Thời điểm mặt trời sắp lặn, Bạch Tiểu Ngư cũng đã đến gần doanh địa.Đầu tiên cô đi tới khu vực gần rừng cây đã bố trí bẫy rập để xem xét, đáng tiếc ba cái bẫy đều không có thu hoạch gì, một bẫy rập trong đó có dấu vết cỏ khô rơi xuống, chỉ là trong hố cũng không có gì.Dành một chút thời gian để bố trí lại cạm bẫy, lần này đặt thêm một vài quả mọng bên trên một trong những cái bẫy này, ý đồ thu hút động vật nhỏ, nói không chừng sẽ có tác dụng.Không có thu hoạch, cô cũng không nản lòng, vạn sự khởi đầu nan, nói không chừng ngày mai sẽ có thu hoạch.Thời điểm trở lại doanh địa, sắc trời đã tối sầm lại.
Bạch Tiểu Ngư tranh thủ thời gian, vòng quanh hàng rào một vòng.Hàng rào không bị hư hỏng, bẫy rập cũng không bị động vào.Tốt lắm! Cô hài lòng, điều này cho thấy rằng ít nhất là vào ban ngày, không có người hoặc thú đánh cắp nhà mình.Bạch Tiểu Ngư trồng hoa đèn lồng ở ngay cửa hàng rào, ánh sáng mờ nhạt tỏa ra trong bóng tối.Đốt hố lửa, đặt ống tre lớn chứa đầy nước suối lên hố lửa, Bạch Tiểu Ngư dự định đun sôi nước rồi uống, tránh cho bị đau bụng.Ống tre nếu đun không đều sẽ dễ bị nứt, cô vẫn luôn chú ý, nhưng cho đến khi nước được đun sôi, ống tre vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có thể nói không hổ là sản phẩm của hệ thống, chất lượng rất tốt.Lấy ra hạt dẻ thu thập được lúc trước, cô định ăn sống vài hạt, sau đó cho một phần hạt dẻ vào lửa để nướng ăn.Cô ăn thêm một phần bánh bao chay, dùng một ít quả mọng dại như một món tráng miệng sau bữa ăn, đây là bữa ăn tối của ngày hôm nay.Bạch Tiểu Ngư lấy Bách Khoa Toàn Thư ra, ngón trỏ tay phải chạm ba cái vào đồng hồ trên bìa.Trước mặt hiện lên một tia sáng trắng dịu dàng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bàn làm việc, trên bàn làm việc có các loại nút gia công nguyên liệu.
Hiện tại chỉ có các nút xử lý vật liệu gỗ là sáng, các nút khác đều có màu xám, không thể nhấn, rõ ràng hiện tại không thể sử dụng.Mỗi ngày Bách Khoa Toàn Thư sẽ có một lần cơ hội sử dụng bàn làm việc để xử lý vật liệu.Bạch Tiểu Ngư thử đặt một phần gỗ vào bàn làm việc, xử lý thành một tấm ván có chiều rộng 1 mét, độ dài 10 cm.Hơn mười phút sau đã nhận được sáu tấm ván gỗ, tốc độ cực kỳ nhanh.Hiện nay, bàn xử lý này chỉ có thể chế biến một phần gỗ mỗi ngày.Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng chỉ cần tích góp vài ngày là đủ để cô trải ván gỗ cho nhà tranh.Năm phút sau, bàn xử lý biến mất.
Bạch Tiểu Ngư thêm một ít cành khô vào lửa để tránh cho lửa bị tắt.Ngồi bên đống lửa, dưới sự điều khiển của hệ thống, đôi tay khéo léo đan chiếc giỏ mây, chỉ mất khoảng nửa giờ là có thể nhận được một giỏ mây chắc chắn.Bạch Tiểu Ngư phân tâm kiểm tra thu hoạch hôm nay của mình.Một loại quả màu đỏ ăn được, tương đối giống với quả dâu tây, cô có nếm thử một, vị tương đối cay, làm gia vị sẽ khá tốt.Thảo quả ăn được, loại quả này, cách xa đều có thể ngửi được mùi hăng, cực kỳ hăng mũi, cô véo mũi ăn thử, rất đắng, so với mướp còn đắng hơn.Ngoài ra còn có một số loại quả dại bình thường có vị ngọt.
Thu hoạch hôm nay chủ yếu là các loại quả dại.Đan mấy cái giỏ mây, hôm nay cô tạm thời không có ý định bán ra, dự định dùng nó để đựng đồ của mình.Bạch Tiểu Ngư đặt tất cả các cành cây khô trong ba lô vào giỏ mây, chỉ riêng lá thôi đã chất đầy hai sọt lớn.Hầu hết gỗ và cỏ tranh cô đặt trong túp nhà tranh, có thể coi như đã dọn dẹp sạch ba lô.Đêm hôm nay có vẻ náo nhiệt, Bạch Tiểu Ngư ở trong nhà tranh nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng dã thú thỉnh thoảng truyền đến, tiếng gầm rú, xen lẫn tiếng gió thổi qua rừng cây rít gào, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi không có cảm giác an toàn.Hy vọng ngày mai sẽ kiếm được nhiều thứ hơn.
Ôm thao mong đợi, Bạch Tiểu Ngư mơ mơ hồ hồ nằm trên giường, dần dần tiến vào mộng tưởng..