Lớp trưởng?
Vu Vi nghệt ra, trừ bốn người phòng 606 vừa mới quen biết hôm nay, cô ấy hoàn toàn không biết bất cứ ai trong cái trường này cả, càng khỏi phải nói tới nữ sinh tự xưng lớp trưởng này.
"Các cậu...!Không nhớ tôi sao? Tôi là lớp trưởng đây."
Người ngoài cửa cười khùng khục hai tiếng, tiếng cười khàn đặc như tiếng cục đá mài lên thớt.
Dà gà sau lưng Vu Vi dựng đứng cả lên.
Cô ấy vắt óc trả lời: "À, chào lớp trưởng nhé, xin hỏi cậu có việc gì không?"
"Tôi muốn..." Giọng lớp trưởng càng ngày càng nhỏ lại, nhỏ đến mức Vu Vi phải nghiêng đầu dán tai lên cửa nghe, bên tai đột ngột xuất hiện giọng nói thô ráp: "Tôi muốn đi vào."
Rầm rầm rầm rầm!!
Cửa sắt đột ngột bị đập một cách dữ dội, Vu Vi kinh hãi chửi thề một tiếng, giật ngược người ra sau suýt chút thì ngã ngửa ra.
"Cho tôi vào, cho tôi vào!"
Giọng nói ngoài cửa lúc thì điên cuồng lúc thì yếu ớt, tiếng tông cửa cũng khi mạnh khi nhẹ, Vu Vi cảm giác cả trái tim lẫn bộ não đều đang nảy lên thình thịch, cảm thấy thật may mắn vì mình không mở cửa ngay.
Trực giác giữ mạng đã nói với cô ấy rằng không được mở cửa, tuyệt đối không được mở.
Hôm trước, trên đường đi tới phòng 606, cô ấy cũng từng nhìn thấy vài người bị lây nhiễm vẫn còn giữ lý trí.
Những người đó không chỉ hoạt động như bình thường, mà thậm chí còn có thể giao tiếp đơn giản, bọn họ dùng cách này lừa gạt những học sinh khác ra khỏi phòng.
Nhưng thực ra não bộ của những người như thế chính là phần bị biến dị trước tiên.
Nhận ra không thể giao lưu bình thường với "Người" ngoài cửa, Vu Vi ngậm chặt miệng không dám nói năng gì nữa, để kệ bên ngoài muốn tông cửa thế nào cũng được, yên lặng giả chết.
Trời có sập xuống cũng còn xích sắt và cửa sắt chống cho, mà cô ấy chỉ là một cô gái bé nhỏ đáng thương run cầm cập chờ các đại thần trở về thôi.
Trong tiếng tông cửa kinh hoàng bất tận, Vu Vi run run ăn sạch một gói khoai lát.
Lúc cô ấy sắp xuống tay với gói tiếp theo thì tiếng vang ngoài cửa đột ngột ngừng lại.
Bộp!
Một tiếng vang trầm đục xuất hiện, sau đó là tiếng vật nặng ngã xuống, bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Vu Vi ngẩn ra, cực kì mừng rỡ: Mấy người Đường đại thần đã về rồi sao?
Nhưng lần này cô ấy chờ mãi chờ mãi, ngoài cửa vẫn im lìm như cũ, vừa không có tiếng tra chìa mở khóa mà cũng không có tiếng gõ cửa luôn.
Vậy ai là người đánh ngất "Lớp trưởng"?
Chẳng lẽ chỉ số thông minh của người bị lây nhiễm hiện tại đã cao tới mức biết diễn kịch rồi sao?
Vu Vi còn đang ngây người thì tiếng chuông di động lanh lảnh cất lên phá vỡ bầu không khí trầm lặng, màn hình xuất hiện dãy số quen thuộc.
Đường Tâm Quyết gọi tới!
Nghe Vu Vi liến thoắng kể lại những chuyện vừa mới xảy ra, Đường Tâm Quyết suy ngẫm hai giây, bảo cô ấy hé cửa ra một chút nhìn thử xem sao.
Bên trong cửa phòng ngủ có tận 3 lớp xích sắt chống đỡ, cho dù bị mai phục thật thì bọn họ cũng không thể phá vỡ lớp phòng ngự này được.
Vu Vi yên tâm hẳn, nghe lời đi tới gần cửa, cực kì cẩn thận ấn tay nắm cửa xuống.
Bên ngoài vẫn im lìm.
Cô ấy chuẩn bị tâm lý thật tốt, hít sâu một hơi rồi nghiêng người ghé mắt nhìn qua khe cửa: Bên ngoài vẫn vắng tanh.
"Lạ nhỉ, không có người nào thật sao?"
Vu Vi chẳng hiểu gì cả, chỉ đành khép cửa lại: "Nhưng mà rõ ràng mình nghe thấy...!Á!"
Cánh cửa chợt bị chặn lại, Vu Vi giật bắn người, vội vàng nhào lên đè cửa: "Cứu mạng với đại thần ơi, có mai phục thật này!"
"Mai phục? Mai phục ở đâu cơ??"
Ngoài cửa xuất hiện giọng nữ còn hoảng loạn hơn cả cô ấy, lực đẩy mở cánh cửa lập tức tăng lên gấp bội, hất văng luôn cả Vu Vi ra ngoài!
Vu Vi: "..."
Sau khi cửa hoàn toàn mở ra, một bóng người cực kì quen mắt nhanh nhẹn chui vào rồi dùng tốc độ nhanh như chớp đóng cửa lại, xong xuôi đâu đó mới vỗ vỗ ngực: "May mà tớ trốn nhanh, suýt chút nữa thì trúng mai phục rồi."
Vu Vi hoàn hồn: "Bạn...!Bạn học Quách?"
Quách Quả trợn tròn mắt: "Tớ đây.
Đúng rồi, vừa nãy ở ngoài có cái gì mai phục thế?"
"..."
Sau một hồi giải thích đơn giản, Quách Quả bừng tỉnh: "Cho nên bên ngoài không có mai phục, mà là cậu tưởng tớ là mai phục?"
Vu Vi nhanh nhẹn gật đầu, nghĩ lại vẫn còn sợ hãi: "Lúc nãy cậu đánh gục người bị lây nhiễm xong mãi không nói năng gì, làm tớ còn tưởng mình bị ảo giác đó."
Quách Quả vốn đang hiểu nghe xong tự dưng hết hiểu: "Từ từ, tớ đánh gục người bị lây nhiễm bao giờ? Người lây nhiễm gì cơ?"
Vu Vi: "???"
Cô ấy chỉ ra cửa: "Cái người ở ngoài cửa kia kìa, cô ta còn nói là lớp trưởng của các cậu, bảo tớ mở cửa đó..."
Quách Quả hít sâu một hơi, gương mặt tái nhợt vì vận động mạnh giờ trông càng tái hơn.
"Nhưng mà cái người bị lây nhiễm cậu vừa nói đó đáng ra đã chết từ hai ngày trước rồi...!Với cả lúc nãy tớ về không thấy bên ngoài có gì cả."
Đầu kia điện thoại, ba người Đường Tâm Quyết cũng im lặng trong giây lát: "Có lẽ hai cậu nên kiểm tra lại một chút."
Cửa phòng 606 nhanh chóng mở ra lần thứ hai, lần này hai cái đầu nhỏ chụm lại, cẩn thận he hé cửa nhìn ra ngoài.
Cánh cửa hé ra lớn hơn, trước mắt hai người thình lình xuất hiện một vết máu đặc sệt kéo dài.
Hai người nhìn theo vết máu, phát hiện nó biến mất sau cánh cửa phòng ngủ đối diện.
Mà cánh cửa đối diện hiển nhiên đang đóng chặt.
Hai người không lên tiếng.
Hoặc là sau khi lớp trưởng ngã xuống đã tự bò vào phòng đối diện, hoặc là người trong phòng đối diện đi ra đánh ngất lớp trưởng rồi kéo nó vào.
Nhưng dù là tình huống nào thì giờ phút này cũng không phải thời cơ tốt để tìm tòi nghiên cứu.
Hai người quyết định đóng cửa, xong xuôi mới cảm giác cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nãy giờ từ từ rút đi.
Thế giới tạm thời an toàn trở lại.
Quách Quả nhát gan là chuyện mà ai cũng biết, đúng lúc lá gan Vu Vi bình thường cũng chẳng to tát gì, để hai người này ở chung trong phòng ngủ càng dễ x2 sự khủng hoảng.
Ba người còn lại biết thế nên tốc độ về phòng cũng tăng nhanh chưa từng có.
Lúc năm người tụ tập đầy đủ trong phòng ngủ, rõ ràng mới qua có nửa ngày mà dường như đã cách ba thu.
Hơn nữa Vu Vi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm ăn nốt túi khoai tây lát thứ hai thì lại phải nghe tin dữ: Bốn người bọn họ còn phải ra ngoài một lần nữa!
"Cho nên tớ lại phải thủ thành một mình nữa sao?" Vu Vi mếu máo tuyệt vọng, miếng khoai rớt vào lòng bàn tay.
Đường Tâm Quyết nghĩ nghĩ: "Nếu cậu thấy có hứng thì đi ra ngoài chung cũng được."
Vu Vi tò mò hỏi: "Thế các cậu định ra ngoài làm gì?"
Đường Tâm Quyết: "Giao lưu đối ngoại."
Trương Du: "Hợp tác dã chiến."
Trịnh Vãn Tình: "Vặt bọn họ!"
Vu Vi: "..."
"Tớ nhất định sẽ nghiêm túc bảo vệ phòng ngủ, ngoan ngoãn chờ các cậu trở về." Cô ấy giơ tay thề.
"Từ giờ đến lúc thả đồ cứu trợ còn chưa tới 1 tiếng nữa, trừ hao khoảng thời gian đi lại thì chúng ta có tầm nửa tiếng, đủ không?" Trương Du nghiêm túc hỏi.
Đường Tâm Quyết: "Hai chỗ thì không đủ, nhưng một chỗ thì đủ rồi."
Quách Quả nghe chữ hiểu chữ không.
Tuy cô ấy có biết sơ sơ chuyện ba người trải qua sáng nay, nhưng vẫn hơi mơ màng với chuyện phải làm tiếp theo: "Bây giờ chúng ta đi nhà ăn cửa đông sao? Phải làm gì với cái cứ điểm đó giờ?"
Đường Tâm Quyết trả lời: "Làm lại việc mà Vãn Tình đã làm, mở cửa thả người."
Chỉ một loáng các cô đã đến gần nhà ăn cửa đông, bốn người theo sát Đường Tâm Quyết trèo lên mái nhà, sau đó cạy ra một cánh cửa nhỏ thông vào bên trong nhà ăn.
Di chuyển tấm ván sắt, lộ ra một góc chiếc thang dây ván gỗ hẹp đen sì.
"Chỉ có điều lần này chúng ta không chỉ thả mỗi người, còn phải cho một vài thứ hít thở không khí nữa, ví dụ như là đồ ăn bị cất giấu...!Lại ví dụ như một vài thứ có thể tạo ra phản ứng với thuốc men, thậm chí bóp chết thuốc biến dị."
Đường Tâm Quyết nhảy vào trong bóng tối.
5 phút sau, trong nhà ăn đang bình yên đột ngột xuất hiện tiếng la thảm thiết: "Cứu với! Cháy rồi!!".