Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.
Lâm Thần kinh ngạc chớp chớp mắt, thực sự không ngờ Tề Tư lại giở trò như thế.
Đây không phải là phó bản tổ đội sao? Người này sao lại giở trò đùa lúc này chứ?
Thẩm Minh muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ đến Tề Tư không phải người mới, không dễ bị qua mặt, nên đành thôi.
Cuối cùng vẫn là Trâu Diễm cười nói: "Đừng so đo với Tiểu Lâm, cậu ấy là người mới, cái gì cũng không biết, hỏi hơi đường đột."
Tề Tư không tỏ thái độ, lại cầm một quả táo trên bàn, lau chùi một cách không liên quan.
Câu nói kia, hắn dùng giọng điệu trêu đùa, có thể hiểu theo nhiều ý nghĩa.
Nếu có người lên tiếng giễu cợt, hắn đương nhiên sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng, dùng lời bào chữa kiểu như "nói đùa thôi" để lấp liếm cho qua chuyện, sau đó sẽ nói ra kết luận rõ ràng như ban ngày.
Nhưng hiện tại tất cả người chơi cũ đều nghiêm túc, hình như đã quen với việc hắn giấu diếm, hoàn toàn là thái độ "công khai manh mối là tình cảm, không công khai là bổn phận", điều này khiến hắn không thể không hoài nghi:
Phó bản tổ đội thật sự yêu cầu người chơi đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau sao? Hợp tác thật sự là lựa chọn tốt nhất để phá đảo phó bản sao?
Thật thú vị, không phải là loại thiết lập giết chết tất cả mọi người mới có thể phá đảo chứ?
Trong im lặng đến chết chóc, quản gia đúng lúc xuất hiện như một bóng ma, nói với những người chơi: "Quý khách, trời đã muộn, để tôi sắp xếp chỗ ở cho mọi người."
Hắn ta dừng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo khiến người ta khó chịu: "Xin hãy thứ lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, thực sự là bởi vì ban đêm không thích hợp để ra ngoài.
Đến sáng mai, mọi người có thể tùy ý đi thưởng thức hoa hồng mà mọi người mong đợi bấy lâu."
Trên giao diện hệ thống, bốn chữ 【 Hãy cẩn thận với hoa hồng 】 kỳ dị một cách đáng lo ngại.
Thẩm Minh thận trọng hỏi: "Quản gia tiên sinh, xin hỏi hoa hồng có gây nguy hiểm gì không? Ví dụ như có độc hay không."
"Không đâu, hoa hồng chính là hoa hồng, sao có thể có độc được chứ?" Quản gia có chút bực bội nói.
Hắn cứng đờ xoay người, duy trì nhịp độ bước chân đều đều như một cỗ máy, lạnh lùng dẫn đường phía trước.
Cả đám người không ai dám lơ là, vội vàng nối gót theo hắn, từng bước leo lên cầu thang cũ kỹ.
Từng bậc thang chất bằng đá sỏi lồi lõm, khe hở mọc đầy rễ cây li ti, trông như thể những bậc thang này vốn là một khối đá khổng lồ bị rễ cây xé nát.
Bức tường bên trái lạnh lẽo liền khối như thể được xây từ xi-măng phong ấn, nhốt chặt sinh linh bên trong, tay vịn bên phải đã gãy nát nhiều chỗ, tựa như bị năm tháng ăn mòn bởi gió mưa tự nhiên, lại khiến người ta liên tưởng đến tàn tích đổ nát còn sót lại sau những cuộc giãy dụa của những sinh vật khổng lồ.
Những người chơi đều nín thở, e sợ đánh thức sinh vật cổ xưa nào đang bị phong ấn ở đây.
Cả nhóm im lặng đến tầng hai của tòa lâu đài cổ, toàn cảnh căn hộ rộng khoảng hai trăm mét vuông hiện ra trước mắt.
Những bức tường xám xịt loang lổ vết nước bẩn thỉu, rêu phong và dương xỉ leo đầy các kẽ hở, toát lên vẻ âm u ngột ngạt.
Ba ô cửa hình vòm màu nâu sẫm được gắn vào tường, những miếng gỗ bịt kín chỗ hư hỏng của cánh cửa với năm tháng và chất liệu khác nhau trông thật chắp vá.
Tương tự như tầng một, góc tường cũng đặt một chiếc đồng hồ cơ học đồ sộ, nặng nề, nhắc nhở người chơi từng giây từng phút trôi qua.
Dường như trong phó bản này, thời gian rất quan trọng.
Quản gia từ bên thắt lưng tháo ba chiếc chìa khóa xuống đưa cho Thẩm Minh đang dẫn đầu đoàn người, dùng giọng điệu dửng dưng như đang làm công việc thường ngày: "Ban đêm xin quý khách hạn chế rời khỏi phòng.
Mỗi phòng chỉ có thể ở tối đa hai người.
Nhất định phải cất giữ chìa khóa cẩn thận, nó có khả năng sẽ cứu mạng quý khách vào lúc nguy cấp đấy."
Diệp Tử cau mày tỏ vẻ bất mãn: "Lâu đài rộng lớn như vậy của các người mà không thể bố trí thêm phòng hay sao? Chúng tôi đều không quen biết nhau, hai người ở một phòng thật sự có ổn không?"
Rõ ràng là cô nàng đang muốn moi móc thêm thông tin từ quản gia.
Quản gia cười cười nói: "Chỉ có ba gian, chúng tôi chỉ có ba gian phòng thôi."
Hắn cố tình hạ giọng xuống mức thấp nhất, bầu không khí bỗng trở nên kỳ quái, Diệp Tử thức thời ngậm miệng lại.
Ngay vừa rồi nhân lúc hai người bọn họ nói chuyện, Tề Tư đã len lén đảo mắt quan sát xung quanh, nhưng không tìm thấy lối lên cầu thang thứ hai.
Vạn nhất lối lên cầu thang bọn họ đi lúc nãy bị chặn lại, người chơi sẽ rất dễ bị bao vây, chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Tề Tư nhìn quản gia, lịch sự hỏi: "Vị tiên sinh này, xin hỏi An Na tiểu thư xinh đẹp ở đâu vậy ạ?"
Quản gia nghe được hai chữ "xinh đẹp" liền vô cùng hài lòng cười toe toét, nụ cười rạng rỡ đến chói mắt, dùng giọng điệu vui sướng nói: "An Na tiểu thư ở tầng ba...!A, đúng rồi, có một chuyện quên chưa dặn dò mọi người rồi, An Na tiểu thư không thích khách khứa tò mò chuyện đời tư của cô ấy, nếu bị cô ấy phát hiện các người lên tầng ba, cô ấy sẽ rất tức giận đấy."
Vậy là chỉ cần không bị phát hiện thì không sao chứ gì?
Xem ra tầng ba này bất đắc dĩ phải đi thôi.
Tề Tư trầm ngâm suy tư.
Cùng lúc đó, tất cả người chơi đều nghe thấy hệ thống thông báo.
【 Tiến độ phá giải quy tắc đã cập nhật 】
【 Quy tắc mới đã được cập nhật 】
Sau khi âm thanh thông báo vừa dứt, dưới tám điều quy tắc có sẵn trên giao diện hệ thống, lập tức hiện lên một dòng chữ mới.
【9, Xin cố gắng không nên đi lên tầng ba, nếu bạn đã lỡ đi, vạn nhất không được để An Na tiểu thư phát hiện 】
Trong một khắc, ánh mắt của những lão làng nhìn Tề Tư đều mang theo vài phần dò xét.
Có thể hỏi chính xác câu hỏi kích hoạt quy tắc mới cũng là một loại bản lĩnh, bất kể có phải là vô tình hay cố ý.
Tề Tư biết, như vậy, lời nói dối "lần thứ hai vào phó bản" của mình xem như đã bị chứng thực một cách gián tiếp.
Hắn thản nhiên như không có việc gì, tiếp tục hỏi: "Vậy quản gia tiên sinh, ngài ở đâu? Nếu chúng tôi có việc, có thể đi đâu tìm ngài?"
Quản gia quay đầu, khớp xương phát ra âm thanh "cạch cạch" như máy móc gỉ sét vận hành.
Hắn ta cười, chỉ xuống đất, nói: "Tôi ở………… dưới lòng đất."
Dưới lòng đất? Lâu đài cổ không có tầng hầm, cái gọi là dưới lòng đất chỉ có thể là nghĩa đen…………
Liên tưởng đáng sợ như dây leo mọc lan tràn, sắc mặt những người chơi đều trở nên kỳ quái, Lâm Thần càng mặt mày tái mét, giống như vừa nhìn thấy quỷ trong phim kinh dị.
Quản gia không để ý đến những người chơi nữa, hắn ta cứng đờ bước về phía cầu thang, từng bước đi xuống lầu, giống như con rối đã được lập trình sẵn, không thể bị lời nói của người ngoài lay động.
Mãi đến khi thân ảnh của quản gia hoàn toàn khuất sau góc khuất tạo bởi cầu thang và bức tường, Thẩm Minh mới lên tiếng: "Mọi người nghĩ thế nào về quy tắc mới này, và cả tầng ba kia?"
"May là Tề Tư hỏi trước, bằng không, e là phải có người vi phạm quy tắc này nó mới lộ diện ra." Trâu Diễm hướng về phía Tề Tư đang cách xa đám đông, mỉm cười với một tia tán thưởng.
"Tuy nhiên, nếu muốn giải mã thế giới quan thì chúng ta nhất định phải lên tầng 3 để tìm thêm manh mối, còn nếu như chỉ muốn vượt qua phó bản thì không cần quan tâm tầng 3, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt mọi quy tắc là được."
Lâm Thần cực kỳ đồng ý: "Vậy chúng ta cứ lấy việc sống sót làm cơ sở trước, khi nào rảnh rỗi thì tính tiếp chuyện thế giới quan."
Không ai phản đối, mới ngày đầu tiên vào phó bản, đủ loại tình huống đều chưa rõ, có bàn tán thêm nữa cũng vô ích.
Tiếng chuông trong như ngọc vang lên bất ngờ, gõ bảy tiếng, đã bảy giờ tối.
Diệp Tử liền kéo Trâu Diễm, cười nói: "Thời gian không còn sớm nữa, mọi người nhanh chóng chia nhóm, chia phòng đi! Tôi ở chung với chị Trâu Diễm một phòng nha, xin chị giúp đỡ nhiều hơn!"
Hai người phụ nữ ở cùng nhau là điều đương nhiên, còn bốn người đàn ông lớn chúng tôi nên chia nhóm thế nào thì còn phải thương lượng.
Tề Tư dường như vô tình liếc nhìn Thẩm Minh và Lâm Thần, nói: "Anh Thẩm, giai đoạn đầu phó bản đồng đội mà xuất hiện tổn thất về nhân số là bất lợi cho tất cả mọi người.
Anh là người chơi lâu rồi, có thể dẫn dắt người mới một chút hay không?"
Thẩm Minh lộ vẻ khó khăn: "Nói ra thật xấu hổ, tôi cũng chưa phải người chơi chính thức, giống hệt mấy cậu, cũng chỉ là lính dự bị loanh quanh trong ao mới mà thôi, chưa chắc thực lực đã mạnh hơn được bao nhiêu."
Hắn quay đầu nhìn Lâm Thần, nghiêm túc hỏi: "Cậu Lâm, cậu là người mới, cho ý kiến chút đi —— cậu muốn ở chung phòng với ai?"
Lâm Thần bị điểm danh bất ngờ, mặt mày tái nhợt.
Cậu ta đương nhiên hiểu thân phận người mới của mình khiến người ta chán ghét đến mức nào.
Không có kinh nghiệm, không thể giúp được bao nhiêu, nếu chết còn rước về một thân đầy nghi ngờ, Thẩm Minh không muốn ở chung phòng với cậu ta cũng là lẽ thường.
Tuy mỗi phòng phải ở hai người, dù sao đi nữa cũng sẽ không đến nỗi cô đơn, nhưng cậu ta sợ nhất là bạn cùng phòng không muốn quan tâm sống chết của mình…………
Cậu ta nên ở chung phòng với ai đây? Gã Thường Tư kêu ca tự xưng là "cảnh sát" kia sao? Nghề nghiệp như vậy, hẳn là sẽ nguyện ý cung cấp chỗ dựa chứ…
Lâm Thần đang định mở miệng đưa ra yêu cầu, Tề Tư đứng bên cạnh xem kịch vui bèn lên tiếng: "Lâm Thần, cậu ở chung phòng với tôi đi.
Kinh nghiệm của tôi chắc chắn không phong phú bằng anh Thẩm, nhưng chỉ cần cậu nghe theo sự sắp xếp của tôi, không hành động lỗ mãng, một số điểm chết đơn giản, tôi vẫn tự tin có thể dẫn cậu trốn được."
Lâm Thần có chút mơ màng.
Từ việc lúc trước Tề Tư chủ động thăm dò An Na tiểu thư, cậu ta liền xác định thanh niên tuổi còn trẻ này là một kẻ máu mặt.
Sau đó, Tề Tư không muốn chia sẻ phát hiện của mình, cậu ta lại cho rằng người này ích kỷ, không đáng tin.
Vậy hiện tại lại là tình huống gì?
Tuy nhiên, vị lão đại này nguyện ý vào lúc cậu bất lực nhất chìa cành oliu ra, chắc không phải kẻ xấu đâu nhỉ?
Thẩm Minh vui vẻ quẳng củ khoai lang nóng bỏng đi, lập tức tán thành: "Tiểu Lâm, vậy cậu ở chung với Tề Tư đi, tôi thấy năng lực của cậu ta không tệ hơn tôi là bao."
Lâm Thần như từ trong mộng tỉnh lại, gật đầu lia lịa: "Cảm… cảm ơn anh Tề! Tôi sẽ cố gắng hết sức không kéo chân sau mọi người!"
Nhìn bạn cùng phòng tạm thời một bộ dáng cảm kích đến rơi nước mắt, Tề Tư cong môi cười.
Việc phân chia phòng ở chẳng khác nào việc phân chia nhóm sáu người thành ba nhóm nhỏ trong thời gian ngắn.
So với một đồng đội thông minh hữu dụng, hắn càng thích một con cờ nghe lời dễ lừa gạt hơn.
Nhìn qua cũng chỉ có Lâm Thần miễn cưỡng phù hợp điều kiện.
Thẩm Minh tự nhiên ở chung phòng với gã Thường Tư còn lại.
Một đồng đội trông rất có võ lực trong phó bản đầy nguy hiểm chắc chắn rất được hoan nghênh, Thường Tư nhìn qua cao hơn một mét chín quả thật rất có thể mang đến cho người khác cảm giác an toàn.
Đáng tiếc vị đồng chí cảnh sát lạnh mặt, toát ra vẻ lạnh lùng này dường như không thích hợp với tập thể lắm, ngay cả khi Thẩm Minh chủ động bắt chuyện, hắn cũng chỉ nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Nhìn việc chia nhóm đã gần xong, Tề Tư ung dung đi đến trước mặt Thẩm Minh, cầm lấy từ trong tay người sau một chiếc chìa khóa được đánh dấu "3", liền kéo Lâm Thần đi về phía căn phòng số 3 sâu nhất hành lang.
Nhìn theo bóng lưng của hai người đang bỏ đi, vẻ mặt Thẩm Minh trở nên u sầu.
Phòng số 3 nằm ở trục giữa của hai phòng còn lại, nếu có quỷ đi tới, dù là đi theo chiều kim đồng hồ hay ngược chiều kim đồng hồ, đều sẽ không đi tới đó trước tiên.
Ban đầu hắn ta định chọn phòng này, nào ngờ Tề Tư ra tay nhanh như vậy, chẳng hề khách khí chút nào.