Ngày thứ ba của trò chơi tận thế, Bạch Tiểu Ngư tỉnh dậy đúng giờ, duỗi thẳng thắt lưng.
Đêm qua thực sự ngủ được một giấc ngon, mơ được giấc mộng đẹp nhưng lại không nhớ được nội dung.
Không biết là bởi vì ban ngày đào bẫy quá mệt, hay bởi vì sức mạnh của Bách Khoa Toàn Thư khiến cho mình cảm thấy an tâm.
Bạch Tiểu Ngư vội vàng thu dọn, dùng hai quả dưa tháng tám làm bữa sáng, sau đó bước ra khỏi nhà tranh.
"Phong Bảo, chị phải ra ngoài, em ở lại trông nhà nhé!"Vui vẻ chào hỏi Phong Bảo, tuy bên ngoài tổ ong cũng không thấy được bóng dáng của con ong mật này.
Cầm rựa sắt lên, Bạch Tiểu Ngư quyết định xuất phát khám phá địa điểm mà hai ngày trước chưa đặt chân tới.
Sáng sớm sương mờ lượn quanh bao phủ những ngọn núi, nhìn từ xa đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng khi dạo bước trong đó, chỉ một lúc đã khiến cho quần áo bị sương sớm làm cho ướt đẫm.
Ở trong lùm cỏ dại khó khăn tiến về phía trước, Bạch Tiểu Ngư vừa dùng gậy gỗ "đả thảo kinh xà" mở đường, gặp phải bụi cây không qua được liền đổi thành rựa sắt, vừa cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh, đề phòng dã thú xuất hiện.
Hiện tại vẫn chưa tìm được dấu vết của những người chơi khác đi qua.
Khu rừng nguyên sinh chưa được khám phá đều có rất nhiều tài nguyên.
Trên đường đi, Bạch Tiểu Ngư đã thu thập được một số loại trái cây hoang dã cùng một số loại nấm ăn được.
Đi hơn hai tiếng đồng hồ, Bạch Tiểu Ngư mệt đến mức thở hồng hộc, đáng tiếc vẫn không tìm được nguồn nước, lúc trước một trong những nguyên nhân để cô chọn nơi cư trú này chính là vì cách nguồn nước khá gần.
Nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được, hoặc là khoảng cách gần theo cách hiểu của hệ thống khác với khoảng cách gần theo cách hiểu của người chơi, hiện tại chỉ hy vọng không phải cô đang đi nhầm hướng.
Lại đi hơn một giờ, rốt cục mới ra khỏi khu rừng rậm rạp, đi tới một mảnh đất trống nhỏ xung quanh đều là bụi cây thấp bé.
Bạch Tiểu Ngư thật sự đã đuối sức, cho dù dọc theo đường đi thu thập được rất nhiều quả dại ăn được, cũng không ngăn cản được quyết định nghỉ ngơi nửa giờ của cô.
Cũng bất chấp việc bị dính bẩn, trực tiếp ngồi trên đám cỏ dại.
Liên tục ăn mười mấy quả mận đỏ, vị chua chua ngọt ngọt, khiến cho Bạch Tiểu Ngư cảm giác ổn hơn nhiều, cũng cảm thấy khôi phục không ít khí lực.
Bạch Tiểu Ngư tính toán đổi phương hướng, nếu đi quá xa doanh địa, buổi tối sẽ không kịp trở về.
Sau khi nghỉ ngơi xong, lại đi thêm mấy tiếng đồng hồ, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy, ánh mắt Bạch Tiểu Ngư sáng lên, bước chân cũng nhanh hơn, nương theo tiếng nước chảy mà tìm tới, rốt cục phát hiện một dòng suối nhỏ trong suốt.
Dòng suối này chỉ rộng vài mét, nước cũng không sâu, trong vắt thấy đáy, dòng chảy không nhỏ, có thể nhìn thấy có cá đang bơi dưới nước.
Bên cạnh dòng suối, có mấy con vật nhỏ đang uống nước, tiếng bước chân của Bạch Tiểu Ngư khiến cho chúng giật mình, nhanh chóng chạy tứ tán, chỉ chốc lát sau, đã không nhìn thấy bóng dáng.
Đi theo dòng nước về phía thượng nguồn được hơn nửa giờ, phát hiện có một thác nước nhỏ, không nhìn thấy nguồn ở đâu.
Thác nước rộng vài mét, dòng nước chảy rất xiết, nước chảy dọc theo vách núi, tạo thành một đầm nước ở chân núi.
Đầm nước tương đối lớn, nước trong vắt, có thể nhìn thấy trong nước có những con cá tương đối lớn, trong đầm có một khe hở, dòng nước chảy xuống tạo thành dòng suối nhìn thấy lúc đầu.
Bạch Tiểu Ngư quan sát hoàn cảnh xung quanh trước, phát hiện không có gì nguy hiểm, sau đó bước nhanh đến bên đầm nước, dùng nước suối mát mẻ để rửa mặt, cảm giác cả người đều phấn chấn hơn rất nhiều.
Đặt bảy tám ống tre cùng hai thùng gỗ lớn mới tạo tối hôm qua vào đầm nước để hứng nước.
Bạch Tiểu Ngư đến gần khu vực hạ lưu suối, mặc quần áo tắm trong nước mát, thuận tiện giặt quần áo.
Ở vùng hoang dã, cô cũng không dám một mình cởi đồ xuống nước tắm, sợ gặp nguy hiểm không kịp phản ứng.
.