Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Edit: Lune

Công viên giải trí này đã rầm rộ từ một tuần trước kỷ niệm thành lập, cho vào đủ thứ lòe loẹt, đắt mà còn không đáng, trông như để lừa mấy cô gái trẻ ——

Tiết Tấn nghĩ vậy.

Nhưng Lâm Annie thích thì chịu, vừa vào cổng đã chạy lung tung mua các thứ, chẳng bao lâu tay trái đã cầm một cây kẹo bông nhiều màu hình con thỏ khổng lồ, tay phải cầm cây kem chồng bốn viên nhiều màu, Tiết Tấn nhìn mà ê hết cả răng.

Tiết Tấn kéo nhẹ cái băng đô con thỏ trên đầu Lâm Annie: "Trời lạnh thế này, em ăn kem không khó chịu à? Còn chồng tận bốn viên."

Lâm Annie bất mãn tránh ra: "Gì chứ, em xếp hàng lâu lắm đó, cái kem này tốn những 150 tệ của em đó."

Tiết Tấn chậc một tiếng: "Tiền của thiên kim đại tiểu thư kiếm dễ thật."

"Tiết Tấn!"

Lâm Annie tức đến mức giậm chân, kết quả là viên kem trên tay bỗng rơi bẹp xuống đất, chỉ còn cây kem vơi trên tay, cô lập tức trợn tròn mắt: "Kem của em! Anh mau đền cho em đi!"

Tiết Tấn nhanh nhẹn lùi lại hai bước, sợ bà nội này nổi giận, bèn giờ hai tay lên như đầu hàng: "Được rồi được rồi, đừng giận nữa, anh mua cho em cái khác."

Tiết Tấn chưa bao giờ cãi nhau thắng với bạn gái, nói xong, y tìm quán kem kia trong màn đêm nhộn nhịp, chạy một mạch tới đó xếp hàng. Lâm Annie đứng tại chỗ, vừa tức vừa tiếc, cô ngồi xổm xuống, vốn định lấy khăn giấy trong túi ra lau đống kem dưới đất, nhưng cả hai tay đều đang cầm đồ nên không lau được.

Đúng lúc Lâm Annie đang ỉu xìu thì bỗng có giọng nói xa lạ của đàn ông vang lên trên đỉnh đầu:

"Cô gái, cần khăn giấy không?"

Lục Diên ngồi trên ghế dài, vốn đang chờ Dụ Trạch Xuyên đi vệ sinh về, vừa mới lơ đãng nhìn quanh thì thấy một cô gái đeo băng đô thỏ đang ngồi xổm dưới đất, bên chân là một đống kem sắp tan chảy, vẻ mặt trông như sắp khóc.

Mặt cô gái hơi quen, nhưng anh không nhớ được mình từng gặp ở đâu. Biển người xung quanh đông đúc, cô nàng còn suýt nữa bị xô ngã.

Lục Diên suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi qua.

Lâm Annie nghe tiếng thì ngẩng đầu lên, thấy một anh chàng cao ráo đẹp trai ngồi xổm xuống trước mặt mình, trên tay còn cầm gói khăn giấy, cô sững sờ giây lát mới phản ứng được, ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh, tôi..."

Cô vô thức đưa tay ra nhận, kết quả trên tay vẫn đang bận cầm đồ. Lục Diên phát hiện ra sự lúng túng của cô, dứt khoát rút khăn giấy ra gói viên kem đã tan được một nửa trên đất, đứng dậy ném vào thùng rác bên cạnh.

Thấy vậy, Lâm Annie càng thấy xấu hổ hơn, cô nàng đứng dậy: "Xin lỗi, làm phiền anh quá."


"Không có gì." Lục Diên dùng khăn giấy lau tay, lên tiếng nhắc nhở: "Ở đây đông người, đừng ngồi xổm dưới đất như thế, dễ bị giẫm đạp nguy hiểm lắm."

Nói xong, anh quay người ngồi xuống ghế dài, tiếp tục chờ Dụ Trạch Xuyên về. Trông không giống mấy người đàn ông bắt chuyện vớ vẩn kia, cũng khiến ấn tượng của Lâm Annie đối với anh tốt hơn vài phần.

Lúc Tiết Tấn cầm kem quay lại, Lâm Annie đã ăn xong nón kem còn lại trên tay, y cười, nhéo cái băng đô thỏ của cô: "Sao, vẫn ăn được à?"

Lâm Annie tức muốn giậm chân, nhưng lại sợ làm rơi kem lần nữa nên bất mãn lên tiếng: "Anh còn nói nữa, lúc nãy kem rơi xuống đất anh còn không biết dọn đi, may mà có anh đẹp trai giúp em, không thì em ngượng chết."

Tiết Tấn coi thường, mỉa mai: "Ai em cũng bảo là đẹp trai."

Lâm Annie phản bác: "Đâu, người ta đẹp trai thật mà, còn đẹp hơn anh nữa kìa... Ý, ngồi trên ghế bên kia kìa, không tin thì anh tự nhìn đi."

Ánh mắt Lâm Annie vốn rất kén chọn, cô nàng đã nói là đẹp trai thì chắc chắn phải cực kỳ đẹp trai.

Xuất phát từ tâm lý cạnh tranh đàn ông nào đó, cuối cùng Tiết Tấn vẫn không nhịn được mà liếc mắt nhìn, nhưng không nhìn thì thôi, vừa nhìn sắc mặt đã thay đổi——

Không ngờ người đang ngồi trên ghế dài lại là Lục Diên.

Tiết Tấn nhớ lại hai bóng hình mình trông thấy trước khi vào cổng, trong lòng lập tức chùng xuống, y vội vàng nhét cây kem vào tay Lâm Annie, giọng điệu gấp gáp: "Đứng đây đợi anh, không được đi đâu hết!"

Tiết Tấn lúc nào cũng tươi cười, hiếm khi nghiêm túc thế này, Lâm Annie giật nảy mình: "Anh sao vậy, định đi đâu?"

Nhưng Tiết Tấn đã xoay người sải bước về phía Lục Diên rồi, sắc mắt y vô cùng khó coi, cảm thấy lửa giận gần như đã đốt sạch lý trí của mình, những điều chưa giải thích được lúc trước giờ đã có đáp án.

Bó hoa bất thình lình xuất hiện trong nhà Dụ Trạch Xuyên, người hàng xóm bất thình lình gửi cơm cho Dụ Trạch Xuyên, còn cả việc Dụ Trạch Xuyên đêm không về nhà nữa, thì ra đều là do tên Lục Diên này giở trò!

Lục Diên đang ngồi trên ghế, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng người màu lam. Anh vô thức ngẩng đầu lên, bất ngờ trông thấy một khuôn mặt quen thuộc, thân hình không khỏi sững lại.

Đùa đấy à.

Lục Diên nghĩ thầm, sao mình đến công viên giải trí mà cũng gặp được Tiết Tấn vậy, vận rủi gì đây?

Tiết Tấn đứng trước mặt Lục Diên, ánh mắt sau cặp kính sắc bén, giọng nặng nề: "Lục Diên, rốt cuộc cậu muốn giở trò gì!?"

Thật ra sự e ngại trong lòng Tiết Tấn bây giờ đã lấn át cơn giận, hai người họ làm việc gì cũng đều có mục đích riêng, Dụ Trạch Xuyên là vì trả thù, y cũng là vì trả thù, chỉ có Lục Diên là không có lý do gì mà tự dưng xen vào cuộc phong ba này, lại không có lý do gì mà dính líu với hai người họ.

Khi là địch, khi là bạn, khiến người ta cảm thấy bất an vô cùng.


Lục Diên vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, anh đứng dậy, khẽ nhíu mày: "Giám đốc Tiết, hình như tôi chưa hiểu ý anh lắm, anh giải thích lại xem?"

Tiết Tấn cảm thấy Lục Diên đang giả ngu giả ngơ, y tóm chặt cổ áo của anh, hạ giọng chất vấn: "Đừng tưởng tôi không biết cậu ở cạnh nhà anh Trạch Xuyên, nói đi, cậu tiếp cận bọn tôi có mục đích gì!?"

Thực ra Tiết Tấn tàn nhẫn hơn Dụ Trạch Xuyên nhiều, từ chuyện y ra tay ám sát Lục Diên ở ván trước là đủ thấy rồi: "Cậu có tin là tôi có thể khiến cậu chết một cách lặng lẽ bất cứ lúc nào không?"

Lâm Annie đứng ở xa không biết đã xảy ra chuyện gì, cô thấy Tiết Tấn đột nhiên ra tay với người kia thì sợ đến mức tái mặt, vội chạy đến ngăn cản: "Tiết Tấn! Anh làm gì đó, mau buông người ta ra!"

Cô chỉ khen người ta đẹp trai có một câu thôi mà, Tiết Tấn phải ghen đến mức này cơ à!

Nếu không phải Lâm Annie đang cầm đồ trên tay thì giờ đã sớm chen vào can ngăn rồi, cô sốt ruột giẫm chân Tiết Tấn mấy cái, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng vì hành vi thất lễ này: "Anh có nghe không, em bảo anh buông người ta ra!"

Nhưng Tiết Tấn chỉ lạnh lùng nhìn Lục Diên chằm chằm không nói một lời, bầu không khí căng thẳng như dây cung.

Lục Diên cũng mặc kệ y đang tóm cổ áo mình, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Cho đến khi một giọng nói lạnh lẽo quen thuộc đột ngột vang lên bên tai mới phá vỡ sự yên tĩnh ——

"Hai người đang làm gì đấy!?"

Nghe tiếng, đồng tử trong mắt Lục Diên hơi co lại, vô thức quay đầu nhìn sang, kết quả thấy Dụ Trạch Xuyên đang đứng cách đó không xa nhìn bọn họ. Mày hắn chau lại, vẻ mặt có kinh ngạc, có không ngờ, nhưng phần nhiều là nghi hoặc.

Dụ Trạch Xuyên nghĩ mãi mà không rõ, mình chỉ đi vệ sinh một chuyến, sao Tiết Tấn và Lâm Annie lại xuất hiện ở đây, hơn nữa trông còn như chuẩn bị đánh nhau với Lục Diên.

Trong nhận thức của hắn, hai bên lẽ ra không biết nhau mới đúng.

Lâm Annie cũng ngạc nhiên: "Anh Trạch Xuyên, sao anh lại ở đây!?"

Dụ Trạch Xuyên không rảnh trả lời, hắn bước vào giữa hai người, giơ tay đẩy nhẹ Tiết Tấn một cái để đối phương buông cổ áo Lục Diên ra, hắn cau mày hỏi: "Rốt cuộc là sao?"

Tiết Tấn tức quá bật cười: "Anh hỏi em? Em còn đang muốn hỏi anh đây, anh biết rõ cậu ta là người thế nào không hả!?"

Y vừa nói xong, ba người còn lại đột nhiên chìm vào sự yên tĩnh khác thường.


Lục Diên thầm nghĩ, quả nhiên giấy không gói được lửa, ngày này cuối cùng cũng đến, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng anh lại thấy nhẹ nhõm lạ thường, dù sao nơm nớp lo sợ lâu chẳng bằng vạch trần luôn cho rồi.

Đáy mắt Dụ Trạch Xuyên thoáng qua chút bối rối, lại vì chuyện tình cảm bị phát hiện mà thấy ngượng ngùng, dù sao Tiết Tấn vẫn luôn phản đối hắn qua lại với người lạ, lỡ đâu lại biết hắn với hàng xóm bên cạnh chỉ trong vài ngày đã phát triển thành tình một đêm, không tức chết mới là lạ.

Lâm Annie ngơ ngác, thầm nghĩ anh đẹp trai cho cô khăn giấy trông có vẻ thân thiết khác thường với anh Trạch Xuyên nhỉ? Tiết Tấn rõ ràng là bạn trai cô, sao lại có vẻ mặt như bắt gian tại trận vậy?

Kem sắp tan rồi, Lâm Annie không nhịn được lén liếm một cái.

"X... xụp."

Tiếng liếm kem này của cô khiến tầm mắt của tất cả mọi người quay sang, ba ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Annie, chẳng hiểu sao lại khiến cô áp lực ghê gớm, cả người cứng đờ không dám động đậy.

"..."

Cuối cùng vẫn là Dụ Trạch Xuyên chủ động phá vỡ sự im lặng, hắn nói với Tiết Tấn bằng giọng điệu không rõ cảm xúc: "Anh biết em có chuyện muốn nói với anh, em đưa Annie về nhà trước đi, anh chờ em ở chung cư."

Dụ Trạch Xuyên không phải kẻ ngốc, hắn có thể ngửi thấy mùi vị bất thường từ lời nói của Tiết Tấn, nhưng công viên giải trí không phải là nơi để nói chuyện, hắn chỉ có thể nén nghi ngờ trong lòng xuống.

Tiết Tấn nhìn hắn, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Được."

Nói xong, y mặc kệ Lâm Annie đang ngơ ngác, dẫn cô rời khỏi công viên giải trí, chẳng mấy mà bóng lưng đã biến mất trong biển người.

Giờ phút này Dụ Trạch Xuyên vẫn chưa hề muốn nghi ngờ Lục Diên.

Vì dù sao Lục Diên cũng tốt với hắn như vậy, dịu dàng với hắn như vậy.

Chẳng những không để ý đến tính khí thất thường của hắn, không chê bai căn bệnh khác thường của hắn, thậm chí còn nhớ tất cả sở thích của hắn, nhớ cả một câu nói vô tình thốt ra khi hắn lên cơn...

Làm sao một người như vậy lại có thể hại hắn được?

Dụ Trạch Xuyên miễn cưỡng cong khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo: "Xin lỗi, người kia là bạn tôi, hôm nay có lẽ không chơi được rồi."

Nói xong, hắn nhìn Lục Diên, ánh mắt tối sẫm chẳng biết đang nghĩ gì: "Chúng ta về trước đi."

Từ đầu đến cuối Lục Diên không nói một lời nào, dù sao anh cũng sắp trở thành đối tượng bị xét xử, lúc này nói gì cũng chỉ khiến sự việc bại lộ nhanh hơn mà thôi. Anh cảm giác Dụ Trạch Xuyên dường như đã nhận ra được điều gì, nhưng giờ xem ra không giống lắm.

Hồi lâu sau, Lục Diên cười nói một chữ:

"Được."

Anh và Dụ Trạch Xuyên bắt một chiếc taxi bên đường về nhà, suốt chặng đường im lặng không nói gì, mãi cho đến khi thang máy lên tầng, Lục Diên đang chuẩn bị mở khóa vào nhà thì Dụ Trạch Xuyên bỗng lên tiếng: "Đến nhà tôi ngồi một lúc đi."

Hắn dùng câu khẳng định, không để cho Lục Diên có lựa chọn nào khác.


Lục Diên nghe vậy thì khựng lại, cuối cùng vẫn nghe lời thu tay về, vẫn giữ dáng vẻ tốt tính kia: "Được."

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Diên đến nhà Dụ Trạch Xuyên nên anh tỏ ra rất quen thuộc. Sau khi vào nhà, anh ngồi xuống ghế sô pha, không hề thấy chút căng thẳng nào, thậm chí còn nhàn nhã bóc một quả cam: 'Tối nay anh muốn ăn gì? Tôi làm cho anh."

Dụ Trạch Xuyên đang rót một ly nước cam trong bếp, bưng từ bên trong đi tới: "Không vội, bạn tôi vẫn chưa đến."

Hắn không hỏi Lục Diên có quen Tiết Tấn hay không, cũng không hỏi vụ tranh chấp trong công viên giải trí bắt nguồn từ đâu mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Lục Diên, đưa ly nước cam cho anh: "Cam này chua lắm, cậu uống nước ép đi."

Lục Diên thích ăn cam, có lẽ vì loại trái cây này tốt cho sức khỏe, sáng nay sau khi ngủ dậy, Dụ Trạch Xuyên đã đặt một đống đồ ăn tới, có thạch, có cả đồ uống, tất cả đều là vị cam.

Họ xâm nhập vào cuộc sống của nhau, để lại những dấu vết mơ hồ.

Lục Diên thấy thế thì hơi khựng lại. Anh nhận lấy cái ly, lặng lẽ uống từng ngụm, vị chua thoáng qua đầu lưỡi, hậu vị còn đọng lại chút đăng đắng, đa số mọi người đều không chịu được hương vị này, nhưng nếu ngọt quá thì lại không còn giống nước cam nữa.

"Dụ Trạch Xuyên."

Lục Diên đặt ly xuống bàn trà, nhìn nước cam còn sót lại trượt dọc theo thành ly trong suốt, bỗng nhẹ giọng lên tiếng.

"Dù có chuyện gì xảy ra, anh hãy nhớ rằng tôi sẽ không bao giờ hại anh."

Anh thực sự chưa từng nghĩ tới việc hại Dụ Trạch Xuyên, ác niệm cầu sinh của Lục Diên nhiều lắm chỉ có thể khiến anh nói dối vài điều nhỏ nhặt, nhưng nhiều hơn thì không thể. Bởi vì bất kỳ một sự phản bội nào, dù là nhỏ nhất cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết Dụ Trạch Xuyên.

Dụ Trạch Xuyên cúi đầu ngồi trên ghế sô pha, tay cầm quả cam đã bóc được một nửa, thỉnh thoảng lại tung lên hứng xuống, nghe vậy thì cười cười: "Thật sao?"

Rồi yên lặng, không nói tiếp.

Hôm nay lúc ra khỏi nhà chưa đóng cửa sổ, gió lạnh buổi tối len vào theo khe hở thổi tung tấm rèm cửa, các tòa cao ốc bên ngoài lúc ẩn lúc hiện.

Mãi đến khi bên ngoài đột nhiên vang lên một tràng chuông cửa dồn dập mới phá vỡ sự tĩnh lặng.

Lục Diên ý thức được có lẽ Tiết Tấn đã đến, bèn thức thời đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Bạn anh đến rồi, tôi về trước đây."

Dụ Trạch Xuyên gật đầu, cũng không đứng dậy tiễn. Hắn nhìn Lục Diên bước về phía cửa, một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng thân hình loạng choạng một cái, như bị choáng mà tựa vào bức tường, lúc này hắn mới thong thả đứng dậy, bước lên phía trước rồi đỡ lấy thân hình đang trượt xuống của đối phương.

Toàn thân Lục Diên mềm nhũn, choáng đến mức đứng không vững, cuối cùng anh cũng ý thức được điều gì đó, sững sờ nhìn Dụ Trạch Xuyên: "Anh... anh bỏ thuốc vào nước uống?"

"Chứ sao?"

Dụ Trạch Xuyên hờ hững nhìn Lục Diên, hắn cúi đầu ghé sát vào tai anh, khẽ hỏi:

"Cậu còn định lừa tôi bao lâu nữa, hả Lục Diên?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận