"Ở đâu?"
Quách Quả lập tức tập trung chú ý: "Là người sống hay là zombie?"
Vu Vi nhanh tay nhanh mắt nhét nốt mấy miếng khoai lát còn lại vào miệng: "Nhìn không rõ lắm, cảm giác giống người sống nhưng mà bị thương ấy."
Quách Quả nhanh tay ghi chép: "8 đến 15 người, bị thương, đi dọc bụi cỏ, tính cảnh giác cao, có mục tiêu hướng tới."
Không cần phân tích thêm, hai người cũng đoán được đại khái mục đích của nhóm người này.
Bọn họ hẳn là muốn tới cứ điểm của học sinh.
Cả một buổi trưa đó, hai người phải thấy được tầm 8 9 nhóm học sinh "Di chuyển" như vậy, hướng đi các nhóm có khác nhau, chắc là tới các cứ điểm khác nhau.
Mặt trời lặn về phía tây, hoàng hôn buông xuống.
Kí túc xá không có điện tối om mù mịt, tầm nhìn giảm xuống không thể nhìn thấy sự vật ở phía xa.
Đường Tâm Quyết và hai người Trương Du cuối cùng cũng thắng lợi trở về, tắm rửa sạch vết máu trên người, sắp xếp sơ qua rồi ăn cơm chiều.
Khoảnh khắc nhìn thấy bên trong tủ lạnh của phòng 606, Vu Vi hoàn toàn không còn cảm giác lo sợ vật tư thiếu thốn nữa, thậm chí cô ấy còn cảm thấy có ăn một tháng nữa cũng thừa.
"Ăn nhiều một chút, ngủ một giấc thư giãn tinh thần."
Đường Tâm Quyết ám chỉ: "Tình hình buổi tối chắc sẽ phiền phức đó."
Không biết có phải vì màn đêm buông xuống không, hay là do gần tới thời gian biến dị lần hai, mà mọi người đều cảm thấy hơi thở lạnh lẽo xung quanh đặc quánh lại, mặc thêm áo khoác cũng không thể xua đi thứ cảm giác lạnh lẽo này.
"Bên ngoài càng ngày càng nguy hiểm."
Đường Tâm Quyết xắn cổ tay áo, kéo mũ lên, giọng nói lạnh lùng hơn so với ban ngày.
"Đại khái khoảng hai tiếng nữa tớ sẽ về."
Trịnh Vãn Tình: "Tớ đi cùng cậu."
Đường Tâm Quyết: "Một mình tớ là đủ rồi, cậu ở lại bảo vệ cửa chính phòng ngủ."
Trương Du gật đầu: "Tớ và Quách Quả sẽ bảo vệ ban công."
Vu Vi vội vàng nuốt nốt miếng bánh quy, xoa xoa lòng bàn tay đang đổ mồ hôi.
Về mặt tình cảm, cô ấy nghĩ mình hẳn nên đứng ra chia sẻ một phần công việc, nhưng lí trí lại nói với cô ấy là đừng kéo chân mọi người đã là giỏi lắm rồi.
Sau khi nghiêm túc tự hỏi, cô ấy nhỏ giọng nói: "Tớ khâu áo cho các cậu, tớ đạt giải nhất toàn trường môn thủ công đó, cực kì trâu bò luôn."
...
Kim đồng hồ càng nhích về phía trước, tiếng gào rú ngoài cửa sổ càng rõ ràng hơn.
Lúc đầu tiếng gào chỉ ở tầng 1, sau lan dần lên tầng 2, tầng 3...!Đến tận lúc ngoài cửa có tiếng bước chân.
Trái tim Vu Vi thót lên tận cổ.
Quách Quả nhìn sơ trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra bàn tay nắm mặt dây chuyền đã siết chặt muốn chết rồi, nôn nóng nhìn về hướng Đường Tâm Quyết rời đi.
Trên lí thuyết, hiện giờ là thời cơ ra ngoài tìm kiếm manh mối tốt nhất, một khi qua 12 giờ đêm thì mức độ nguy hiểm ngoài kia sẽ tăng nhanh chóng mặt.
Nhưng nhìn bóng đêm sâu hun hút ngoài kia, bọn cô vẫn không ngăn được cảm giác bất an lạc lõng giữa đảo hoang.
Trương Du an ủi cô ấy: "Đừng lo, nếu hết 2 tiếng mà vẫn chưa thấy cậu ấy về thì tớ sẽ đi đón Tâm Quyết."
Quách Quả hít thở thật sâu: "Trong các loại flag thì cái này người ta hay gọi là "Anh em Hồ Lô cứu ông nội"* đó."
*Một câu nói trên mạng xuất phát từ phim hoạt hình Hồ Lô biến của TQ, đại ý của câu là vốn có thể tập trung xử lí thì lại tách lẻ từng người dẫn đến cả nhóm bị tiêu diệt.
Trương Du: "..."
Hai người chưa kịp nói tiếp thì ngoài cửa lại có tiếng bước chân lần nữa.
Tiếng bước chân này như kiểu người đó lê lết hai chân dịch dần tới gần cửa.
"Rầm!"
Cửa bị va chạm thật mạnh, tiếng đập cửa sắt trầm đục trong đêm khuya yên tĩnh càng thêm rõ ràng.
Zombie tới!
Trịnh Vãn Tình ra hiệu cho mọi người im lặng, dùng khẩu hình miệng nói: "Không sao."
Sức một người không thể phá mở cửa sắt được, sức zombie cũng vậy.
Mọi người yên tâm hơn một chút, lặng lẽ chờ đợi.
Vài giây sau, trong tiếng đập cửa thong thả, mọi người nghe ra được một tiếng chân nữa đang đi từ xa tới gần.
"Rầm! Rầm!"
Ngoài cửa có hai thứ đang dùng cơ thể thay phiên đập cửa.
Mọi người:...!Có một dự cảm không tốt lắm xuất hiện.
Quả nhiên chưa đầy 10 phút sau, con zombie thứ ba cũng tham gia đội tông cửa.
Tiếng đập cửa từ "Rầm rầm rầm" biến thành "Loảng xoảng loảng xoảng" do ba vòng xích sắt đung đưa va chạm, tiếng động khuếch tán xung quanh cứ như ở đây đang tổ chức show rock n roll ấy, tiếng to đến nỗi mấy người trong phòng sắp ù tai đến nơi.
"Không được, cứ thế này thì tiếng động sẽ thu hút thêm nhiều người bị lây nhiễm tới đây nữa mất."
Sắc mặt Trịnh Vãn Tình nghiêm trọng.
Vừa mới vào đêm là đám zombie này dường như linh hoạt hẳn lên.
Hành lang vốn yên tĩnh bỗng vang lên đủ loại tiếng động kì quái, chỗ cửa cầu thang ở xa xa còn có tiếng cọ xát sàn sạt của vật thể không xác định nào đó, những âm thanh này trộn lẫn vào nhau bất quy tắc khiến người ta không thể phân tích được tình hình cụ thể.
"Zombie tăng lên có hai khả năng, một là những học sinh bị lây nhiễm lúc ban ngày trốn trong phòng ngủ bây giờ mới ra hành lang, hai là những zombie tụ tập ở tầng 1." Nói tới đây, Trương Du nhíu mày: "...!Chúng nó đã bắt đầu biết leo lên tầng."
Nhưng khả năng thứ hai nói ra đã thấy kì lạ, tại sao zombie ban ngày tập trung ở tầng 1 ban đêm lại leo lên tầng? Lạy trăng à?
"Cho nên tớ nghiêng về khả năng thứ nhất hơn, đám zombie bên ngoài là những người ở phòng ngủ xung quanh, chắc chúng nó ngửi thấy mùi chúng ta, nghe thấy tiếng chúng ta, hoặc là bị yếu tố nào đó hấp dẫn."
Kênh phát thanh của hội học sinh vẫn chưa tiết lộ đặc điểm của zombie.
Mọi người vì muốn đề phòng zombie ngửi thấy mùi nên đã xịt nước hoa khắp các góc phòng, cơ thể càng quấn kín như bưng, không để lộ một chút vết máu nào.
Nhưng dù vậy cửa phòng 606 vẫn bị tấn công.
"Con thứ tư."
Trịnh Vãn Tình rút ra một con dao nhỏ sắc bén.
Tóc gáy Vu Vi dựng ngược: "Chúng...!Chúng ta chuẩn bị tập đâm zombie sao?"
Trương Du an ủi cô ấy: "Cánh cửa sắt này không bị phá nhanh vậy đâu, dù có một đám zombie đâm liên tục thì cũng phải mất vài tiếng.
Bây giờ cậu có thể đánh một giấc, gần sáng lại dậy."
Vu Vi: Trông cô ấy giống ngủ ngon mơ đẹp được trong tiếng một đám zombie tông cửa hay sao?
Cô ấy không dám rút xẻng trên giá vũ khí gần cửa, bèn lục đống di động rút ra một con Nokia cục gạch và một con máy có vỏ ốp dát vàng, cầm trong tay tăng cảm giác an toàn.
Két két! Két két két!
Thỉnh thoảng khóa cửa lại phát ra tiếng rít chói tai khi bị móng tay cào vào, thậm chí còn có cả tiếng chìa khóa cào lên.
Mọi người giật mình, nghe kĩ thì thấy thứ ngoài cửa không cắm được chìa vào lỗ khóa, thử qua thử lại vài lần thì thôi, tiếp tục dùng đầu húc cửa sắt.
"Haiz, biết thế lúc trước nên trang bị hẳn cái loại cửa chống trộm bằng hợp kim dày 10cm khóa vân tay gì đó."
Quách Quả ôm đầu, cuối cùng cô ấy cũng biết tại sao lúc cải tạo phòng ngủ mình lại mơ thấy ảo giác về cánh cửa rồi, chẳng phải là để đối phó với đám zombie ngoài cửa hay sao!
May là lúc ấy bọn cô chọn thay cửa phòng ngủ, chứ để nguyên cánh cửa gỗ ban đầu kia thì có khi bây giờ bọn cô đang huyết chiến rồi.
Nửa tiếng sau, mọi người đều cảm thấy có khi huyết chiến còn tốt hơn.
Dù cho phải đối mặt trực tiếp với zombie ngay bây giờ cũng còn đỡ hơn bị dày vò như vậy!
Zombie ở ngoài liên tục đập cửa khiến trái tim mọi người luôn trong trạng thái hồi hộp, cửa phòng ngủ vững chắc quá lại làm sự giày vò này kéo dài hơn.
Đặc biệt là thời gian càng lâu càng khiến người ta khó xác định tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Có lẽ ngay sau đó cửa sẽ bị phá tung ra, cũng có thể là trụ được 3 tiếng nữa, thậm chí còn...
"Hình như có người đang tới." Trịnh Vãn Tình bỗng lên tiếng.
Ngoài cửa phòng chúng ta chẳng phải vẫn đang liên tục có người tới đó sao?
Quách Quả giật mình, lập tức nhận ra: Ý Trịnh Vãn Tình là người thật!
Trịnh Vãn Tình không chắc mình có nghe đúng hay không nên bảo Trương Du tới gần, cô ấy áp tai nghe thử, gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, có người thật."
Một là vì tiếng bước chân mới xuất hiện có nhịp, khác hoàn toàn với zombie.
Hai là vì từ khi tiếng chân kia xuất hiện thì lực đập cửa của bọn zombie yếu hơn hẳn.
Dường như chúng nó bị người mới đến thu hút.
Trong đầu Quách Quả xuất hiện một khả năng, cô ấy đứng bật dậy: "Chẳng lẽ là..."
Đúng lúc này, tiếng zombie gào rú và tiếng đầu bị đập vỡ đồng thời vang lên ngay trước cửa!
"Tâm Quyết!"
Trịnh Vãn Tình đưa tay ra mở cửa ngay không chút do dự, lại bị Trương Du giữ chặt: "Xác nhận trước đã."
"Không cần xác nhận."
Quách Quả đứng sau hai người nói, đưa màn hình di động tới trước mặt hai người: "Quyết thần đang gọi điện này."
Nhận điện, quả nhiên đầu kia điện thoại ồn ào như bên ngoài cửa.
Giọng Đường Tâm Quyết nghe có vẻ cũng không mấy mệt mỏi: "Đừng mở cửa, ngoài này không nhiều zombie lắm, chút nữa tớ vào."
Cô còn chưa dứt lời, trong phòng nghe được tiếng máu phun tung tóe và tiếng thứ gì đó chạm vào loa, tín hiệu nhiễu nghe không còn rõ nữa, chỉ nghe thấy vài câu nói ngắt quãng của Đường Tâm Quyết: "Có máu vào di động...!Thôi, chờ về phòng rồi lau."
So với đợt sóng zombie kiên trì đập cửa không ngừng, cuộc bạo động ngoài cửa bây giờ lại kết thúc cực kì nhanh.
Vài phút sau, tiếng đập cửa bình thường xuất hiện.
"Tớ đây."
Tiếng của Đường Tâm Quyết.
- ---------
"Tớ cảm thấy cậu nên giải thích một chút."
Trương Du bình tĩnh nhìn Đường Tâm Quyết, đấy là nếu bỏ qua động tác đẩy gọng kính ba lần trong một phút của cô ấy.
Đường Tâm Quyết cũng cực kì bình tĩnh: "Trước hết cậu hãy bỏ xẻng xuống đã, chuyện gì cũng dễ nói mà."
"..."
Phòng ngủ chìm vào yên tĩnh, chỉ có Vu Vi rúc trong góc một mình không dám ló ra.
Thực ra lúc cô ấy vừa nhìn thấy dáng vẻ Đường Tâm Quyết khi bước vào cũng cực kì sợ hãi, nếu không phải ba người phòng 606 nhận ra bạn cùng phòng thì suýt nữa cô ấy đã nghĩ người vừa đi vào phòng là zombie.
Toàn thân Đường Tâm Quyết thấm đẫm máu, cái xẻng buộc bên hông và con dao đã biến dạng, trong tay cô cầm một thứ cũng sũng máu nhìn qua trông giống như một cây thông bồn cầu, phần đầu cao su còn đang dính đầy thịt nát.
Quả thực là trông còn đáng sợ hơn cả quỷ!
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tớ không thể quay về ban công nên chỉ đành đi qua hành lang về phòng."
Đường Tâm Quyết thấm ướt khăn giấy lau máu, sau đó mới phát hiện ra là không lau hết được, bất đắc dĩ lấy một bình nước đổ lên đầu.
Sau khi thay quần áo xong, Trương Du thấy trên người cô không có vết thương thì sắc mặt mới hơi tốt lên.
"Bọn tớ không nghe thấy tiếng zombie trong phòng ngủ mà cậu đi qua, bị tiếng tông cửa che mất sao?"
Đi cửa chính về phòng ngủ nghĩa là cần phải đối mặt với cả một hành lang đầy zombie, Đường Tâm Quyết không phải người nóng nảy như Trịnh Vãn Tình, trừ khi tình huống cực kì khó giải quyết, nếu không cô sẽ không bao giờ tự tiện thay đổi kế hoạch.
Đường Tâm Quyết lắc đầu: "Lần này không phải zombie, là người."
Trước khi đồng hồ điểm 12 giờ đêm, cô kể lại vắn tắt chuyện vừa xảy ra trong 2 tiếng đồng hồ mình ra ngoài.
Một dãy hành lang có 24 phòng ngủ, men theo ban công có thể vào tối đa 12 phòng, qua một buổi chiều càn quét thì còn 7 phòng chưa tới được, vốn dĩ kế hoạch của cô là tìm kiếm tin tức phó bản trong 7 phòng này.
Trong gian phòng cuối hành lang, tin tức và bất ngờ đồng loạt xuất hiện.
Đường Tâm Quyết rút ra một xấp giấy cất trong ngực, máu chưa thấm hết vào, vẫn có thể nhìn được chữ viết mờ mờ trên giấy.
[Thí nghiệm số 091]
[Quá trình...!Virus biến dị.]
[Chu kì thí nghiệm: Từ 5 đến 7 ngày.]
[Tỉ suất 875...!Độ tiệm cận 0.718...!Kết hợp thất bại.]
[Mở ra thu hồi.]
[Thời gian thu hồi: Ngày 20 tháng 9.]
Quách Quả: "Ngày 20 tháng 9, chẳng phải là hôm nay sao!"
Nhưng mà cô ấy đọc đi đọc lại vài lần vẫn chỉ có thể hiểu được một nửa.
Thí nghiệm thì hiểu, nhưng mà thí nghiệm thu hồi là sao?
Chu kì thí nghiệm thì hiểu, nhưng tỉ suất và độ tiệm cận là cái gì?
Quách Quả dùng kiến thức cả đời mà không giải thích nổi, chỉ đành đưa ra một kết luận trực quan: "Có phải tin tức này rất quan trọng không?"
Đường Tâm Quyết: "Đúng vậy."
Nếu không cô đã không bị tấn công ngay khi vừa tìm thấy mấy tờ giấy này.
Lúc đầu chỉ là vài cái bẫy đặt sẵn, sau đó là thứ khí không rõ gì đó tràn ra, đợi đến khi cô quay về ban công thì cả cái ban công chợp đổ sụp, kéo theo cảm giác nguy hiểm cực kì mãnh liệt.
Cảm giác đó nói với cô rằng, chỉ cần cô mở cửa ban công là cô sẽ thả thứ càng khó xử lí hơn ra.
So sánh một chút, đi qua hành lang đầy zombie trở thành lựa chọn an toàn hơn.
"May là số lượng zombie không nhiều lắm," Đường Tâm Quuyết cũng không nói dối: "Nếu có tới mấy chục con thì tớ nhất định sẽ kêu các cậu cứu mạng trước."
Trương Du vô thức nhớ tới flag nào đó: "Anh em Hồ Lô cứu ông nội?"
Quách Quả: "..."
Đám tông cửa tạm thời được giải quyết, nhưng bầu không khí trong phòng ngủ chẳng nhẹ nhàng hơn chút nào.
Vì sắp đến 12 giờ rồi.
Mặc dù chỉ còn có mấy chục phút, phòng 606 cũng chẳng ở không.
Đường Tâm Quyết cùng mấy người Trương Du thương lượng sơ qua, tìm được vài miếng sắt nhọn và thanh gỗ tại chỗ, bắt đầu tăng tốc lên.
Cánh tay phải của Trịnh Vãn Tình phát huy công dụng cực lớn ngay vào lúc này, dùng tay chém sắt mà hiệu quả chẳng kém gì cưa điện.
Chẳng bao lâu sao, từng cây cọc nhọn hoắt xuất hiện.
Vu Vi lặng lẽ nhích xa cánh tay giả của đại mĩ nhân, muốn giúp đỡ lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể lén lút nắm tay áo Quách Quả: "Này...!Các cậu đang làm gì thế?"
Quách Quả giơ một cái cọc lên, phấn khích nói: "Làm công sự phòng thủ!"
Đường Tâm Quyết sửa lời: "Không, làm ít đồ trang trí chứ."
Vu Vi nhanh chóng được nhìn thấy chân dung của "Đồ trang trí".
Những cây cọc nhọn này bị đính chặt trên cửa phòng ngủ bằng xích sắt, mũi cọc nhọn hoắt lóe sáng chĩa ra ngoài!
Vừa trang trí xong xuôi, cửa phòng ngủ phiên bản bụi gai sắt đóng sập lại cùng lúc tiếng chuông điểm 12 giờ đêm vang lên.
Thích tông cửa à? Vậy tông thoải mái đi.
...
Năm người không biết sau 12 giờ zombie sẽ xảy ra biến dị như thế nào, bọn cô chỉ biết lại phải đón một đợt sóng tông cửa nữa.
Chẳng qua khác với lần trước, tiếng động lần này không phải tiếng va đập chói tai rầm rầm mà là tiếng bổ dưa hấu phập phập.
Sau một thời gian, chắc là do trên cửa cắm đầy zombie, zombie sau đẩy zombie trước nên sau nửa đêm mọi âm thanh lại dần dần biến mất.
Mọi người cũng có thể ngủ yên tới hừng đông.
Một đêm này, những học sinh khác trong phó bản ngủ như thế nào bọn cô không biết, nhưng khi kênh phát thanh của hội học sinh vang lên là bọn cô biết ngay hội học sinh ngủ không ngon chút nào.
Đặc biệt là khi nhận điện thoại của Đường Tâm Quyết, cảm giác mệt mỏi tuyệt vọng đó cứ như muốn nhảy ra khỏi radio.
Quách Quả: "Tớ phải dậy đi thực tập vào sáng thứ hai cũng không uể oải muốn chết đến vậy đâu."
Lần này Ly Ly im lặng khoảng một phút, dường như đang ra quyết định cực kì quan trọng nào đó, rồi cô ta trịnh trọng lên tiếng: "Các bạn học thân mến, rất xin lỗi các bạn nhưng chúng tôi phải thông báo đến các bạn một tin mới nhất.
Bởi vì thành viên hội học sinh đột ngột bị thương nặng, không thể tiếp tục gánh vác nhiệm vụ hỏi đáp qua radio nữa nên chúng tôi sẽ tạm thời đóng cửa chuyên mục này và cả kênh liên lạc."
"Hả?" Đường Tâm Quyết hứng thú: "Bị thương nặng từ bao giờ cơ?"
Đầu bên kia điện thoại không trả lời ngay.
Một loạt tiếng xô xát đánh đấm lộn xộn như có như không vang lên, vài giây sau, có tiếng hét thảm thiết của người dẫn chương trình còn lại là Tiểu Minh, tiếp đó là tiếng vật nặng ngã xuống và tiếng kéo lê.
Giọng Ly Ly xuất hiện lại, có hơi thở dốc nhưng giọng điệu nhẹ nhàng và cực kì tự tin: "Bây giờ.".