Với sự giúp đỡ của thôn dân D, Bạch Tiểu Ngư nhanh chóng thu thập đủ cỏ tranh.
Cô đưa tất cả tài liệu đã chuẩn bị trước đó cùng cỏ tranh vừa thu thập được cho thôn dân D.Thôn dân D vui vẻ cười, "Đại nhân, ngài yên tâm làm việc của mình đi, những chuyện còn lại cứ để tôi lo.""Vậy được rồi, vậy làm phiền cậu."Bạch Tiểu Ngư cũng không từ chối, chuyện còn lại cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể vui vẻ làm chủ.Cô đã sống ở đây được vài ngày nhưng vẫn chưa khám phá hết được hoàn cảnh xung quanh.Xuất phát từ phía đông của mẫu ruộng nông nghiệp, phía đông là một ngọn núi tương đối thấp, phần lớn đường lên núi đều là đường đá, ven đường có cỏ dại mọc thưa thớt.Đây là một ngọn núi đá, cây cối trên núi tương đối thấp bé lại thưa thớt, ánh mặt trời buổi trưa có thể trực tiếp xuyên qua những tán lá cây, tạo thành từng mảng sáng lớn trên mặt đất.Từ xa xa Bạch Tiểu Ngư nhìn thấy, trong bụi cỏ giữa khe đá trên sườn núi có một gốc cây nhỏ phủ đầy những quả màu đỏ, cực kỳ nổi bật ở giữa đám cây cỏ xanh tươi.Trong bụi cây xanh có một chút đỏ, đây chẳng lẽ là quả đỏ có thể gia tăng một vòng công lực trong tiểu thuyết võ hiệp, Bạch Tiểu Ngư phỏng đoán lung tung.Cô có thể khẳng định đây không phải là loại quả dại bình thường có thể tùy tiền gặp được.
Bạch Tiểu Ngư thật cẩn thận bám vào tảng đá nhô ra, từng bước chậm rãi di chuyển lên trên.Phải mất gần nửa giờ, Bạch Tiểu Ngư mới tới gần được cây quả đỏ, ngay chỗ cây này có một khối đá nhô ra, quả mọc ở trong khe đá, đá nhô ra tương đối rộng, cô có thể dễ dàng đứng lên đó.[Quả huyết hồng] Là một loại dược liệu; rễ, thân, lá, quả đều có thể dùng làm thuốc, có tác dụng bổ máu cực tốt, giải độc tiêu sưng.Ánh mắt của Bạch Tiểu Ngư sáng lên, trên cành cây này có hơn mười quả, nói không chừng sau này sẽ dựa vào nó để nhặt lại một cái mạng, thứ này thật sự có thể xem là một loại bảo bối a.Từ xưa bên cạnh bảo vật đều có dã thú thủ hộ, Bạch Tiểu Ngư không biết có dã thú thủ hộ cây này hay không, chỉ có thể hết sức cẩn thận.Tay trái của cô nắm chặt kiếm gỗ, dùng nó nhẹ nhàng vỗ vào cây huyết hồng, chỉ thấy một con rắn đen đỏ, đầu hình bầu dục màu trắng chui ra khỏi hốc đá sau cái cây, nó cắn về phía thanh kiếm.Bạch Tiểu Ngư theo phản xạ ném kiếm gỗ về phía nó, nhắm chính xác trúng đầu con rắn, con rắn hoa mắt, còn không đợi nó kịp phản ứng, tay phải của Bạch Tiểu Ngư đã lập tức giơ chiếc rựa sắt lên rồi chém xuống, con rắn đỏ đen lập tức di chuyển đầu rồi chết dưới chiếc rựa sắt.May mắn là không sao.
Bạch Tiểu Ngư vỗ vỗ ngực, cũng may bình thường cô đều rèn luyện, cũng có mấy năm tập bắn cung, kỹ thuật bắn còn chưa bị bào mòn, bằng không hiện tại sợ là đã gặp họa rồi.Nhìn thấy đầu của con rắn bị cắt đứt vẫn còn đang vùng vẩy, cô lại đập liên tục vài cái về phía nó, sau khi xác nhận con rắn này đã thật sự tử vong, thần kinh căng thẳng của Bạch Tiểu Ngư mới buông lỏng.Cô cảm thấy chân của mình có chút mềm nhũn, chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất, không nghĩ tới có một ngày mình lại dám giết rắn!Toàn bộ con rắn biến thành điểm sáng rồi biến mất, để lại một hộp gỗ nhỏ tại chỗ.Nhìn một màn quen thuộc trước mắt, không đợi Bạch Tiểu Ngư phản ứng lại, liền nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.[Đinh, chúc mừng người chơi thành công tiêu diêt quái vật Hắc Văn Xà, nhận được một bảo rương.
Vì bạn là người chơi đầu tiên thành công tiêu diệt quái vật, nhận được một phần thưởng của hệ thống, phần thương đã được phát vào ba lô, xin lưu ý và kiểm tra!]Cái này.
.
.
Đã mấy ngày rồi mới lại được nghe hệ thống dùng thanh âm lạnh như băng chúc mừng mình, Bạch Tiểu Ngư vui mừng khôn xiết, lại có thứ tốt.———.