quy tắc thứ hai?" Trâu Diễm chủ động dẫn dắt câu chuyện đi đúng hướng, khéo léo giúp Thẩm Minh thoát khỏi tình huống khó xử, "Đồng hồ và điện thoại của tôi đều không mang vào được, tin rằng tình hình của mọi người cũng vậy.
Làm cách nào để chúng ta có thể biết được thời gian chính xác?".
Cô dừng một chút, gượng cười: "Ai mà đảm bảo được ngủ một mạch đến sáng, không tỉnh giấc chứ?".
"Tôi… tôi… chắc… chắc là được…" Lâm Thần lí nhí, "Một khi đã chìm vào giấc ngủ thì rất khó đánh thức tôi dậy.
Nhiều lần tôi đặt tới năm sáu cái đồng hồ báo thức mà vẫn ngủ như chết, lỡ cả buổi sáng…"
Hắn vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của Trâu Diễm nhìn mình như thể đang chăm sóc một đứa trẻ.
Người phụ nữ tự xưng là bác sĩ tâm lý kiên nhẫn giải thích: "Tôi không biết nói như vậy cậu có hiểu hay không, nhưng trong trò chơi quỷ dị này, tỉnh táo hay ngủ mê đều do cơ chế của phó bản quyết định, không phải bản thân cậu có thể khống chế.
Cũng giống như một số trò chơi cốt truyện, nhân vật chính sẽ khởi động một số sự kiện theo chương trình được viết sẵn, điều mà người chơi có thể làm chỉ là đưa ra phương án ứng phó sau khi sự kiện xảy ra."
Đầu óc Lâm Thần như bị đình trệ mất hai giây, sau đó cậu mới hiểu được ý của Trâu Diễm, gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Cậu nhìn chiếc đồng hồ cơ ở góc tường, dè dặt đề nghị: "Nơi này có đồng hồ, những nơi khác có khi cũng sẽ có, hay là chúng ta ngủ cạnh đồng hồ đi?"
"Tôi khuyên là không nên." Thẩm Minh lên tiếng, "Dựa theo kinh nghiệm trước đây của tôi, cứ đến tối, xung quanh đạo cụ quan trọng sẽ có thứ bẩn thỉu lang thang, ngủ qua đêm bên cạnh đồng hồ chỉ khiến chúng ta chết nhanh hơn thôi."
"Tôi nghe nói quy tắc quái đàm mang tính chủ quan rất cao, thông thường chỉ cần không biết bản thân vi phạm quy tắc thì tạm thời sẽ không sao.
Nếu thực sự thức giấc vào ban đêm thì đừng nên suy nghĩ gì cả, cứ tiếp tục ngủ là được rồi."
Tề Tư im lặng ghi nhớ những kinh nghiệm chẳng biết thật giả ra sao này, đồng thời gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng, tỏ ý Thẩm Minh nói rất đúng.
Lâm Thần có chút ngại ngùng đưa tay xoa xoa mũi.
Im lặng vài giây, không đợi người khác lên tiếng, cậu lại lần nữa đưa ra câu hỏi: "Tôi thấy nhiệm vụ chính có nói yêu cầu chúng ta 'phá giải quy tắc', có phải ngoài những quy tắc đã biết này ra, còn có quy tắc nào khác cần chúng ta tìm ra không?"
Diệp Tử trả lời: "Thông thường mà nói, những quy tắc cơ bản đều là những gì hệ thống đã thông báo cho chúng ta ngay từ đầu, nếu không ai chơi nổi đâu.
Còn về 'phá giải quy tắc' chỉ là để chúng ta thông qua quá trình khám phá, đưa ra lời giải thích cho quy tắc cơ bản."
"Ví dụ như, quy tắc đầu tiên nói rằng 'Thời gian là thứ quan trọng nhất', chúng ta cần phải tìm hiểu lý do tại sao thời gian lại quan trọng, nó có liên hệ như thế nào đến thế giới quan của phó bản."
"Hoàn thành nhiệm vụ chính chỉ là bước cơ bản nhất, muốn có thêm điểm thưởng thì phải thu thập thêm nhiều manh mối hơn, phá giải thế giới quan của phó bản."
Diệp Tử nói xong, khóe môi vẫn luôn giữ nụ cười ngọt ngào, dường như cô ta rất nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho người mới.
Lâm Thần đỏ mặt, ấp úng nói: "Tôi không dám trông mong gì đến phần thưởng đâu.
Tôi đã chết một lần rồi, vất vả lắm mới có được mạng mới, tôi chỉ muốn sống thật tốt …."
Trâu Diễm bật cười nói: "Càng sớm phá giải được thế giới quan, phó bản càng nhanh kết thúc, người chết cũng sẽ càng ít.
Vì vậy, cho dù chỉ muốn sống sót thì cũng phải cố gắng hết sức để phá giải thế giới quan."
Diệp Tử cũng tỏ ý khinh bỉ trước những lời của Lâm Thần, nụ cười mang thêm mỉa mai: "Đã vào được trò chơi rồi, tại sao không cố gắng kiếm thêm điểm, chờ trở thành người chơi chính thức rồi tìm một công hội mạnh mẽ để gia nhập? Theo như tôi biết, những kẻ chết đầu tiên trong phó bản đều có tâm lý như cậu đấy, bị chính sự ngu ngốc của bản thân hại chết."
Thường Tư vẫn luôn im lặng bất ngờ lên tiếng như thể bị chạm vào đúng chỗ ngứa, lạnh lùng nói: "Mới lần thứ hai vào phó bản mà đã biết nhiều điều như vậy."
Diệp Tử nhìn thẳng vào mắt hắn, híp mắt trêu chọc: "Sao hả, anh cảnh sát muốn thẩm vấn tôi sao?"
Thường Tư nín bặt, Thẩm Minh vội vàng chuyển chủ đề: "Chúng ta trước tiên cứ lần lượt nói ra suy nghĩ của mình về quy tắc đi, đến lúc đó cũng có sự chuẩn bị...."
Tề Tư không có ý định tham gia vào cuộc đối thoại, trong trường hợp thông tin ít ỏi, nói càng nhiều sai càng nhiều.
Hắn thuận tay cầm lấy một quả táo, cầm khăn ăn trắng tinh lau chùi một cách cẩn thận và tập trung.
Sau khi Thẩm Minh hướng hắn ta bằng ánh mắt cầu xin ý kiến, hắn ta càng tỏ vẻ vô tội đưa quả táo lên miệng, im lặng cắn, biểu lộ thái độ không thèm để ý đến người thường.
Táo trong phó bản có vị như táo ngoài đời thực, tuy giòn hơn một chút nhưng độ ngọt không cao, không phải loại Tề Tư thích ăn.
Thế nhưng nghĩ đến việc bản thân đã một tháng nay không được ăn trái cây bên ngoài, hắn vẫn ăn hết cả quả táo để bổ sung vitamin.
Ngay khoảnh khắc hắn ta đặt lõi táo vào trong đĩa, tiếng chuông nặng nề vang lên trong đại sảnh một cách bất ngờ, như đá tảng rơi xuống nước, gõ từng tiếng vào lồng ngực.
Chỉ thấy con lắc của chiếc đồng hồ cơ ở góc tường lắc lư chậm rãi, gõ sáu tiếng với cùng một tần suất, dứt khoát, không chút tiếng vọng.
Tới giờ ăn tối.
Âm thanh bước chân nhẹ nhàng phát ra từ bóng tối, giống như bước nhảy của một người phụ nữ nhón chân, lại giống như một con vật đang cúi gập người, rình rập.
Tề Tư nhìn về phía phát ra tiếng động.
Một người phụ nữ mảnh mai cao ráo bước xuống từ cầu thang, chiếc váy dài màu đen lôi kéo trên mặt đất, bao bọc toàn bộ cơ thể cô ta thành một bóng ma gầy guộc, méo mó nằm gọn trong bóng tối, giống như nét vẽ nguệch ngoạc của mực trên giấy trắng.
Không thể phủ nhận, người phụ nữ này rất đẹp, bất kỳ ai khi nhìn thấy cô ta lần đầu tiên đều không khỏi thốt lên kinh ngạc, sau đó lại rơi vào nỗi sợ hãi đến từ hiệu ứng thung lũng kỳ lạ.
Gương mặt tái nhợt, không giống người sống, mái tóc đen nâu che khuất đôi mắt trống rỗng không ánh sáng, đôi môi lại đỏ mọng như máu, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những điều tồi tệ.
"Các vị khách quý của tôi, chào mừng đến tham quan Trang viên Hoa hồng của tôi!" Giọng người phụ nữ cao vút, tròn trịa như giọng hát opera.
Ánh mắt cô ta lướt qua từng người chơi một, những người bị cô ta nhìn đều đồng loạt nảy sinh cảm giác bị theo dõi mãnh liệt, như thể bị con thú hoang đói khát và tàn nhẫn nhất trong rừng xanh nhìn chằm chằm, không biết khi nào đòn chí mạng sẽ giáng xuống.
Người phụ nữ kéo lê tà váy dài quét đất, đi đến chỗ ngồi chính, khơi dậy hương thơm nồng nàn say đắm, pha lẫn mùi tanh nồng ẩm ướt của nước, giống như vừa đi từ trong mưa đến.
Sau khi ngồi xuống, cô ấy che miệng cười, giọng nói trở nên vô cùng nhỏ nhẹ và dịu dàng: "Mọi người có thể gọi tôi là An Na tiểu thư."
Những hình ảnh rời rạc kết nối với nhau thành một mảnh, Tề Tư ngay lập tức xác định được quy tắc tương ứng trên giao diện hệ thống.
【 Nếu nhìn thấy An Na tiểu thư mặc đồ đen thì cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy 】
Rời đi đã là không kịp, việc vi phạm quy tắc đã là chuyện chắc chắn.
Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của Tề Tư hay không, hắn luôn cảm thấy ánh mắt của An Na tiểu thư dừng lại trên người hắn lâu hơn một chút, nhớp nháp và trơn trượt như đất bùn sau cơn mưa.
Khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
Tề Tư chợt nhớ tới lời giới thiệu đầu, thăm dò tán dương một câu: "An Na tiểu thư, rất hân hạnh được quen biết cô, cô còn xinh đẹp hơn lời đồn."
Nghe vậy, An Na tiểu thư nở nụ cười e lệ, thản nhiên tao nhã đưa tay lên, làm ra tư thế chờ đợi hôn tay ước định của quý tộc thời trung cổ.
Tề Tư thuận tay nhét khăn ăn vào túi, giả vờ không hiểu lễ nghi, nhanh chóng nắm lấy tay đối phương, dùng sức siết chặt.
Một xúc cảm ấm áp, sau khi bị nắm không hề xuất hiện vết lõm, dựa theo thường thức đã thành lệ, chủ nhân của bàn tay hẳn là đang sống.
Vô vị.
Tề Tư thiếu hứng thú rút tay về, đưa tay vào túi, dùng sức cọ xát lên khăn ăn.
An Na tiểu thư chỉ thể hiện chút kinh ngạc trong khoảnh khắc bị nắm tay, lúc này đã kìm nén tất cả biểu cảm không thích hợp, thản nhiên tiếp nhận hành vi thất lễ của Tề Tư.
Cô mang theo nụ cười nhạt, đôi tay lộ rõ khớp xương cầm lấy dao nĩa trên đĩa, cắt một miếng thịt từ đĩa gần mình nhất.
Tay áo màu đen rộng thùng thình che khuất cổ tay, để lộ ra móng tay được tô đỏ tươi, càng làm nổi bật lên sự trắng bệch gầy guộc của bàn tay, giống như móng vuốt của quái thú loài chim.
Miếng thịt dính huyết bị cô dùng nĩa đưa lên miệng, từ từ nhai nuốt.
Cuối cùng, cô còn thè lưỡi đỏ tươi liếm khóe môi, khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng ăn lông uống máu.
Ngoại trừ Thường Tư đang vùi đầu ăn như hổ đói, những người còn lại đều không dám động dao nĩa vào lúc này.
Họ nhìn quá trình ăn uống của người phụ nữ trên chủ tọa, muôn vàn suy đoán kỳ quái nảy sinh trong lòng, ủ thành nỗi sợ hãi sâu sắc hơn.
An Na tiểu thư dường như nhận ra bầu không khí kỳ lạ, ngẩng đầu cười khẽ: "Ăn nhanh đi, sao mọi người không ăn? Chẳng lẽ món ăn không hợp khẩu vị?"
Tề Tư là người đầu tiên thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống, dùng chiếc nĩa sáng bóng trong tay xiên một miếng thịt, bỏ vào miệng.
Nói cũng không ngoa, đĩa thịt không rõ nguyên liệu trước mặt có mùi vị không tệ.
Thịt mềm, nước sốt đậm đà, có thể đạt đến trình độ trung bình của rất nhiều nhà hàng.
Tề Tư hài lòng nheo mắt, dưới sự chú ý của mọi người, lại dùng nĩa gạt một miếng thịt lớn vào trong đĩa.
Đã có người làm gương, những người khác cũng lần lượt động đũa.
Xét cho cùng 【 Không được từ chối yêu cầu của An Na tiểu thư 】 quy tắc này được viết trên giao diện hệ thống, không ai dám khiêu khích quyền uy của cô vào lúc này.
Bữa tối kết thúc rất nhanh trong im lặng, tất cả món ăn trên bàn dài đều bị ăn sạch, còn về việc có bao nhiêu người thưởng thức bữa ăn thịnh soạn, lại có bao nhiêu người ăn như nhai sáp, điều này chỉ có tự mình biết rõ.
An Na tiểu thư đặt dao nĩa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, ánh mắt một lần nữa đảo qua mọi người, theo lệ dừng lại trên người Tề Tư lâu hơn một chút.
Cô thản nhiên đứng dậy, khẽ cúi chào người chơi, sau đó chậm rãi lui vào bóng tối của cầu thang.
Lâm Thần lúc trước không dám thở mạnh, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo kéo tay áo Tề Tư, hạ giọng nói: "Anh Tề, cái váy của An Na tiểu thư hình như là màu đen……"
An Na tiểu thư mặc chiếc váy đen… chính là sự tồn tại mà trong quy tắc đã nói là phải tránh xa hết mức có thể…………
Tề Tư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Ừm, tôi thấy rồi, bộ lễ phục đen tuyền kiểu cách trang nghiêm."
"Vậy mà anh còn ……………"
Vậy mà anh còn cố tình tiếp xúc gần gũi với cô ta như vậy, chẳng phải là muốn chết hay sao?
"Vừa rồi lúc cô ta ngồi xuống, tất cả chúng ta đều đã vi phạm quy tắc rồi, dù sao thì ngồi chung một bàn ăn cơm không thể gọi là 'giữ khoảng cách'." Tề Tư tiện tay nhét khăn ăn vào túi, ngẩng đầu nhìn trời, "Sự tình đã định, chi bằng nhân cơ hội này xem có thể tìm được manh mối nào không."
Vẫn còn một câu hắn không nói ra.
Hắn nghi ngờ An Na tiểu thư đã để mắt tới mình rồi, có thể là do vị trí của hắn gần nhất, cũng có thể là do một số đặc điểm tương đồng nào đó —— Loài người luôn rất giỏi phát hiện ra đồng loại trong đám đông, chẳng phải sao?
Lâm Thần ra vẻ hiểu hỏi: "Vậy ban nãy anh Tề có phát hiện gì không?"
Ánh mắt của tất cả người chơi đều thỉnh thoảng lại rơi vào người Tề Tư, hiển nhiên đều đang chờ hắn nói ra đáp án.
"Đương nhiên là có rồi."
Tề Tư ngẩng đầu nhìn trần nhà: "Thế nhưng cậu dựa vào cái gì mà cho rằng, tôi sẽ chia sẻ manh mối vất vả lắm mới dò la được với cậu chứ?"