1.
Bá Viễn không thể nhớ chính xác mình đã chết như thế nào.
Rốt cuộc, khi anh nhận ra hô hấp của mình đã ngừng lại, cái chết đang đến gần, chỉ còn trái tim trong lồng ngực vẫn giãy dụa đập đến dồn dập.
Mùi rỉ sét, khói đặc, máu, xăng lẫn lộn vào nhau xộc thẳng lên khoang mũi, nhiệt độ cơ thể do tai nạn giao thông mà nhanh chóng mất dần, các mảnh vỡ của thùng xe đâm vào da thịt, đau đến tê tái. Cho đến khi anh mất đi ý thức, ngọn lửa bùng cháy như thiêu khô đôi mắt anh.
Tròng mắt anh khô khốc đến mức không thể khép được mí mắt, nhưng tầm nhìn chợt chìm vào bóng tối. Sau đó, tiếng còi cứu hỏa, tiếng kêu cứu hoảng hốt và tiếng bước chân dần biến mất, chỉ còn lại một hồi im lặng, phảng phất như linh hồn bị tách ra, tiến vào một không gian bốn chiều xa lạ.
[ Chào mừng bạn đến với "Trò chơi sát nhân", đang tải thông tin...Xin chào, Bá Viễn. ]
Bá Viễn chớp mắt, ở tình huống không thể nhắm chặt, anh một lần nữa mở mắt ra.
2.
Anh cảm giác như toàn thân mất đi trọng lực, nên chỉ có thể ôm lấy đầu gối gắng hết sức ngồi xổm xuống. Nhìn xung quanh một vòng, bốn phía không có gì ngoài màu đen, đen đến vô tận, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, giống như bản thân đang ở trong một vũ trụ không có các vì sao.
[ Xin hỏi, Bá Viễn, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? ]
Giọng nữ điện tử nhẹ nhàng ung dung vang lên, thậm chí có chút quỷ dị trong không gian tối tăm u ám, rõ ràng không có bức tường nào, nhưng tiếng vang lại văng vẳng trong não.
Bá Viễn khó chịu che tai, trầm mặc phút chốc rồi nói ra những câu thoại cổ lỗ sĩ thường có trong phim ảnh.
"Tôi làm sao vậy? Đây là đâu?"
Mà giọng nữ điện tử kia giống như máy ghi âm, chỉ dùng giọng nói thoải mái ung dung lặp đi lặp lại những câu thoại giống nhau.
[ Xin hỏi, Bá Viễn, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? ]
[ Bạn có thể vui lòng trả lời câu hỏi của tôi? ]
[ Xin hỏi, Bá Viễn, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? ]
Bá Viễn bất lực thở dài.
"Nếu như tôi trả lời, sẽ có thể biết chuyện gì đang xảy ra sao?"
[ Xin hỏi, Bá Viễn, ai là người bạn muốn bảo vệ nhất trong INTO1? ]
Được.
Bá Viễn suy nghĩ một hồi, cuối cùng do dự nói ra hai chữ.
"Mika. Không ai trong số những người bạn thân nhất của em ấy thành đoàn, lại tha hương nơi đất khách quê người, hẳn là sẽ không có cảm giác thân thuộc, tôi muốn chiếu cố em ấy thật tốt."
[ Đồng ý. Xin hỏi, Bá Viễn, ai là người bạn ghét nhất trong INTO1? ]
"Không có."
[ Xin hỏi, Bá Viễn, ai là người bạn ghét nhất trong INTO1? ]
"...Không có."
[ Xin hỏi, Bá Viễn, ai là người bạn ghét nhất trong INTO1? ]
Bá Viễn hít sâu một hơi, trong lòng tự thầm an ủi. Đây không phải chương trình, không có camera, không có ai đang nghe, không có ai đang xem, sẽ không xảy ra chuyện.
Chắc chắn sẽ không.
"Lưu Vũ."
[ Xin hỏi, Bá Viễn, tại sao? ]
Bá Viễn có chút nóng tính, đề cao âm lượng: "Không phải bắt tôi chọn một người sao? Tôi quý tất cả. Và tôi chỉ chọn người thỉnh thoảng làm fan hâm mộ của tôi phải khóc."
[ Đồng ý ]
Giọng nữ điện tử vẫn rất thư thả và vui vẻ.
[ Vậy thì hãy giết [Lưu Vũ] trong vòng 24 giờ, nếu không [Mika] sẽ bị hệ thống xử tử. Chúc bạn chơi game vui vẻ! ]
3.
Bá Viễn mở choàng mắt, giác mạc đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh khiến anh phải nháy mắt mấy cái, nước mắt nhẹ nhàng thấm ướt cái nhìn cay xè của anh.
Đây là phòng của anh. Ở biệt thự u ám của nhóm nhạc nam quốc tế đó, ở tầng hầm góc tòa B, với đồ trang trí tối màu và cái ghế bành thập niên 1950. Nếu không phải anh nhìn cái gì đều dưới con mắt nhu hòa, có thể đã sớm bị cái không khí quỷ quái này bức điên.
Phảng phất cứ như chiếc xe bus INTO1 bị tai nạn, cảnh tượng tất cả nhân viên không một ai sống sót cũng chỉ là một trận ác mộng mà thôi.
Bá Viễn trở mình một chút, chẳng biết từ lúc nào Patrick đã lặng lẽ úp sấp người nằm cạnh gối mình. Sau khi dọn vào biệt thự lớn, cậu bạn trẻ có vẻ hơi bất an, luôn muốn tìm cảm giác an toàn, thường thường sẽ chui vào chăn của anh để sưởi ấm.
Bá Viễn không nhúc nhích nhìn chằm chằm khuôn mặt bất động của Patrick, chỉ thấy hàng mi dài phủ xuống, khóe môi nở một nụ cười nhỏ, giống như một búp bê trắng sứ đang ngủ.
Mọi thứ vẫn như bình thường.
Bản thân Bá Viễn cũng không nhận ra ánh mắt anh khi nhìn Patrick ngày càng ấm áp, giống như chiếc lông vũ màu trắng như tuyết nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt anh, vừa mềm mại, bình tĩnh, lại dịu dàng.
"Em cười." Bá Viễn đưa tay chạm chiếc cằm đang run lên của Patrick. "Giả vờ ngủ?"
Patrick rụt về sau một cái, một mắt mở môt mắt kia nhắm lại, cuộn tròn lại cười ngượng ngùng. "Anh cứ nhìn em chằm chằm, em rất ngại--"
"Làm sao em biết anh đang nhìn em?"
"....Ừm, cảm thấy?"
Cảm thấy.
Trái tim Bá Viễn hơi run lên, giống như bị một chú mèo con trêu chọc đến nhũn. Anh ngồi thẳng dậy, xoa xoa mái tóc bù xù của Patrick.
"Anh đi làm bữa sáng, có muốn cùng làm không?"
"Em không~" Patrick mở cả hai mắt, ôm lấy cánh tay Bá Viễn, nở một nụ cười tươi. "Nhưng em sẽ ăn"
"Vậy thì đi."
Lúc lên cầu thang, hai người hiếm khi gặp được nhiều người thức dậy sớm như thế, ai nấy đều mang quầng thâm dưới mắt. Mika đi theo sau với vẻ mặt tiều tụy. Lâm Mặc ở phía trước, bước lên những bậc thang ngoằn ngoèo, miệng vẫn lẩm bẩm bài hát không theo nhịp điệu.
"Chúng ta là người dơi, chúng ta là người dơi, chúng ta làm việc buổi tối~ chúng ta chỉ là...Ơ, Viến ca! Em định đi gọi anh đấy, đói quá."
Bá Viễn nắm lấy tay vịn cười cười dừng lại. "Anh là công cụ biết nấu ăn sao?"
"Anh phụ trách nấu ăn." Lâm Mặc dụi dụi mắt, sức lực lớn đến mức Bá Viễn ảo giác nếu xoa hai lần như thế da anh sẽ nhão ra.
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh làm Bá Viễn cảm thấy bản thân không khỏe nổi, anh nắm lấy cổ tay Lâm Mặc, dùng ngón tay cái khẽ vuốt vùng da bị cọ xát dưới mắt cậu.
"Đừng chà xát nó. Khí sắc của hai người sao lại đều kém thế này?"
"Ngủ không ngon" Lâm Mặc bụm miệng đem Mika còn đang như trên mây kéo qua như là muốn xác nhận câu nói của mình. "Gặp ác mộng."
Mika gật đầu, Bá Viễn trong phút chốc không phân rõ là Mika đồng ý hay đơn thuần là quá mệt mỏi mà gật đầu.
"Em mơ thấy, xe bus xảy ra tai nạn, tất cả chúng ta đều chết hết."
Lời tác giả: Chương tiếp theo là đến SanRi rồi.