Trò Chơi Suy Diễn Phi Lý


Máu dính đặc, rõ ràng là chưa khô, tựa như vừa mới bôi lên.

"...!Trời ạ."

Vì không khí rùng rợn mà còn làm cả đạo cụ máu nữa sao!? Là đạo cụ máu thật đấy chứ!?

Ngu Hạnh run lên một cái, suýt chút nữa thì ném máy quay đi, những người khác bị động tĩnh của hắn thu hút, nhìn qua.

"Sao thế?" Chàng trai tóc nâu thò đầu ra, thấy sắc mặt Ngu Hạnh trắng bệch, không khỏi buồn cười, "Chưa bắt đầu mà cậu đã sợ rồi?"

"Có máu..." Ngu Hạnh giơ máy quay lên cho chàng trai tóc nâu xem, dĩ nhiên là trong bóng tối đen kịt đối phương chẳng nhìn thấy gì cả.

Người đàn ông thư sinh ngược lại phản ứng rất nhanh, vội vàng sờ soạng khắp chiếc máy quay của mình, ngửi thử rồi thở phào: "Trên máy quay của tôi cũng có."

"Của tôi cũng có!", Cô gái tóc ngắn kêu lên, "Có phải là tương cà không?"

Lúc này mọi người mới chú ý tới, chiếc máy quay trong tay mình đều dính chất lỏng màu đỏ, còn tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt, rõ ràng là khác xa với tương cà rồi.

"Chắc là máu giả, phim ảnh gì đó thường hay dùng, hôm nay không phải là thử thách lòng can đảm của chúng ta sao, tôi đoán, không chỉ có máu giả đâu, trong nhà máy có khi còn sắp xếp những thứ khác nữa!", Cô gái tóc xoăn dài cười khúc khích, tinh ranh đưa ra một suy đoán.

Mọi người nghe vậy, cảm thấy suy luận này không sai, bèn yên tâm.

Ngu Hạnh thở phào một hơi, kỳ thực hắn cũng nghĩ vậy, dù sao thì máy quay là do trợ lý Hách đưa, chỉ có thể là do anh ta sắp xếp, mà trợ lý làm vậy, mục đích đã quá rõ ràng, chính là muốn bọn họ thử cảm giác du ngoạn "nhà ma" một lần, xem xem có tiềm năng làm streamer hay không...

Nhưng nhìn thoáng qua, hắn vẫn bị dọa cho giật mình!

Tôi chỉ muốn tìm một công việc có mức lương tạm ổn, tại sao phải chịu đựng loại chuyện này…

Cảm giác lạnh lẽo của chiếc máy quay khiến hắn nhớ đến thi thể trong tủ đông, hắn khẽ thở dài, đưa máy quay lên trước mắt, dùng chế độ nhìn đêm để quan sát xung quanh.

Bọn họ đi từ cổng chính vào, ở giữa một đại sảnh, lối ra của đại sảnh hẳn là nối liền với văn phòng, phòng thay đồ của nhân viên, kho nguyên liệu,...!nhưng giờ không thấy.

Chỉ có một từ có thể bao quát được tình hình của đại sảnh: hoang tàn.

Những cỗ máy còn sử dụng được đã được di dời đi từ lâu, chỉ còn lại vài thiết bị hư hỏng nằm chỏng chơ trên khoảng đất trống, mặt đất đầy bụi bặm và bao tải rách, mảnh gỗ vụn.

Nếu chôn pin vào đống đồ lặt vặt ở góc tường thì muốn tìm ra cũng phải tốn công sức một phen.


Tám cục pin, có nghĩa là một cục chỉ có thể dùng được khoảng nửa tiếng, phải tranh thủ thời gian.

"Cái kia, không phải nên làm quen với nhau trước sao?".

Đợi đến khi mọi người đã quen với cách sử dụng máy quay, cô gái tóc ngắn bất lực cười cười, sao mọi người chẳng ai nhắc đến chuyện này nhỉ?

"Đúng rồi, tôi phấn khích quá nên quên mất." Cô nàng tóc xoăn dài hưởng ứng rất tích cực, giọng nói của cô ấy giống như con người, có chút hăng hái, rất hướng ngoại, "Tôi tên là Trương Thư Nhã, đặc biệt thích xem phim kinh dị, đã từng đến tất cả các ngôi nhà ma lớn nhỏ trong nước, rất am hiểu các loại mánh khóe".

"Tôi tên là Đường Lê, đây là em gái tôi, Đường Viện.".

Người đàn ông thanh tú lịch sự gật đầu, Ngu Hạnh bất ngờ ngẩng lên nhìn, không ngờ người đàn ông này và cô gái tóc ngắn là anh em ruột.

"Phương Thụy, năm nay mới tốt nghiệp.".

Anh chàng tóc nâu mặc một chiếc áo ngắn tay có vẻ hơi nổi bật, bất kỳ ai cũng phải thốt lên một câu, anh bạn à, anh thật sự không sợ lạnh sao.

Ngu Hạnh tắt chế độ nhìn đêm để tiết kiệm pin rồi lễ phép giới thiệu: "Ngu Hạnh, Ngu của Ngu Cơ, Hạnh trong Hạnh Vận".

"Triệu Nhất Tửu".

Người thanh niên đeo khẩu trang lần đầu tiên lên tiếng, để lộ ra đôi mắt sắc bén, còn có chút u ám khó nhận ra.

Giọng nói của hắn ta mang một vẻ lạnh lùng, vừa nói ra đã khiến bầu không khí mới được một chút bỗng chốc lạnh đi.

"Ặc...".

Phương Thụy giật giật khóe mắt, sau đó đề nghị, "Chúng ta vẫn nên tìm pin trước, để hiệu quả, chia thành từng nhóm hai người thế nào?".

"Được, em muốn cùng nhóm với anh trai.".

Đường Viện theo bản năng đến gần Đường Lê, anh em ruột thịt đương nhiên phải đi cùng nhau, không ai có thể phản đối.

"Đi hai người một nhóm được đấy!".

Trương Thư Nhã cười tủm tỉm liếc Ngu Hạnh một cái, "Tôi bị cuồng nhan sắc, cậu hiểu mà.

Ừm...!Ngu Hạnh, được không? Chúng ta một nhóm nhé, như vậy tôi có thể che chở cho cậu?".

Người đẹp chủ động bày tỏ thiện chí, thật khiến người khác ghen tị! Quả nhiên thời đại này vẫn là nhìn mặt sao?, trong lòng Phương Thụy cảm thán, liền nghe thấy Ngu Hạnh, người được phúc lợi vì nhan sắc do dự nói:


"Cái đó......!hay là thôi đi, tôi không giỏi giao tiếp với con gái, cũng không biết cách chăm sóc con gái."

Phương Thụy: Huynh đài trâu bò, cảm ơn người nhà.

Bị từ chối, Trương Thư Nhã có chút không vui, nhưng cô cao ngạo, nghe thấy hai chữ "chăm sóc" thì biết đối phương không xem trọng năng lực của cô.

Cô không muốn tranh giành thêm nữa, giữa Phương Thụy và tảng băng Triệu Nhất Tửu còn lại, căn bản cô không cần phải suy nghĩ nhiều.

Cô ta cũng thật khéo ăn khéo nói, lập tức bày ra vẻ mặt tiếc nuối: "Phương Thụy, tiểu soái ca không muốn tôi, cậu cưu mang tôi một chút nhé?"

"Đương nhiên rồi." Phương Thụy lặng lẽ giơ ngón cái với Ngu Hạnh, cũng chẳng quan tâm người kia có nhìn thấy hay không, vui vẻ hoàn thành việc chia nhóm.

Tất nhiên là Ngu Hạnh bị phân cùng với Triệu Nhất Tửu trầm mặc.

Sau đó, ba nhóm tạm thời phân định phạm vi tìm kiếm, hai người Ngu Hạnh được phân đến một phần ba sân bãi ngoài cùng phía bên phải nhà máy, không có đại sảnh, gian phòng tương đối nhiều, lộ tuyến có chút phức tạp.

Thời gian quý báu, mọi người chỉ động viên lẫn nhau vài câu cho có lệ rồi tản ra, đi về phía khu vực mình phụ trách.

Hai thanh niên một đường im lặng, Triệu Nhất Tửu dường như là do tính cách, còn Ngu Hạnh thì là không biết làm sao mở miệng.

Sau khi đội ngũ lớn giải tán, nhà máy hoang vắng đổ nát càng thêm âm u đáng sợ, chỉ cần nói lớn tiếng một chút là tiếng vọng đã dội lại, cộng thêm tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, khiến người ta có ảo giác như thể có tiếng bước chân của những thứ không thuộc về thế giới này đang bám theo họ.

Phía bên phải chính là lối ra của đại sảnh, một lối đi hẹp chỉ đủ hai người đi song song, Ngu Hạnh một tay cầm đèn pin một tay cầm máy quay, Triệu Nhất Tửu nửa bước thụt lại ở phía sau đi tới.

Vì hành lang bị đóng kín, không có cửa sổ nên gần như là giơ tay không thấy được năm ngón, chỉ có chùm sáng nắm chặt trong tay mới có thể mang đến cho người ta chút cảm giác an toàn.

"Cậu sợ quỷ à?" Giọng nói lạnh nhạt như chậu nước lạnh dội vào tủ đá, trong nháy mắt đông thành gậy băng, Ngu Hạnh sững sờ, sau đó mới phản ứng lại Triệu Nhất Tửu đang chủ động đáp lời.

Chắc là do biểu hiện của hắn quả thực là không tích cực, không dũng cảm, không bình tĩnh, nhưng trong giọng nói của Triệu Nhất Tửu hình như không hề có ý khinh thường.

"Trên đời này làm gì có quỷ, tôi sợ là do bị sợ hãi bất ngờ về thị giác hay thính giác, còn nữa là ám thị kiểu ám ảnh tâm lý, đây đều là phản ứng tự nhiên của sinh lý và tâm lý mà thôi." Hắn gượng gạo tìm đại một cái cớ để bào chữa, muốn khiến bản thân trông không đến mức hèn nhát như vậy.

"Thật sao." Khuôn mặt Triệu Nhất Tửu chìm trong bóng tối khiến người ta nhìn không rõ lắm, hắn hình như quay đầu liếc nhìn Ngu Hạnh một chút, Ngu Hạnh vẻ mặt vô tội chân thành chớp chớp mắt, một lần nữa trầm mặc.

"..."


Cái cuộc trò chuyện này thật khó tiếp tục quá.

Hành lang không dài, Triệu Nhất Tửu mắt nhìn thẳng, xung quanh tỏa ra khí tràng áp lực thấp, Ngu Hạnh thì càng không ngừng chiếu xạ đèn pin trong phạm vi xung quanh, quả nhiên, đi chưa được mấy bước, hắn đã tìm thấy một khối kim loại hình trụ tròn bên trong một cái hang chuột lớn bằng nắm đấm tay.

"Pin kìa!" Tâm trạng của hắn bỗng tốt lên, khi Triệu Nhất Tửu yên lặng nhìn soi mói, hắn xoay người tiến lên, đưa tay muốn đi nhặt.

Nhưng mà đúng ngay lúc này, tim hắn bỗng nhiên đập lỡ mất một nhịp, một dự cảm không lành hiện lên trong lòng.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ… Vừa nghĩ như vậy, hắn chần chờ một chút mới tiếp tục tiến lên.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh rằng, giác quan thứ sáu của đàn ông cũng lợi hại không kém.

Các ngón tay thon dài vừa mới cầm lấy viên pin, chưa kịp đứng dậy thì Ngu Hạnh liền trơ mắt nhìn thấy trong hang lại xuất hiện một vệt màu xanh trắng xen lẫn màu tím nhạt.

Đó là một bàn tay người!

Một bàn tay đàn ông từ trong cái hang mà lẽ ra là do chuột hoặc côn trùng gặm nhấm chui ra, nó như có đôi mắt nhìn chằm chằm khóa chặt lấy cổ tay Ngu Hạnh.

Lạnh lẽo, lỏng lẻo, xúc cảm chẳng khác nào bàn tay người chết.

Vừa chạm vào làn da của Ngu Hạnh, hắn đã cảm thấy luồng khí lạnh theo đó tràn lên tận đỉnh đầu, khiến toàn thân hắn cứng đờ.

"Quỷ a!", Ngu Hạnh thét lên một tiếng rồi lùi lại ngay lập tức, cổ tay truyền đến một lực kéo như muốn kéo cả người hắn vào trong hang chuột.

Triệu Nhất Tửu thấy hắn giãy giụa khó khăn bèn túm lấy cổ áo sau của hắn, Ngu Hạnh chỉ cảm thấy đối phương vừa chạm vào mình, bàn tay trong hang chuột kia đã buông ra.

Bàn tay đó rụt lại, biến mất không còn một dấu vết, Ngu Hạnh kinh hồn chưa định, cổ tay đau nhức, sợ là lát nữa sẽ bị bầm tím.

"Cái gì thế?", hắn có chút hốt hoảng.

Là đạo cụ do trợ lý Hách chuẩn bị? Hay là "diễn viên nhà ma" nấp ở phía đối diện bức tường?

Triệu Nhất Tửu ngồi xổm xuống, dùng đèn pin soi vào trong hang chuột, thậm chí còn mạnh dạn chọc vào hai cái: "Là tường bình thường, thứ đó đã biến mất rồi".

Hai người nhìn nhau, đều hiểu đối phương muốn biểu đạt điều gì:

Theo như Trương Thư Nhã nói, thứ này miễn cưỡng có thể giải thích hợp lý, nhưng dù là đạo cụ được sắp đặt cố ý hay là người nấp đi chăng nữa thì có thể tự động biến mất sao?

Điều này thật vô lý.

"Bàn tay đó, không giống giả." Ngu Hạnh cau mày, nhận ra điều bất thường, hắn xoa xoa làn da nơi cổ tay, xoa xoa vòng nổi da gà lẩm bẩm: "Thi thể thì tôi rành, nó giống như là loại đã tự phân hủy xong nhưng vẫn chưa bắt đầu thối rữa..."

"Thi thể thì cậu rành?", Triệu Nhất Tửu liếc hắn một cái, có chút ngoài ý muốn.


"……Nói bừa thôi." Ngu Hạnh cười cười, sau đó xòe tay ra, cuối cùng thì viên pin này cũng đã bị hắn lấy được.

Triệu Nhất Tửu "hừ" một tiếng không truy hỏi, im lặng một lát, giống như đang suy nghĩ, một lúc sau hắn nhìn Ngu Hạnh, cuối cùng lên tiếng: "...Tối nay có chút kỳ lạ."

"Sao vậy?"

"Thực ra, tôi là người đầu tiên vào nhà máy, trước khi vào tôi nhìn thấy qua cửa sổ có một cái bóng bên trong, cứ tưởng ai đó tới trước, nhưng sau khi vào thì lại không thấy đâu", tóc mái Triệu Nhất Tửu che khuất lông mày, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.

"Sau đó các cậu lần lượt vào, tôi vẫn không phát hiện ra cái bóng lúc đầu là ai".

"Đừng mà, lúc này cậu còn kể chuyện ma, chắc tôi tưởng thật đấy".

Ngu Hạnh thử dò dẫm lùi về sau một bước, vẻ mặt căng thẳng của hắn khiến Triệu Nhất Tửu cảm thấy có chút buồn cười.

"Tôi nghiêm túc đấy, cho nên tôi mới nghĩ, buổi kiểm tra tối nay có phải chỉ đơn thuần là tuyển dụng nhân viên mới hay không, có lẽ còn có chuyện khác đang được che giấu, hừ, nếu cậu là người theo chủ nghĩa vô thần thì coi như tôi chưa nói gì".

Sắc mặt Ngu Hạnh trắng bệch: "Chủ nghĩa vô thần...!Tôi lúc thì có lúc thì không, bình thường lúc công bố điểm thi và lúc chơi game rút thẻ thì không, những lúc khác thì đều là có".

Triệu Nhất Tửu: Thực tế ghê.

"Nói chung...!Nói chung, chính là nếu như bây giờ cậu nói với tôi nơi này thật sự có quỷ, thì tôi cũng có thể tiếp nhận." Giọng nói Ngu Hạnh cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại run run, hắn quay đầu lại nhìn, cửa lớn nhà máy đã cách hắn rất xa, "Tôi có thể đi được chưa? Kiểu đi rồi không bao giờ quay lại nữa ấy?".

"Tới rồi thì tới đi" Triệu Nhất Tửu thản nhiên nói ra câu cửa miệng mà người Trung Quốc sử dụng nhiều nhất: "Nhỡ đâu là tôi suy nghĩ nhiều, thì cậu bị công ty loại thôi".

Hắn ta vừa nói vừa chỉ về phía trước: "Có một cánh cửa."

Cánh cửa nằm ở cuối hành lang, chắn ngang đường đi của hai người, Triệu Nhất Tửu rõ ràng là muốn đi tiếp.

Ngu Hạnh trong lòng đấu tranh một hồi, trước khi xác định được liệu có thực sự chạm trán ma quỷ hay không, vẫn là thua bởi sự cám dỗ của tiền lương, hắn đè nén suy nghĩ muốn chạy một mạch về nhà, nhìn Triệu Nhất Tửu tiến lên đẩy cửa: "Khóa rồi."

Nghĩ mãi không ra, đã bỏ hoang rồi khóa làm gì? Ngu Hạnh hỏi: "Khóa gì vậy?"

Triệu Nhất Tửu đang định đá văng cửa, thuận miệng đáp: "Khóa thường thôi."

Nhà máy dược phẩm Khánh Nguyên trang trí sơ sài, khóa cửa dĩ nhiên cũng không cần đến khóa mật mã, khóa điện tử.

"Vậy cậu tránh ra, để tôi mở."

Ngu Hạnh đặt máy quay xuống đất, từ trong túi quần công tác móc ra một sợi dây thép, tiến đến gần cánh cửa.

Triệu Nhất Tửu: "?"

Anh bạn à, điểm kỹ năng của anh được cộng có hơi mới lạ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận