Trò Chơi Sớm Chiều


"Nhận đi, đến tôi còn nhìn không nổi nữa là."
Hoài Hâm hắng giọng một tiếng, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi.
Vành tai đỏ như máu, cô lắp ba lắp bắp, "Anh Thừa, không phải như anh nghĩ đâu..."
"Tôi nghĩ như nào?"
Úc Thừa ung dung thả người ra lưng ghế, nhìn xoáy vào cô, đôi mắt hoa đào thấm đượm ý cười.
"Dù...!dù sao cũng không phải như anh nghĩ, giữa em và anh ta có chút hiểu lầm..."
Hoài Hâm có trăm miệng cũng khó lòng giải bày, đành ngậm miệng lại không nói nữa.

Điều khiến cô có thể thở phào nhẹ nhõm chính là, Vương Khả Hàn không còn gọi cho cô nữa, mà quay sang spam Wechat của cô.
Vương Khả Hàn, [Sam Sam, sao em không nghe máy?]
Vương Khả Hàn, [Em có chuyện gì sao?]
Vương Khả Hàn, [Em gọi lại cho anh được không?]
Vài phút sau.
Vương Khả Hàn, [Em không chịu nhận điện thoại của anh, khiến anh bắt đầu nghi ngờ không biết có phải do em cố ý hay không?]
Vương Khả Hàn, [Có phải em muốn "bơ" anh không??]
Giỏi lắm, thằng cha này cuối cùng cũng tỉnh táo lại rồi.

Thông minh đấy.
Hoài Hâm tranh thủ trả lời cho anh ta một tin.
Lisa, [Không, không có đâu, dạo gần đây em bận thực tập, đang phải đi công tác nên không để ý tin nhắn.

Em xin lỗi, xin lỗi anh nhé.]
Lisa, [Em sai rồi hu hu hu hu.

*Oà khóc*]
Lisa, [Đợi em về em mời anh ăn cơm rồi đi xem phim được không? Anh muốn làm gì cũng được hết á ~]
Vương Khả Hàn đúng là rất dễ dụ, anh ta chuyển từ chế độ âm u sang trời quang mây tạnh ngay lập tức, [Thật sao!]
Vương Khả Hàn, [Tốt quá! Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi!]
Vỗ về tên cáu kỉnh này xong, Hoài Hâm cũng yên tâm hẳn.
Lúc này, tài xế đúng lúc dừng xe lại trước lối ra vào sân bay, cô xách vali bước xuống xe.
Úc Thừa buông điện thoại xuống, nhìn cô đang đứng bên dưới.
Ánh mắt ấy vô cùng bình tĩnh, anh hạ giọng nói, "Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi.

Có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."
Bất cứ lúc nào.
Cách dùng từ của anh lúc nào cũng khiến người ta mát lòng mát dạ, Hoài Hâm khẽ mỉm cười, vẫy tay chào anh, "Em đi nhé anh Thừa."
"Ừm, em vào đi."
Hoài Hâm ngẫm nghĩ, lại nói, "Nếu anh cần em giúp gì thì cũng có thể gọi cho em bất cứ lúc nào."
Úc Thừa nhìn cô, một lúc sau mới gật đầu, "Ừm."
Cô không nói gì nữa, xoay người hòa mình vào dòng người tập nập phía trước.

Bóng lưng trong chiếc áo khoác màu tím nhạt dần dần thu nhỏ, cuối cùng biến mất tăm.
Mãi một lúc lâu sau, Úc Thừa mới thôi nhìn, quay sang nói với tài xế, "Phiền anh đưa tôi đến ga xe lửa."
"Vâng, thưa Úc tổng."
...
Vẫn là thành phố nhỏ mưa rả rích quanh năm này, Úc Thừa sải bước vào sâu con ngõ nhỏ hẹp, giày da giẫm xuống nền đá xanh phát ra tiếng vang đầy nặng nề.
Cũng đã mười mấy, hai mươi mấy năm trôi qua, nơi đây sớm đã cảnh còn người mất, không còn dáng vẻ của ngày xưa.
Con đường mòn trước đây đã được sửa lại thành đường nhựa, Úc Thừa vẫn còn nhớ như in lúc Hứa Tông đưa xe đến đón anh, chiếc xe đỗ lại bên đường làng chật hẹp, hoàn toàn lạc lõng trong khung cảnh khi ấy.
Úc Thừa đứng bên bờ sông, phía sau anh là Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông, còn ở phía trước chính là chiếc Limousine vừa nhìn đã biết rất đắt tiền với nước sơn đen bóng loáng, Hứa Tông hạ cửa xe xuống, nhìn sang bọn họ.

Đôi bông tai kim cương phản chiếu dưới ánh nắng càng thêm chói mắt.
Không biết vì sao, dù người phụ nữ ấy luôn giữ nụ cười bên môi, nhưng Úc Thừa lại cảm thấy bà ấy cực kỳ cao ngạo.
Người mẹ đẻ thẳng tay bỏ rơi anh, giờ đây lại ngoắc tay gọi anh như đang bố thí, "Tiểu Thừa, sang đây."
Trên người Úc Thừa là bộ quần áo vải thô rẻ tiền, trên mặt và tay lấm tấm bụi bẩn do vừa mới giúp Úc Vệ Đông dọn hàng.

Ngay cả việc nhìn thẳng vào Hứa Tông mà anh cũng không thể, chỉ thấy hết sức ngỡ ngàng.
Anh chẳng có ấn tượng gì về người phụ nữ xa lạ này, nhưng mấy ngày trước, Hầu Tố Hinh ngập ngừng nói với anh rằng -- A Trình à, có chuyện này mẹ muốn nói với con, con phải chuẩn bị tâm lý nhé.
Trông bà rất khó xử, Úc Thừa đoán có lẽ là chuyện gì đó rất khó mở miệng, có lẽ là trong nhà thiếu tiền, hoặc là cửa hàng của gia đình gặp khó khăn, và tình huống xấu nhất chính là buộc anh thôi học.
Nếu không thể học tiếp, anh sẽ rất buồn, nhưng anh hiểu ba mẹ đã cố gắng hết sức để suy nghĩ cho anh, bọn họ đều dành cho anh những thứ tốt nhất, thế nên anh không hề oán trách, chỉ có cảm kích mà thôi.
Thế là Úc Thừa siết chặt tay Hầu Tố Hinh, biết điều an ủi bà, "Không sao đâu mẹ, con nghe mẹ mà."
Nhưng không ngờ, anh vừa dứt câu, Hầu Tố Hinh lại bật khóc.
Bà quay sang ôm anh, nước mắt nóng hổi rơi trên tay anh, bà nức nở, "A Trình của mẹ..."
Cái ôm này rất chặt, mặt Úc Thừa chôn vào hõm cỗ mềm mại của bà, nghe bà bật khóc thành tiếng, "Xin lỗi con, mẹ không thể ở bên con nữa rồi."
Úc Thừa ngẩn ngơ, ánh mắt đờ đẫn, trái tim nơi lồng ngực như bị nhấc lên cao.
Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác tuyệt vọng khi bị chính người thân của mình vứt bỏ lại ồ ạt ùa về, mạnh mẽ bao vây lấy anh.
Nghĩa là sao, anh không hiểu.
Những từ đơn thấp thoáng bên tai giờ đã không thể sắp xếp thành một câu hoàn chỉnh, Hầu Tố Hinh thút thít nói cho anh biết, mẹ ruột của anh đã tìm được gia đình họ, muốn đưa anh đi.
Đã bao nhiêu lần Hầu Tố Hinh từng nghĩ đến tình huống này -- có lẽ sẽ có một ngày có một người lạ mặt nào đó xuất hiện trước cửa nhà, nói với bà rằng đây là con ruột của người ta.
Thế nên bà thường xuyên xuất hiện cảm giác khủng hoảng, và nó ngày một rõ hơn khi Úc Thừa dần dần trưởng thành, thậm chí có một lần bà gặp ác mộng, bừng tỉnh giữa đêm khuya, sau đó làm thế nào cũng không sao ngủ lại được.
Mấy năm nay công việc làm ăn bắt đầu có lãi, bọn họ bèn mua một mảnh đất cạnh đó và xây một căn nhà nhỏ.
Úc Vệ Đông muốn sửa chỗ này thành thư phòng và phòng đánh mạt chược, nhưng Hầu Tố Hinh không chịu, bà nhất quyết dành cho Úc Thừa một căn phòng riêng.
"Con trai lớn rồi, phải có không gian riêng của nó, cứ ở cùng hai ông bà già chúng ta thì ra cái gì?"
Cái đêm gặp ác mộng ấy, Hầu Tố Hinh lăn qua trở lại, cuối cùng không chịu được phải ngồi dậy, rón rén đi vào phòng ngủ của Úc Thừa, đứng tựa trước cửa lặng lẽ ngắm anh một lúc.
Dưới ánh trăng, dáng vẻ khi chìm vào giấc ngủ của Úc Thừa chính là niềm an ủi lớn nhất của bà.
Đây là con của bà, không phải của người nào khác.
Đúng vậy, không phải của ai cả, đây là cục vàng mà bà đã cực khổ nuôi nấng.
Hầu Tố Hinh nghĩ, nếu có người đến giành con với bà, cùng lắm thì bà chơi xấu, mặt dày nói rằng đây là con do mình mang nặng đẻ đau sinh ra, bọn họ làm gì được bà?
Bà nghĩ ra rất nhiều cách, mỗi một cách đều là làm thế nào để đối phó với những kẻ địch giả tưởng kia, bảo vệ thân phận làm mẹ của mình, giữ lại Úc Thừa bên mình.
Nhưng Hầu Tố Hinh chưa từng nghĩ đến một chuyện.
Đó chính là, gia đình của Úc Thừa quá hiển hách, bọn họ sống trong dinh thự lưng chừng núi ở Hong Kong, ba anh là doanh nhân nổi tiếng của Hong Kong, nếu so với căn nhà nhỏ ba phòng đơn sơ trong cái trấn nhỏ này của họ chẳng khác nào một trời một vực.
Nhận điện thoại của Hứa Tông, phản ứng của Hầu Tố Hinh rất kịch liệt, bà từ chối ngay mà không cần suy nghĩ, nhưng người phụ nữ đầu dây bên kia lại vô cùng bình tĩnh, "Cô đừng vội từ chối như thế, thử nghĩ kỹ lại xem, nhà chúng tôi sẽ cho thằng bé một cuộc sống tốt nhất, cho thằng bé tiếp nhận một nền giáo dục cao cấp nhất, một cuộc sống không cần phải lo lắng vì chuyện cơm áo gạo tiền..."
Bà ta hơi dừng lại, giọng điệu mang theo ý cười, hỏi, "Thử hỏi cô có thể làm được những chuyện này hay không?"
Bao nhiêu lí do thoái thoát như bị nghẹn lại nơi cổ họng không sao thốt nên lời, Hầu Tố Hinh biết Úc Thừa đi theo mình đã chịu khổ rồi.
Thằng bé vốn phải được chơi đùa trong hoa viên xinh đẹp, học đủ loại nhạc cụ, hội họa, học cưỡi ngựa, sẽ có gia sư dịu dàng kiên nhẫn đến dạy cậu học mỗi tuần.

Thằng bé sẽ được vui vẻ lớn lên trong sự bao bọc của ba mẹ, chứ không phải bị cầm tù ở một con hẻm nhỏ vắng vẻ, có ngẩng đầu lên cũng chẳng nhìn thấy được bầu trời.
Thấy bà do dự, Hứa Tông bèn tiếp tục thuyết phục, "Tôi sẽ đưa Tiểu Thừa đi, nhưng sau này hai người vẫn có thể gặp thằng bé bất cứ lúc nào.

Hai người có ơn nuôi dưỡng thằng bé, tôi và ông xã rất cảm kích hai người.

Nhà tôi biết tình hình hiện tại của hai anh chị, cũng nguyện ý giúp đỡ một phần tiền, hơn nữa, nếu sau này anh chị có gặp khó khăn gì đều có thể đến tìm chúng tôi."
Trong lòng bà chẳng còn gì ngoài chua xót, Hầu Tố Hinh nghẹn ngào nói, "Thế vì sao năm ấy cô lại bỏ rơi A Trình?"'
Bà chỉ còn "vũ khí" cuối cùng này, dù biết nó sẽ làm tổn thương người ta nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Không ngờ người phụ nữ ở đầu bên kia cũng bắt đầu nghẹn ngào, giọng vô cùng đau đớn, "Là vì năm xưa tôi và ba thằng bé đắc tội người khác, bị gài bẫy, con trai vừa ra đời đã bị bế đi mất...!Tôi tìm thằng bé suốt bao nhiêu năm nay, gần như đã lật tung cả cái đất Hong Kong lên, lại không ngờ đối phương đã đưa thằng bé sang Trung Quốc vứt bỏ..."
Thông tin trong hồ sơ của A Trình khá ít, thằng bé bị người ta bỏ rơi trước cổng cô nhi viện.

Đã nhiều năm trôi qua, Hầu Tố Hinh không thể nào phân biệt được đâu là thật đâu là giả, nhưng là một người mẹ, tiếng khóc đau đớn xé lòng của Hứa Tông nhưng đã đâm thủng lớp phòng ngự cuối cùng trong lòng bà.
Đối phương không phải cố ý bỏ rơi A Trình.
Lòng Hầu Tố Hinh đắng chát -- Bà không còn quyền từ chối nữa rồi.
Bà không thể ích kỷ mà giữ Úc Thừa bên mình được, những thứ mà vợ chồng bà có thể cho thằng bé thật sự quá ít.
Hầu Tố Hinh cầm điện thoại, vừa hay trông thấy tấm ảnh gia đình đặt trên bàn, tấm ảnh này được chụp vào ngày kỷ niệm ngày cưới của bà và Úc Vệ Đông năm ngoái, Úc Thừa ngồi ở giữa, gương mặt sáng láng ánh lên nụ cười rạng rỡ.
Hầu Tố Hinh nhắm mắt, khó khăn cất lời, "Cô...!cho tôi thêm mấy ngày suy nghĩ được không?"
Hứa Tông đáp, "Được."
Hứa Tông biết chắc Hầu Tố Hinh sẽ đồng ý.

Quả nhiên, chỉ mấy ngày sau đã nhận được điện thoại của bà.
Một người đàn bà thất học ở một thị trấn quê mùa này ngay cả "báo ơn" cũng chẳng biết, không đòi hỏi bất cứ thứ gì.

Hứa Tông nói muốn gửi bà một chút tiền cảm ơn, nhưng Hầu Tố Hinh chẳng thèm hỏi đến, chỉ xác nhận đi xác nhận lại chuyện bà ta đồng ý để vợ chồng bọn họ gặp Úc Thừa, Hứa Tông nghe xong chỉ cười thầm.
"Được." Bà ta đồng ý với yêu cầu cực kỳ đơn giản của đối phương.
Mà lúc này đây, con trai bà ta đang mặc bộ đồ vải thô, nét mặt hốt hoảng lấm lem bụi bặm, Hứa Tông khẽ cau mày, bước xuống xe.
Bà ta cất giọng gọi cậu bằng cái tên mà bà ta đã đặt, bảo cậu tới chỗ mình.
Nhưng thiếu niên gầy gò vẫn đứng bất động gần bờ sông, thì thào nói, "Nhưng tôi họ Úc mà."
Bà ta gọi cậu là Phan Thừa, nhưng cậu lại chẳng biết Phan Thừa là ai.
Úc Thừa quay đầu nhìn ba mình, ông cũng giống cậu, cả người lấm lem bụi bẩn, nhưng vẻ mặt của ba còn chật vật hơn.
Cậu lại nhìn sang mẹ, Hầu Tố Hinh bỗng quay đầu sang chỗ khác, không cho cậu cơ hội đối mặt.
Úc Thừa không nhìn thấy nước mắt bà đang rơi.

Hứa Tông chờ một lúc, rồi bước tới chỗ cậu.
"Tiểu Thừa à." Bà ta đứng trước mặt cậu, khóe môi hơi mỉm cười, "Mẹ là mẹ của con đây."
Đồng tử của Úc Thừa co lại, Hứa Tông nhìn cậu, ghìm lại vẻ chê bai trong lòng, nắm lấy bàn tay bụi bẩn của cậu, dịu dàng nói, "Về nhà với mẹ nhé, được không con?"
Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, nhưng Úc Thừa chỉ cúi gầm đầu, im lặng không nói lời nào.
Chắc hẳn Hầu Tố Hinh đã truyền lại lời bà ta, thằng bé này không thể không biết tình hình, kháng cự cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Hàng mi rủ xuống của Úc Thừa hơi rung, Hứa Tông nhìn thấy cả.

Bà ta nhìn lướt qua hai người đứng cách đó không xa, nhếch môi, hạ giọng nói, "Tiểu Thừa à, mẹ tìm con lâu lắm rồi con có biết không?"
"..."
"Mẹ nhớ con lắm, con không biết khi nhận được tin về con mẹ đã vui thế nào đâu."
Hứa Tông hơi dừng lại, giọng nói mang theo vẻ hụt hẫng, "Mẹ cũng biết, nhiều năm trôi qua, con hẳn sẽ cảm thấy xa lạ với mẹ..." Bà ta gượng cười, khẽ hỏi, "Con có thể cho mẹ một cơ hội để mẹ bù đắp cho con được không?"
Úc Thừa càng cúi đầu thấp hơn, vẫn không nói chuyện.
Hứa Tông hít sâu một hơi, càng tiến lại gần cậu, "Mẹ biết con thương ba mẹ nuôi..."
Bà ta chưa kịp nói hết câu, Úc Thừa bỗng ngước lên, mím môi nhìn bà ta.
Hứa Tông hiểu ý của cậu.
"Ừ, bọn họ cũng là ba mẹ con." Bà ta chiều theo ý cậu, khẽ cảm thán, "Nhưng...!con cũng biết tình hình của bọn họ mà, vì nuôi con mà vợ chồng họ đã chịu quá nhiều gánh nặng."
Vốn chẳng khá giả gì, vì sự xuất hiện của cậu mà điều kiện cuộc sống của vợ chồng họ như nhà dột còn gặp mưa rào.

Úc Thừa biết rất rõ là đằng khác.
Hôm ấy nắng rất đẹp, những tia nắng ấm áp hắt xuống người Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông, cậu quay đầu lại, nhưng lại nhìn không rõ.
Bọn họ chỉ đứng ở đó, không đi tới chỗ cậu.
Úc Thừa hiểu ý của hai người.
Cậu muốn nói với ba mẹ rằng, cậu vốn chẳng để tâm đến chuyện mình có cuộc sống thế nào, chỉ cần được ở cùng hai người thì đó chính là chuyện hạnh phúc nhất trên đời này.
Nhưng cậu không thể nói thế.
Cậu không thể ích kỷ như vậy được.
Bọn họ đã cố gắng rất nhiều vì cậu, mà cậu đã làm liên lụy hai người quá lâu rồi.
Úc Thừa muốn chào tạm biệt hai người, nhưng đi chưa được hai bước đã nhìn thấy Hầu Tố Hinh kéo Úc Vệ Đông xoay người rời đi.

Cậu kinh ngạc đứng lặng tại chỗ, một lúc sau mới lê bước đi theo Hứa Tông ra xe.
Cậu bước rất chậm, như lưu luyến không nỡ rời đi, lại giống như đang cố gắng kéo dài thời gian.
"A Trình!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Úc Thừa khựng bước, nhanh chóng quay người.
- - Nụ cười chợt hiện lên gương mặt cậu, nhưng cậu lại thấy Hầu Tố Hinh nước mắt giàn giụa.

Bà chạy thật nhanh đến bên cạnh cậu, rồi ôm lấy cậu thật chặt.
Một chiếc nhẫn bạc được nhét vào tay cậu, vòng tròn cứng cáp cấn vào lòng bàn tay cậu đến đau điếng.
Hầu Tố Hinh khóc không thành tiếng, nói rõ từng câu từng chữ, "Con phải luôn nhớ rằng..."
"Mẹ yêu con."
...
Úc Thừa ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bệnh, trên tay vuốt ve chiếc nhẫn bạc kia.
1991 - 06 - 20.
Đó là nhẫn cưới của Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông, là ngày kỉ niệm ngày cưới của bọn họ, và đối với anh cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Suốt mấy năm qua anh vẫn luôn mang theo nó bên mình.

Đặt biệt là khoảng thời gian sang Mỹ, khi ấy anh chẳng còn gì cả, chỉ có chiếc nhẫn này làm bạn.
Hầu Tố Hinh nằm trên giường bệnh vẫn nhắm mắt ngủ say, tóc mai đã bạc nhiều so với lần trước, gương mặt cũng già đi ít nhiều.
Trước đó viện trưởng Khâu nói bà không nhận ra Tiểu Lưu, sau đó một thời gian thì có tiến triển tốt, nhưng mấy hôm trước lại quên nữa.

Dù đã dùng một vài loại thuốc ức chế, đối kháng, nhưng bệnh tình cứ lặp đi lặp lại, có nguy cơ chuyển biến xấu.
Úc Thừa đeo nhẫn lại vào tay mình, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên mu bàn tay đầy vết nhăn của bà.
Tầm mắt từ gương mặt đang say giấc dần chuyển đến chiếc bàn trà ở góc khuất, ánh mắt anh sâu thẳm tựa như sắc trời bên ngoài.
Màu hồng, màu quýt, màu xanh da trời, màu tím nhạt...
- - Tất cả đều là khăn quàng cổ, bao tay và mũ len với đủ màu đủ kiểu, những món đồ này đều là đồ do chính tay Hầu Tố Hinh làm cho anh khi nằm trên giường dưỡng bệnh suốt mấy tháng nay, hẳn đã chất được một đống nhỏ ở góc tường.

Úc Vệ Đông ngồi ở bên kia giường, cúi đầu không nói lời nào.

Còn Úc Thừa chỉ nhìn đống đồ chất trên bàn, yên lặng như một pho tượng.
Anh bất động nắm tay Hầu Tố Hinh, đến khi bà mơ màng tỉnh dậy.
Nằm trên giường lâu nên bà thấy khô cổ, hơn nữa còn hơi tức ngực, bà mệt mỏi ngồi dậy, vô thức nhận lấy ly nước ấm từ người bên cạnh.
Ánh mắt dời lên trên, bất chợt chạm phải một gương mặt tuấn tú.
Hầu Tố Hinh như tắt tiếng.
Úc Thừa ngước lên, nhìn thấy vẻ mê mang thoáng qua rồi biến mất trong mắt bà.
Trong nháy mắt, trái tim anh chợt chùng xuống, cả người như rơi xuống hầm băng.
Đôi môi anh mấp máy, cố gắng để cất lời, Hầu Tố Hinh chớp mắt, ngập ngừng gọi, "...!A Trình?"
"..."
Cơn rơi tự do đột ngột dừng lại.
Úc Thừa như một chú cá mắc cạn được thả trở về với mẹ đại dương, anh siết chặt tay, hơi thở gấp gáp, trầm giọng đáp lại, "...!Mẹ."
***
Tác giả:
Tình tiết liên quan đến mẹ đều phỏng theo bài hát Tình yêu Alzheimer - Vương Hoằng Hạo, sáng tác: Bạch Cử Cương.
Và cả Ngang qua nhân gian - Úc Khả Duy.
***
Tác giả có khi để là viện phó Khâu, có khi lại là viện trưởng Khâu, nên là mình thống nhất thành viện trưởng Khâu hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui