Trò Chơi Sandbox


Người đàn ông dừng xe bên đường, quay đầu đánh giá khuôn mặt của cô: “Con nói xem, sao ta lại không nhận ra sớm, mắt của con giống như Lưu Phong?”

Chúc Chân hiểu được ý nghĩa ẩn sau lời nói của ông, da đầu tê dại, vội vàng la lên: “Cha, cha đang nói bậy bạ gì vậy?”

Cô vừa nói vừa cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện phía trước là một công trình xây dựng chưa hoàn thành, biển báo màu xanh bị rơi rớt và che phủ, tiếp theo là một dòng sông chảy xiết.

“Không phải sao?” Người đàn ông cười khẩy, mí mắt rũ xuống, tay phải đưa ngón cái và ngón trỏ lại gần nhau, xoay xoay, “Không chỉ con mà ngay cả cái mũi và miệng của Chúc Thần cũng giống như của Lưu Phong, thực sự là một khuôn mẫu.

Thật nực cười, ta, Chúc Minh, đã phải mang tiếng đội nón xanh nhiều năm, yêu thương Trình Tú Tú, coi Lưu Phong là bạn tốt, nuôi dưỡng hai đứa con hoang đàng, thật sự là quá đỗi tuyệt vời!”

“Và con nữa, Trình Tú Tú quả thật là loại người không ra gì.

Sinh ra một người nhớ thương chính em gái ruột của mình, một người khác lại tàn nhẫn từ nhỏ, các con đêu là loại rác rưởi, đều nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, không bao giờ được siêu sinh.” Người đàn ông nói, dần dần nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt căm phẫn.

“Cha…” Chúc Chân cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh, tránh làm Chúc Minh tức giận thêm, “Cha nói những điều này, con hoàn toàn không biết.

Con muốn hỏi, cha có chứng cứ không?”


Chúc Minh hừ lạnh, nhìn Chúc Chân như thể xuyên qua cô để nhìn về người phụ nữ mà ông vừa yêu vừa ghét: “Tất nhiên, ta có báo cáo xét nghiệm ADN từ tối nay.

Thật ra, dù ta có nghi ngờ nhưng vẫn giữ một chút hy vọng, không ngờ hai người các con đều không phải là con của ta!”

Chúc Chân cảm thấy lòng mình lạnh đi một nửa, sắc mặt trắng bệch, cầu xin: “Con biết mẹ và Lưu Phong đã làm điều sai trái với cha nhưng con luôn kính trọng người như cha ruột của mình.

Nếu cha không thể tha thứ, có thể đưa con đến đồn cảnh sát, để con ngồi tù hoặc tìm họ để trả thù, sao phải mạo hiểm giết người?”

“Con nghĩ bọn họ sẽ thoát được sao?” Chúc Minh mở cửa xe, kéo Chúc Chân lên ghế điều khiển, động tác thô bạo và không thương tiếc, “Vì con giúp ta giải quyết Chúc Thần, ta sẽ để con chịu ít đau khổ hơn.

Con có thấy buồn ngủ không? Bé ngoan, ngủ một giấc đi, khi ngủ rồi sẽ không còn đau đớn…”

Chúc Chân nhớ lại nước mà cô đã uống, cố gắng chống cự nhưng làm sao một thiếu nữ nhỏ nhắn có thể chống lại một người đàn ông trưởng thành?

Không lâu sau, cô bị Chúc Minh kéo lên ghế điều khiển, dùng dây an toàn trói lại, đầu óc cô cũng trở nên mơ hồ, mất hết sức lực giãy giụa.

Cô biết Chúc Minh đang thực hiện kế hoạch gì.


Chúc Thần đã chết trong cuộc ẩu đả với cô, kế tiếp, Chúc Minh chỉ cần làm cho cô bị kết tội, lái xe giả vờ như xảy ra tai nạn, tạo chứng cứ giả rằng ông không có mặt tại hiện trường, thì có thể thoát khỏi tất cả.

Dù không đề cập đến việc cảnh sát thu thập thi thể khó khăn ra sao và khi cô được vớt lên, thi thể có thể đã phân hủy nghiêm trọng, không thể hiện ra dấu vết gì, dù có thật sự phát hiện ra thuốc ngủ, cũng có thể bị coi là tự sát.

Có lẽ ông đã nảy sinh lòng tham nhưng kế hoạch này quả thật là hoàn hảo không tỳ vết.

Mí mắt nặng trĩu, Chúc Chân mơ màng thấy Chúc Minh khởi động xe, đạp chân ga, đóng cửa xe thật mạnh, mỉm cười nhìn cô đi vào vực sâu tử vong.

Cô cố gắng tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ trên xe chuyển đến 11 giờ 59 phút.

Thật đáng tiếc.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Còn có… cơ hội nào nữa không?

---

**Nhân vật nữ chính giai đoạn trước khá đơn thuần và vô tâm nhưng sau này sẽ trưởng thành.**

Cảm ơn vì đã theo dõi và ủng hộ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận