Trò Chơi Sandbox


Đồ vật kia nho nhỏ tròn tròn, dùng keo silicon chế thành, bày ra một vật ái muội hồng nhạt phối hợp với ánh mắt dần dần lộ liễu của nam nhân, tạo ra một hiệu ứng cực kỳ kinh khủng.

Chúc Chân mặt trắng bệch, nhìn Chúc Thần từ trong túi lại móc ra cái điều khiển từ xa tinh xảo, trong nháy mắt đột nhiên nhanh trí, cô xâu chuỗi lại rất nhiều dấu vết đã để lại.

Ảnh chụp trung thiếu nữ với biểu tình tối tăm, ca ca cười xấu xa cùng động tác nhỏ, nhật kí với văn tự miêu tả sinh động sự tuyệt vọng, cùng với lời nói của mẹ: “Tùy hứng chạy ra đi gặp mưa,” tất cả những điều này, chỉ sợ đều là do tên cầm thú trước mặt gây ra.

Bị chính ca ca của mình dâm loạn nhưng không dám tố giác hành vi ác độc của anh ta, thời gian trôi qua lâu dần, sao có thể không cảm thấy hậm hực khó chịu?

Chúc Thần ngồi xuống gần hơn, giơ tay sờ khuôn mặt nhỏ đang chảy mồ hôi lạnh của cô, cười nói: “Bất quá, hôm nay em lại ngoan hơn trước, không khóc không nháo, còn cười với ca ca, xem ra sinh bệnh một hồi lại hiểu quy củ hơn.


Ca ca thật cao hứng, đối với em sẽ ôn nhu một chút.”

Tay thon dài chui vào trong chăn, sờ bộ phận tàn tật, trên mặt anh ta cười càng thêm cổ quái: “Ca ca thích nhất búp bê Tây Dương gãy tay gãy chân, Chân Chân là người đẹp nhất trong đó.

Thật muốn đem ngươi cất vào trong suốt bình thủy tinh, để trong phòng ngủ, mỗi ngày vừa mở mắt liền có thể nhìn thấy…”

Chúc Chân toàn thân nổi da gà, cố tỏ ra trấn định, uy hiếp nói: “Ca ca, anh đối với em như vậy, sẽ không sợ cha mẹ bất ngờ trở về và bắt quả tang sao?”

Chúc Thần kéo một sợi tóc đen, đặt ở mũi ngửi một cách mê mẩn như nghe thấy điều gì ngốc nghếch, cười nhẹ: “Lâm Gia Hòa cái kia xui xẻo kia, không biết gây chuyện phong lưu ở nơi nào, anh nghe các bằng hữu nói, anh ta bị một đao trực tiếp cắm vào trái tim, anh ta lúc ngã xuống tim gần như không đập, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, một chốc nữa mẹ cũng chưa về.

Nhưng mà, như vậy cũng tốt, đỡ phải ta tự mình động thủ…”

Anh ta ái muội vuốt ve đôi môi như hoa đóa của Chúc Chân, đôi mắt thâm ảm: “Chân Chân, em vĩnh viễn đều là của một mình anh, ai cũng đừng nghĩ đem em từ bên người anh cướp đi.

Ca ca hôm nay buổi tối liền cho em khai bao, được không?”

Nghe anh ta nói những lời bệnh hoạn bỉ ổi, Chúc Chân chỉ cảm thấy ẩn ẩn buồn nôn.

Cô quay mặt né tránh cái vuốt ve của anh ta, sống lưng dựng thẳng, cố gắng chống cự nói: “Thế còn cha thì sao? Thời gian đã khuya, cha tùy thời đều có khả năng quay trở về…”


Chúc Thần hừ lạnh một tiếng không cho là đúng: “Cha đi ra ngoài xã giao, đến nửa đêm cũng chưa về.

Ngay cả khi ông trở về sớm, vì tránh hiềm nghi, cũng không có khả năng tiến vào phòng em xem em đi?”

Anh ta hồ nghi mà đánh giá biểu tình của cô, không thấy nước mắt trào ra từ đáy mắt, càng thêm vài phần hoài nghi: “Chân Chân, "Chân Chân, em đã học được cách chơi trò tâm lý với ca ca rồi sao? Một hai phải rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, có phải không?”

Anh ta đột ngột bóp chặt cằm cô, lực đạo rất lớn, da thịt nơi đó nổi lên cảm giác như bị lửa đốt.

Đè cô xuống dưới, Chúc Thần dán vào tai cô cười lạnh: "Chân Chân, em cũng đừng quên, chân của em hiện tại là như thế nào.”

Chúc Chân khó có thể tin mà mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.


Chúc Thần xé rách áo ngủ bằng chất liệu miên trên người cô, nhét một cái thiết bị nhỏ vào trong quần áo, ấn xuống nút mở.

Cảm giác rõ ràng của sự rung động gần kề da thịt truyền đến dưới lớp da nhưng so với điều đó, điều không thể chịu đựng hơn chính là những lời anh ta nói tiếp theo.

“Khi đó em mới 6 tuổi đi, rất đáng yêu, mỗi ngày đi theo phía sau ca ca, giống như cái đuôi nhỏ, ca ca thích nhất em.” Ngón tay cầm vật nhỏ di chuyển trên cơ thể thanh xuân sạch sẽ của thiếu nữ, Chúc Thần sờ sờ tóc mai đen nhánh, hôn nhẹ lên giữa mày cô đang run rẩy như một con nai con đầy kinh hoàng.

Làm những động tác ôn nhu thân mật, anh ta lại kể về quá khứ tăm tối và đầy máu me: “Điều tiếc nuối duy nhất là em có bốn chi hoàn chỉnh, có thể chạy nhảy, thiếu đi chút mỹ cảm của một tác phẩm nghệ thuật."

“Ca ca đã nghĩ đến nhiều phương án, chẳng hạn như đưa em đến phòng khám tư để làm tiểu phẫu, hoặc trong chuyến du lịch tìm cơ hội đẩy em xuống vực sâu nhưng dù là phương án nào, cũng không thể đảm bảo thành công tuyệt đối…” Nhìn em gái như bao lần trước, biến thành con cừu non run rẩy ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mình, Chúc Thần hứng thú kể lại, mô tả chi tiết những việc ác liệt mà anh ta đã làm khi còn nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận