Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh


Thằng nhóc nức nở thề thốt, thái độ của bà mẹ thay đổi ngay lập tức, mụ ta tỏ ra hưng phấn một cách kì dị: "Mày có nhìn thấy chúng nó chạy đi đâu không?"
"Hu hu hu, con không nhớ rõ..."
"Nghĩ đi, nếu mà tìm được, hôm nay tao sẽ đưa mày đến quán canh ngon của bà Mayas ăn!"
Thằng nhóc lập tức nín bặt, bắt đầu nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nó có vẻ không chắc lắm: "Hình như...!Đi lối kia?"
Bốn người trong góc nín thở, tiếng bà mẹ cười ha hả vang lên: "Đúng là con ngoan của mẹ, đi, mẹ mang con đi tìm đồ tốt."
Nói xong, tiếng bước chân huỳnh huỵch nhanh chóng xa dần theo hướng hoàn toàn ngược lại, chẳng bao lâu sau đã biến mất khỏi phạm vi nghe của bốn người.
[...]
Quách Quả thở phào nhẹ nhõm khi sống sót sau tai nạn: [Haiz, tớ cảm thấy bà mẹ này cũng cực kì không ổn, có phải mụ ta muốn bắt chúng ta không?]
Cô ấy biết ngay mà, làng đại học này chả có con quỷ nào tốt cả!
[Nếu hiện giờ chúng ta ở hình dạng con người thì vốn chẳng cần sợ đám yêu ma quỷ quái này.] Trịnh Vãn Tình ra sức cử động tứ chi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể hơi hơi run lên như Quách Quả mà thôi.
Thật đáng tiếc, hiện tại cô ấy chỉ là một con búp bê barbie.
Trong bốn người chỉ có Trương Du và Đường Tâm Quyết là có khả năng hoạt động, trước hết bọn họ cần phải bảo đảm xung quanh an toàn đã rồi mới có thể xuất phát.
Trương Du xoay vòng tại chỗ, đèn gắn trên bánh xe nhấp nháy nhấp nháy: [Tớ di chuyển nhanh nhất, để tớ đi trước quan sát tình huống cho.

Một chiếc xe điều khiển từ xa đi lại cũng không khiến người ta chú ý lắm.]
Đường Tâm Quyết lắc đầu: [Nhưng mà lúc cậu di chuyển, trên thân xe sẽ có đèn ba màu nhấp nháy.]
Với lại dù là ai trong hai người rời đi thì người còn lại đều sẽ phải phụ trách việc di chuyển Quách Quả và Trịnh Vãn Tình bất kì lúc nào.

Hơn nữa xe đồ chơi có thể chở theo búp bê và thú bông trên người, nếu có tình huống đột xuất xảy ra sẽ chạy trốn nhanh hơn, dị năng tinh thần lực của Đường Tâm Quyết cũng giúp cô nhanh chóng truyền đạt thông tin hơn.
Trương Du suy nghĩ một chút, cuối cùng cô ấy đã bị thuyết phục: [Được, vậy cậu đi nhanh về nhanh, có chuyện gì xảy ra nhớ báo cho bọn tớ biết.]
- -------------
Chẳng bao lâu sau, một quả cầu thủy tinh bé bằng lòng bàn tay lăn ra khỏi góc tối, lăn một đường dọc theo chân tường.
Qua bức tường kính trong suốt, Đường Tâm Quyết nhìn thấy bên ngoài là một đoạn đường phố cũ nát.
Hai bên đường là từng dãy nhà hai tầng trông không giống như có người sống ở đó, bầu không khí tràn ngập mùi bùn đất và rỉ sắt, không trung thì mờ mịt do bụi và sương mù.

Cũng may Đường Tâm Quyết không cần nhìn bằng mắt, chỉ cần sử dụng tinh thần lực là có thể quan sát xung quanh không sót điểm nào.
Đoạn đường này khá ngắn, đi hết thì quẹo phải là có thể nhìn thấy máy gắp thú lúc đầu phó bản bọn cô xuyên vào.

Chỗ đó vốn có bốn máy, hiện tại một máy đã bị thằng nhóc kia phá hủy, bên trong trống không, không biết có phải do nó đã trót thì trét mang đi hết không.
Đi hết khúc rẽ này sẽ thấy một đoạn đường hình chữ U, đứng từ đây có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện.
Đường Tâm Quyết không vội vã đi ra, cô di chuyển cầu thủy tinh tới khe tường, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài.
"...!Chẳng phải mày nói chúng nó chạy về phía này sao? Sao tìm mãi không thấy?"
Tiếng bà mẹ hung hãn gặng hỏi và tiếng thằng nhóc kia khóc lóc chồng lên nhau.

Mụ ta kẹp thằng nhóc trong tay, vội vã xông ra từ một góc khuất, chỗ mụ ta đang đứng đúng ngay nơi mà Đường Tâm Quyết vừa chạy tới.
Thằng nhóc chả quan tâm chuyện đó, nó chỉ biết mình vừa không có thú bông vừa không được ăn món ngon, khóc xé gan xé phổi.
Tiếng khóc này hiển nhiên lại đem tới cho nó thêm một trận đòn nữa, nhưng lần này cả tần suất lẫn lực độ rõ ràng đều kém xa trận đòn lúc hai mẹ con mụ ta vừa mới xuất hiện.
Theo quan sát của Đường Tâm Quyết, sự thay đổi này cực kì rõ rệt: Cơ thể khổng lồ như núi thịt lúc đầu của mụ ta đã xẹp đi mất gần một phần ba từ bao giờ!
Trong quá trình đánh thằng nhóc, cơ thể mụ ta vẫn liên tiếp co lại, dường như có một cái ống hút vô hình nào đó chọc vào lớp mỡ của mụ ta, hút mỡ ra khỏi cơ thể.
Mụ ta cũng nhanh chóng nhận ra điều này, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, không thèm tìm những "Món đồ chơi" kia nữa mà xách thằng nhóc lên tra hỏi: "Rốt cuộc mày đã tiêu mất bao nhiêu tiền rồi?!"
Thằng nhóc sụt sịt rút quyển sổ màu đỏ trong túi ra, bị mẹ nó giật lấy.

Mụ ta lật lật vài trang, sắc mặt vừa đen vừa xanh: "Không đúng, sao lại hết nhiều như vậy...!Khoan đã, trước khi mày đập hỏng máy gắp thú bông có phải mày đã kí tự động khấu trừ chi phí không?"
Nhìn thằng nhóc gật đầu, sắc mặt bà mẹ xanh mét.

Mụ ta vội vàng chạy về phía máy gắp thú, chỉ chốc lát sau, chỗ đó vang lên tiếng hét chói tai kết hợp giữa tức giận và kinh hãi: "Đồ chơi ở trong này đâu?"
Vừa nãy vẫn còn một đống đồ chơi chồng chất bên trong, tại sao bây giờ lại biến mất hết rồi?
Mụ ta tức tối xoay quanh tìm kiếm mà không có kết quả, không thể tin nổi: "Tất cả đồ chơi ở đây...!Đều biết tự động bỏ trốn sao?"
Thằng nhóc kia cũng không thể đưa ra được câu trả lời, hỏi ba câu thì cả ba câu không biết, thậm chí nó còn nhanh chóng cảm thấy hứng thú với một con cá mập bông trong cái máy gắp thú khác, lập tức hào hứng đòi chơi tiếp.
Bà mẹ: "..."
Trong bầu không khí dày đặc mùi thuốc súng, Đường Tâm Quyết nhân cơ hội này nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã thấy được "Lối vào" mà Trương Du nói.
Đó là hai chiếc cổng vòm màu đỏ, bên trên ghi bốn chữ to "Hoán đổi cộng đồng" xiêu vẹo.

Giữa hai cánh cổng đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên để vài tờ đơn đăng kí, không có ai trông coi.
"Oa, nhìn xem tao bắt được cái gì này!"
Một giọng nói hào hứng đột ngột vang lên, Đường Tâm Quyết giật mình, nhìn ba đứa trẻ con gầy yếu không khác lắm với thằng nhóc vừa rồi chạy ra từ cánh cửa bên phải, trong tay mỗi đứa cầm một con thú bông.
"Thú bông biết cử động, bán đi có thể đổi được 10 cân!"
"10 cân quá ít, tao muốn bán cho ngài Bố đổi 20 cân, lấy lại bụng bự và nọng cằm của tao, ha ha ha..."
Ba đứa nhóc không phát hiện ra quả cầu thủy tinh trong góc, xô đẩy nhau chạy đến cái bàn đăng kí kia viết viết vẽ vẽ, vui vẻ chạy vào trong cánh cửa bên trái.
"Ấy, như này không được."
Một con nhóc trong số đó như chợt nhớ ra điều gì, nó vội vàng ngăn hai đứa kia lại, sau đó lôi ra một chiếc kéo kim loại sắc lạnh từ dưới váy, "Xoẹt xoẹt" hai phát cắt đứt đầu con thú bông hình khủng long trong tay.
Lớp vải bông bên ngoài rách toang, sợi bông trắng bên trong rơi xuống, bông trắng chạm vào mặt đất lại tan ra thành từng mảng màu đỏ sậm ướt đẫm.
"Thế là xong." Con nhóc nhe hàm răng thối rữa cười thỏa mãn, nó ôm chặt con thú bông trong tay: "Tao vào đây!"
Hai đứa nhóc còn lại cũng không chịu thua kém, chúng nó vội vã tìm công cụ làm theo.

Con thú bông thứ hai nhanh chóng bị xe rách phần đầu, đến lượt con hà mã bông thứ ba thì thằng nhóc đó có xé kiểu nào cũng không rách, ngược lại nó tức phát điên đến mức dậm chân bình bịch.
Đường Tâm Quyết im lặng quan sát, không biết có phải ảo giác của cô không mà dường như cô có thể thấy đôi mắt con hà mã bông kia hơi lấp lánh ánh lên rồi từ từ tối dần đi sau từng đợt giày vò của đứa nhóc.
Muốn cứu sao?
Đường Tâm Quyết bắt được ý nghĩ chợt lóe lên này, cô hơi nhíu mày.
Đến cấp bậc như cô mà vẫn còn có thể bị nguồn tinh thần lực khác ảnh hưởng...!Rốt cuộc trong đó có gì?
Lối vào cộng đồng, đứa nhóc thứ ba cuối cùng cũng mượn được cây kéo trong tay con nhóc, chuẩn bị hoàn thành "Nghi thức".
Kéo chưa kịp hạ xuống, một bóng trắng hiện lên trong góc lập tức thu hút sự chú ý của nó.

Ngôn Tình Nữ Phụ
Đứa nhóc trợn tròn mắt: "Lại có một món đồ chơi biết chạy!"
Nhưng trong trí nhớ của nó thì những "Món đồ chơi" có thể cử động, có thể bán lấy tiền đều là thú nhồi bông mềm mại, nhưng nếu nó không hoa mắt thì món đồ chơi trước mắt này lại là...!Một quả cầu?
Nó chạy theo quả cầu mà không cần suy nghĩ, lại bị một mụ đàn bà cao lớn lao từ trong ra đụng văng.
Mụ đàn bà đó cực kì sốt ruột, nắm cổ áo đứa nhóc phát cuồng lên: "Mày nói món đồ chơi đó, nó ở đâu??".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui