Trò Chơi Sát Nhân




Lâm Mặc lao vào phòng bếp tắt ga.

"Thế nào? Có đứng lên được không?"

"Có thể...cảm ơn." AK nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Lâm Mặc, vịn sức đứng lên. Thức ăn rơi vãi đầy đất khiến cậu đau đầu, nhưng không còn cách nào.

Lâm Mặc đọc hiểu tâm tư của cậu, an ủi: "Lát nữa chúng ta ra ngoài mua cơm. Là em sơ suất, để anh một mình."

"Trước thu dọn đã."

Hai người ngồi xổm trên mặt đất, một người thu dọn xoong nồi và thức ăn, một người dùng khăn lau nhà. Chỉ là lau mãi không sạch hết, trong lúc thu dọn, AK dành thời gian hô lên: "Xin lỗi Riki! Anh có thể giúp em một chút không?"

Không ai trả lời.

AK ngẩng đầu nhìn về phía bàn ăn, ngay cả nửa bóng dáng cũng không có, không khỏi ngây người.

Đi rồi?

"Anh ấy đâu?" Lâm Mặc cũng phát hiện, cầm khăn đi về bồn rửa bát giặt sạch, vò nó thành một vòng xoắn xít, "Đi lúc nào thế?"

"Ừm...anh không để ý." AK tiếp tục thu dọn, khuôn mặt nghiêng nghiêng vừa cười vừa khóc, "Sao không quan tâm em một chút chứ? Riki, thật nhẫn tâm."


Lâm Mặc cười cười không trả lời, AK cúi đầu, có chút miễn cưỡng lau dọn, nụ cười không đạt đến đáy mắt, tâm tình trầm lặng biến thành ấm ức.

Có lẽ vì cậu quá chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, ngay một khắc rũ đầu xuống, cậu không thấy tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Lâm Mặc.




35.

Khi AK cùng Lâm Mặc đi xuống lầu thăm Bá Viễn, đứng ở cửa phòng đâu đó có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện. Vì vậy cậu dừng lại, không vội vã xông vào, Lâm Mặc chỉ có thể dừng lại theo, phối hợp im lặng không lên tiếng.

Không nghe rõ, đứt quãng, chỉ có thể nghe ra đó là tiếng Riki.

Cậu chỉ có thể hỏi Patrick đang đứng ngoài cửa -- Là Riki sao?

Patrick gật đầu, ở trước môi giơ ngón trỏ -- Vâng.

"Nếu như tôi đoán không sai...bất kể là giới hạn gì...cuối cùng...chỉ còn tồn tại hai người, ít nhất thừa lại một người thừa kế...Nhưng thật ra sẽ không chết."

AK bình tĩnh vểnh tai lên.

"Chúng ta có cùng một góc nhìn giống nhau...Cậu cảm thấy chuyện cần làm...thật sự không phải phá vỡ quy tắc sao? Người lái xe bus kia...chính là người gây ra tai nạn cho INTO1..."

Bá Viễn không đáp lại, có vẻ như chỉ có Riki đơn phương nói ra. AK tạm thời không có rảnh rỗi nghĩ chuyện này, suy nghĩ của cậu bắt được từ "cùng một góc nhìn" kia.

"Tôi sẽ thử lần cuối cùng, chắc cũng là lần duy nhất, nếu như vẫn không thể phá vỡ quy luật thì..."

Bóng đen ngoài cửa lay động. Riki cảnh giác quay đầu, sải bước chân tới, trong phút chốc kéo cánh cửa ra. AK nhanh chóng lùi lại, ngay một khắc phát hiện mình đã dựa phải cánh cửa, cậu trốn ngay sau lưng Lâm Mặc.

Một vẻ mặt thoải mái thản nhiên.

"Các em, đến xem Bá Viễn sao?"

Lâm Mặc mở miệng: "Vâng đ..."

AK vội vã chen vào: "Chỉ có em thôi, Lâm Mặc là đi theo."

Lâm Mặc chỉ tay vào ngực mình không nói nữa.


Riki gật đầu, "Bá Viễn đang ngủ."

"Vậy lúc nãy anh nói gì với Bá Viễn thế?" AK giống như lơ đãng hỏi, tay cậu đặt trên vai Lâm Mặc, lòng bàn tay run lên.

Một hồi trầm mặc qua đi, Riki mỉm cười, nếp nhăn nơi khóe mắt khi cười hiện lên, mở miệng đáp lại.

"Là như vậy. Anh nghe nói có hai loại bí mật. Quan trọng là chỉ có thể nói cho người chết, hoặc mập mờ hơn, có thể nói cho người đang ngủ. Cho nên lúc người lớn tuổi sinh bệnh nặng, cũng đừng ở bên giường bệnh ầm ĩ, sẽ bị nghe thấy nha."

"Em tưởng loại bí mật này anh sẽ nói với Santa?"

"Không giống đâu." Riki càng nở nụ cười, khẽ nhín vai, "Soulmate không cần ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt có thể hiểu ý nhau."

Lâm Mặc cùng Patrick đều lộ vẻ mặt như ăn phải thiệt thòi. Riki phủi phủi vai bọn họ lướt qua, "Các em cứ nói chuyện, nói xong thì nghỉ ngơi sớm một chút."

Bước chân sau lưng bình ổn từ từ đi xa.

"Ánh mắt?"

AK quay đầu nhìn Lâm Mặc đột ngột lên tiếng.

"Không phải Santa ngủ sao?"

"Có thể là thần giao cách cảm." AK nghiêng đầu cười, đẩy cửa đi vào phòng, chặn Lâm Mặc ở bên ngoài, "Chuyện bí mật, thay anh canh bên ngoài nhé."

"Bá Viễn không phải cũng ngủ sao? Anh định thần giao cách cảm với anh ấy chắc?" Bị tiếng đóng cửa chặn lại, AK đơn giản giả vờ không nghe thấy.

Cậu ngồi xuống mép giường Bá Viễn, nói rất nhiều, đều không phải chuyện gì gấp gáp, cậu không biết Bá Viễn có nghe thấy không, chỉ thấy người trên giường an tĩnh nhắm chặt mắt, ánh trăng trong sạch phủ lên lông mi anh tạo thành một tầng viền bạc.

"Riki đã nói gì với anh?" AK giống như tự lẩm bẩm một mình, "Gần đây anh ấy có chút kì quái."


Bá Viễn không trả lời.

"...Hay khỏi cần nói cho em biết cũng được. Trời sinh em đã nghĩ nhiều, ở dưới hoàn cảnh xa lạ, dù có là mấy suy đoán vô trách nhiệm, mọi người đều rất nghe lời em, dù có là hổ em cũng có thể hại chết nó. Em không muốn trở thành loại người chạy theo hướng gió, biến thành bộ dáng bảo sao làm vậy."

Bá Viễn vẫn không trả lời, AK dùng tay chặn lại ánh trăng. lông mi quét qua lòng bàn tay, hơi ngứa.

"Xin lỗi, trước đây đã bắt anh làm loại chuyện đó, hẳn anh thấy áp lực lắm. Không quấy rầy anh nữa, ngủ ngon. Mọi người đều chờ anh bình phục."

"Đến lúc đó, nhất định phải cho em biết, rốt cuộc giấc mộng thú vị như thế nào, mới khiến anh luyến tiếc tỉnh lại..."

Trước khi rời đi, cậu thuận tiện đóng cửa, để lại sau lưng một vùng đất thanh tịnh yên tĩnh.




36.

"Này." Có người phía sau gọi tên anh, "AK."

Ngay một khắc trước khi quay đầu lại, một cánh tay giữ chặt cổ cậu, một sức lực không nói lên lời kéo cậu xuống mặt đất. Nhìn thấy AK đang mở miệng muốn hét lên, Lâm Mặc nhanh chóng lấy tay bịt mồm cậu, bịt mọi khe hở để âm thanh không thoát ra ngoài.

Như rơi vào vòng xoáy, cảnh vật xung quanh nhìn chìm xuống, tan thành những sắc khối mờ ảo, một cơn choáng váng ập đến đầu óc, nháy mắt làm tứ chi mềm nhũn không thể phản kháng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận