Trò Chơi Sát Nhân




42.

Thi thể Lâm Mặc tạm thời được đặt trên sô pha trong phòng khách.

Hai người không biết phải làm gì ngồi trên bàn ăn đối diện nhau, mắt thâm quầng, sắc mặt tái nhợt. Châu Kha Vũ không ở đây, cậu cùng nhân viên công tác cùng đi kiểm tra thiết bị động năng rồi.

"Theo như em đoán," Patrick, người đem Lâm Mặc trở về, giọng vẫn còn khàn đặc, "Vì mục đích nào đó, Lâm Mặc đã đi đến phòng điều khiển, vào cabin máy phát điện, anh ấy đã chạm vào thứ gì không nên chạm, gây ra chập điện...sau đó..."

Lời nói của Patrick đứt đoạn vì sự nghẹn ngào của chính cậu.

"AK, ở đâu?" Riki cố gắng nói sang chuyện khác.


"Tổ tiết mục đã phái người đi tìm, nhưng vẫn chưa thấy...."

Riki trầm mặc. Bọn họ không chắc, lúc này AK có an toàn hay không.

Rạng sáng, cửa lớn bị mở ra, Châu Kha Vũ cùng một đoàn người đi kiểm tra thiết bị động năng đều quay về, ướt sũng người. Quần áo mỏng dính vào da thịt, giống như bị đem đi giặt.

Patrick đứng dậy đi vào phòng bếp tìm khăn, thuận tiện lấy cho Châu Kha Vũ một cốc nước nóng. Bàn tay Châu Kha Vũ vẫn còn ướt, sau khi uống một ngụm, cậu chỉ có thể thấp giọng nói rõ, "Tất cả đều bình thường."


Nhưng khuôn mặt căng thẳng đã bán đứng cậu.

"Máy tính hoạt động bình thường, kết nối tín hiệu cũng bình thường." Nhân viên công tác từ phía sau xuất hiện bổ sung, "Máy phát điện dự phòng không có vấn đề gì, nhưng sợi dây khởi động bị đứt, nên mới phát ra báo động. Mất điện là do quá tải. Toàn bộ máy phát điện chính bị cháy hết, tạm thời không thể sửa chữa được."

Châu Kha Vũ âm thầm gật đầu, truyền cho Riki cùng Patrick tin tức 'anh ấy không nói dối.'

"Cứu với!"

Cửa lớn lần thứ hai bị đẩy ra, người mở cửa không biết nặng nhẹ làm một cơn lốc ập đến, vẻ mặt cậu hoảng loạn kinh hãi, tiếng thở dốc hỗn loạn. Thời điểm đi vào, bên ngoài sớm đã đổ mưa to.

Là AK.

"Ai có chìa khóa dự phòng cabin máy phát điện?" Giọng AK bị sặc vì nước mưa, "Lâm Mặc vẫn ở bên trong! Mau đưa em ấy ra ngoài!"




43.

Nhân viên công tác đem AK cả người ướt sũng vào trong, lấy khăn lau cho cậu, vừa chỉ trích vừa nói câu nói cậu không muốn hiểu. AK nhìn sắc mặt tái nhợt của Châu Kha Vũ, vẻ mặt đờ đẫn của Riki và sự nghẹn ngào của Patrick. Trong lòng cậu như dâng lên nỗi sợ, giống như có nước bắn vào vết xước, sự đau đớn lan tràn, đầu ngón tay không thể khống chết mà run rẩy.

"Em đã nhờ người giúp mở cabin máy phát điện và đưa Lâm Mặc trở về." Patrick ôm lấy nửa mặt, nước mắt tích tụ lăn dài trong lòng bàn tay.

AK chậm chạp lại gần, ngồi xổm xuống bên ghế sô pha, khẽ vuốt cánh tay Lâm Mặc nổi lên đốm điện màu vàng sẫm, lên đến ngực, da thịt em ấy khô khốc đến nỗi, chỉ cần chạm sẽ thấy da chết nổi lên.

"....Không còn tiếng tim đập nữa."

Giọng AK bình tĩnh đến đáng sợ.

"...Là ngoài ý muốn sao?" Patrick ôm lấy cánh tay mình, không biết vì lạnh hay vì sợ mà run lên.

Ánh mắt Châu Kha Vũ quét qua AK, "Không phải anh ở cùng Lâm Mặc sao? Làm gì từ tối hôm qua đến sáng hôm nay thế?"

"...Anh và Lâm Mặc đều không ngủ, nên đi tản bộ. Lúc đi gần đến cabin máy phát điện thì nghe thấy tiếng kì lạ phát ra, Lâm Mặc muốn vào xem, anh đứng ở ngoài."

"Khoan." Châu Kha Vũ nhíu mày, "Cabin máy phát điện không phải luôn khóa sao? Nhân viên còn không được phép vào."

"Anh không biết." AK cũng khó hiểu, "Khi bọn anh đi tới đó thì nó không bị khóa. Sau đó Lâm Mặc hô một tiếng, giống như phát hiện thứ gì đó, nhưng khi anh muốn vào xem, cửa bị khóa, từ bên trong cũng không mở ra được."


"Có ai nhốt anh ấy vào trong cabin sao?"

Lời nói của Patrick khiến người ta rùng mình.

Châu Kha Vũ vừa nãy đi kiểm tra thiết bị động năng, cậu quét mắt đến người AK, "Cửa có thể khóa bằng chìa từ bên ngoài, cũng có thể khoá từ thao tác máy tính ở phòng điều khiển. Ngày hôm nay Riki và Patrick chưa từng rời khỏi biệt thử, em ở phòng khách suốt đêm có người làm chứng. Chỉ có anh không có chứng cứ ngoại phạm."

Nghe thấy cánh cửa có thể bị khóa từ phòng điều khiển, AK đột nhiên run lên, ánh mắt theo phản xạ muốn nhìn đến hướng nào đó, nhưng cậu cố hết sức kìm lại, cuối cùng chỉ có thể rũ mắt nhìn chòng chọc bàn tay mình đang đặt trên đầu gối.

Lúc cậu và Lâm Mặc đi qua phòng điều khiển, từng mơ hồ nhìn thấy bóng người, không rõ lắm nhưng sẽ không nhầm lẫn. Cậu thậm chí còn bịt miệng Lâm Mặc lúc em ấy muốn nói ra.

Giọng điệu Châu Kha Vũ không khẳng định, nhưng thái độ chất vấn rõ ràng, "Là anh sao?"

"Không phải em ấy." Riki đứng trong góc đột nhiên lên tiếng.




44.

Sau khi nghiêng người để AK bước vào, Riki xoay người đóng cửa lại. Santa ngồi ở mép giường giơ tay khẽ 'suỵt'.

AK ngồi xuống cạnh Santa, cúi đầu cười khổ một tiếng, nhưng độ cong của nụ cười cũng biến mất ngay tức khắc.

"Gần đây thật nhiều người tìm em nói chuyện."

"Ngoài trừ bọn anh, còn ai sao?" Riki nghiêng đầu,

"...Lâm Mặc."


Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không tiếp lời. Santa cúi đầu, hai tay co quắp để ở trước mặt.

"Anh đừng làm cái mặt đó. Em biết anh vẫn luôn giả bệnh." AK xé toạc sự quẫn bách của Santa.

"Tại sao em..?"

"Bá Viễn, từ khi em biết anh ấy cự tuyệt uống thuốc mới gây ra bệnh triền miên mãi không khỏi về sau, có thể khẳng định quy luật 'một bệnh một tử' là sai. Vì vậy, anh giả bệnh."

"...Thực ra, Santa recently..."

Sau khi thành đoàn Riki đã cải thiện được đôi chút, nhưng gần đây vấn đề giao tiếp của anh dường như nghiêm trọng hơn. Santa muốn giúp Riki phiên dịch, nhưng lại bị AK ngắt lời.

"Vốn dĩ là bởi vì, có người thay em giám sát bên trong đoàn có nội gián hay không, thu thập được cũng nhiều, nên em mới không đâm thủng các anh." AK ngắt lời Riki, giọng điệu chậm rãi cao lên, tâm tình theo lời nói cũng bị kéo cao, không thể nén được âm thanh run rẩy.

"Nhưng hình như em đã lầm." AK nghiêm mặt, mỗi câu mỗi chữ như nghiến răng nói ra: "Không phải đã nói là phá quy luật sao? Vì sao các anh lại làm hỏng kế hoạch?"

Riki đứng cạnh nơi ra vào, dùng cơ thể mình che đi khe cửa, nơi có thể nghe được âm thanh.

"Bọn anh...."

"Đừng bao biện." AK quay đầu, nhìn chằm chằm Santa, cắt ngang câu nói chưa hoàn thành của cậu, "Em nhìn thấy anh. Phòng điều khiển."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận