Trò Chơi Sát Nhân




Cảm giác khủng hoảng ập đến. Cậu muốn đưa tay đậy nắp bồn cầu lại, rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nhưng cơ thể cứng ngắc không thể động đậy, cơn chóng mặt mất kiểm soát ập đến, cổ họng như bị bóp nghẹn không thể phát ra tiếng cầu cứu, thậm chí hô hấp bị nén lại, phế quản bị thắt chặt. 

Cậu gọi tên Mika, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn cái tên ấy biến thành khẩu hình dáng miệng. 

Khoảng không trước mắt trở nên nghiêng ngả, trời đất quay cuồng, giống như va phải thứ gì đó, nhưng lại không thấy đau đớn, tất cả cảm giác cơ thể như bị tước đoạt. Cậu vùng vẫy bò dậy, những ngón tay run lên dữ dội, nhưng nó không nghe theo sai khiến, như thể chưa từng thuộc về chủ nhân. 

Cảm giác như có ai đang nhìn chằm chằm cậu từ phía sau, lại như không phải. 

Tầm nhìn dần dần bị bóng tối bao phủ, rồi nuốt chửng.

Gần đây hay xuất hiện ảo giác, có thể, đây cũng chỉ là ác mộng mà thôi. 




19.

"Nhanh lên! Này! Mọi người lại đây mau lên! Mika và Nine ngất xỉu rồi!"

Lâm Mặc là người đầu tiên phát hiện ra hai thành viên nhóm nằm bất tỉnh trên mặt đất. Trong không khí còn thoang thoảng mùi hạnh nhân, trực giác mách bảo cậu không thể ngửi thứ này quá nhiều, vì vậy, cậu lập tức bịt mũi miệng lại, xoay người lao ra khỏi phòng gọi cấp cứu.

Xe cứu thương nhanh như vậy đã đến, Mika nhanh chóng được đưa đến bệnh viện gần nhất để tiến hành cấp cứu. Các nhân viên công tác lập tức xuất hiện thu dọn hiện trường, đội nghiệp vụ mắc trang bị y tế bảo hồ cũng tìm ra được nguồn gốc của khí độc - là ở nơi bồn cầu có nắp đậy đang tỏa ra nồng nặc mùi hạnh nhân, bọn họ đồng thời dùng dung dịch axit và thứ bột trắng lạ lẫm làm sạch bên trong. 


"Không phải chứ." Lâm Mặc len qua các nhân viên công tác, như kiến bò ra từ chảo lửa, mắt cậu thấy Nine rõ ràng đang nằm ở trong nhà tắm, không hề có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không có ai thực hành sơ cứu, không khỏi vội vã, "Tiểu Cửu đâu? Các người không quan tâm sao?"

Nhân viên công tác đẩy Lâm Mặc để khỏi vướng đường, có phần vội vã nhưng vẫn tranh thủ mà đáp lại: "Tiểu Cửu? Cậu trúng gió à?"

"Trúng gió là sao?"

"Tại sao cứ liên tục nhắc đến những người đã chết thế?" Giọng nói của nhân viên công tác quỷ dị, mơ hồ như một cơn ác mộng văng vẳng bên tai, "Hơn một tháng trước xe bus gặp tai nạn giao thông, Nine vì thương nặng đã qua đời rồi."

Lâm Mặc sững sờ, cậu nhìn thi thể đang nằm yên lặng trên sàn lát gạch, không phát ra âm thanh hay động tĩnh nào, nhưng vẫn thật sự tồn tại trong chiều không gian này. 

Lại nữa rồi. 

Cậu bước đến gần, từng bước nhẹ bẫng, rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào khuôn mặt Nine đang tái nhợt trắng bệch.  Thật sự không có nhiệt độ, thật sự là lạnh như người chết. 

Lại nữa rồi. 

"Hôm qua các người nói Lưu Vũ đã chết lâu rồi! Hôm nay lại nói Tiểu Cửu cũng đã chết lâu rồi! Xe bus, tai nạn là cái gì, vì sao em lại không nhớ!? Chúng ta đã bị tai nạn sao? Không phải đấy chỉ là giấc mơ sao? Thời điểm tai nạn giao thông, nói cho em biết, rốt cuộc là chết mấy người!?"

Không ai để ý cậu, chỉ thỉnh thoảng có những ánh mắt quái dị, cũng có thương hại, đồng tình rơi xuống, như thương cảm cho cậu vì cái chết của các thành viên nhóm và những thành viên còn hôn mê trong bệnh viện mà biến thành bộ dáng này. 

Tiếng rống giận của Lâm Mặc làm các thành viên còn tỉnh táo đang tập trung ở tòa B chạy lại. 

"Có chuyện gì vậy?"

"Lâm Mặc?"

"Em ổn không đấy?"

"Sao lại khóc rồi?"

"Mặc Mặc..."




20. 

"Nếu là mùi hạnh nhân..." Chỉ AK là người duy nhất đủ can đảm ngồi xổm bên cạnh thi thể để nghiên cứu nguyên nhân cái chết. Cậu nâng mí mắt đang nhắm chặt của thi thể, ngập ngừng kết luận: "Đồng từ giãn ra, ít vết thương tự vệ. Trước khi chết hẳn ý thức cậu ấy dần bị mất đi, có lẽ là ngộ độc khí xyanua."

"Ừ." Châu Kha Vũ ôm đầu, mái tóc bị vò đến bù xù, "Lại là bị giết, lại có một người chết, lại mẹ nó tai nạn giao thông chấn thương qua đời."

"Không phải một đâu." Trương Gia Nguyên nói sâu kín, "Mika vẫn đang nằm trong bệnh viện."


Santa đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt với Trương Gia Nguyên đang vô biểu tình: "Mika sẽ không có việc gì!"

Riki ôm lấy eo cậu kéo cậu ngồi trở lại cạnh mình, nhẹ giọng trấn an tâm tình cậu. Trương Gia Nguyên thở dài, "Ý em là, kẻ kia không chỉ muốn giết một người, Mika là may mắn chạy thoát. Sau khi Kha Vũ bị thương, đây đã là người thứ bảy gặp tai nạn. Về chuyện mục tiêu của kẻ đó, không phải chúng ta đều đã thảo luận rồi sao, kẻ đó muốn nhằm, là nhằm vào toàn bộ INTO1."

Châu Kha Vũ đột nhiên đứng dậy đi ra cửa. Trương Gia Nguyên thấy biểu hiện của anh không đúng, đưa tay níu cổ tay anh, lại bị đẩy ra. 

"Châu Kha Vũ!"

Châu Kha Vũ bị Trương Gia Nguyên ôm từ phía sau, lưng vẫn bị thương, cơn đau như xuyên qua da thịt khiến anh không thể đứng vững, không kiểm soát được ngã về phía sau. Khi cả hai người ngã trên mặt đất, Trương Gia Nguyên điều chỉnh góc độ đem mình làm nệm thịt. Một tiếng ầm vang lên. 

"Đau."

Châu Kha Vũ quay đầu lại, tránh khỏi ánh mắt quan tâm của Santa và Riki, nhìn thấy vẻ mặt Trương Gia Nguyên đau đớn, mắt đã thoáng chốc đỏ hoe. Trương Gia Nguyên cho rằng anh bị ngã đau, đem người đẩy dậy từ trong lồng ngực mình, nở một nụ cười rắn rỏi nói, "Xin lỗi. Em sẽ giúp anh băng bó, chuyện lộn xộn như thế em cũng rất thông thạo đấy." Nhưng vừa dứt lời một bàn tay vươn tới chạm khuôn mặt cậu, sau đó đầu Châu Kha Vũ rũ xuống, anh vùi vào ngực cậu, một chốc áo mỏng bị nước mắt thấm ướt, cảm giác âm ẩm tỏa ra ở lồng ngực.

Châu Kha Vũ, khóc. 

Tay Trương Gia Nguyên muốn đẩy ra cứ thế cứng đờ trong không trung. 

Trương Gia Nguyên chống người ngồi dậy, cầm lấy tay Châu Kha Vũ để lên mặt mình. Tay anh rất lạnh, như thể nhiệt độ đêm chung kết thành đoàn, lạnh thấu xương. 

Cậu nhẹ nhàng ôm lấy anh. Châu Kha Vũ bị chôn sâu trong thế giới đó, như vỡ òa khóc nức lên, như thể chỉ có khóc mới xóa hết đi bi kịch và dập tắt mọi nỗi sợ hãi. 

Nghe tiếng khóc đứt quãng của anh, phòng ngự trái tim Trương Gia Nguyên dần vỡ vụn, bàn tay run lên lẩy bẩy. 

"..Anh đừng khóc..sao anh lại khóc rồi...em không muốn khóc.."

Bọn họ chỉ là những người thiếu niên đem tiếng hát theo đuổi giấc mộng một cách cố chấp, ai nguyện ý rơi vào tình cảnh thế này?

"Anh không có cách nào...không làm được bất cứ điều gì..không thể bảo vệ được chính mình...cũng không thể bảo vệ mọi người..không thể mẹ nó làm được cái gì cả...Anh phải làm sao bây giờ.." Châu Kha Vũ nói trong lòng ngực Trương Gia Nguyên, giọng khàn đi, "Rõ ràng biết...người có thể hạ độc chỉ có thể là tổ tiết mục hoặc mọi người...nhưng.."

Nhưng,


Em không muốn hoài nghi mọi người.

"Em biết." Trương Gia Nguyên áp trán mình vào đỉnh đầu Châu Kha Vũ, giọng nói không khống chế được mà run rẩy. 

Cạch một tiếng, cửa mở ra. 



















Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận