Dây thép đâm vào bên trong mười mấy giây sau, *cạch* một tiếng, ổ khóa cũng theo tiếng mở ra.
Cánh cửa sắt han gỉ trong tiếng động chói tai bị gió hút mở, luồng khí lạnh lẽo cùng với bụi đất rơi xuống ào ào hất vào mặt hai người.
"Mở rồi." Ngu Hạnh cất dây thép, đưa tay che bụi, thản nhiên khoe khoang chút chiến tích của mình, sau đó nhặt máy quay lên lén lút trốn ra sau, "Mời anh."
Dù sao cũng biết hắn ta nhát gan, vậy để người gan dạ đi trước.
"Mới có nửa năm đã rỉ sét thế này rồi." Triệu Nhất Tửu lại không vội vàng đi vào, mặc dù xuyên qua khe cửa có thể nhìn thấy được một vùng không gian đen kịt, hắn ta vẫn thong thả lau đi vết rỉ sét khó coi như vết sẹo trên cửa sắt.
"Vùng này của chúng ta vốn đã ẩm thấp, vào thu mưa nhiều, nơi này lại không có ai chăm sóc, han gỉ là chuyện bình thường, anh xem trên tường còn có không ít chỗ bị mốc kìa." Ngu Hạnh tiện tay chỉ chỉ, quả nhiên ở góc tường ngoài mạng nhện còn có cả một đám nấm mốc không biết tên bám vào.
"Ừm." Đối phương đáp lại một tiếng, trực tiếp đẩy cửa ra, sau cánh cửa là một hành lang mới, rộng rãi hơn, bên trái là bức tường, bên phải là những căn phòng.
Căn phòng gần nhất bên cạnh khung cửa có treo một tấm bảng trắng ghi: "Văn phòng 01".
Ngu Hạnh dùng đèn pin soi sáng về phía xa hơn, theo thứ tự là: "Văn phòng 02" và "Văn phòng 03", xa hơn một chút là phòng trưng bày tư liệu và nhà vệ sinh.
Giữa "Văn phòng 03"" và "Phòng trưng bày tư liệu" có một lối rẽ, đen kịt không thấy gì.
Sau nhà vệ sinh là một cánh cửa sắt, nhìn qua có vẻ như phía sau còn có những khu vực khác, nhưng dựa theo bản đồ nhà máy mà Ngu Hạnh đã tìm kiếm trên mạng và ghi nhớ trước khi xuất phát thì khu vực đó thuộc phạm vi tìm kiếm của Đường Lê - Đường Viện, ở khu vực chính giữa.
Hắn nắm chặt đèn pin, dùng hai ngón tay vuốt gọn lại phần tóc mái mềm mại xõa xuống, dùng cằm chỉ "Văn phòng 01": "Vào xem sao?"
"Chờ đã." Triệu Nhất Tửu từ trên mặt đất đá lấy một mảnh gỗ nhỏ, dùng mũi giày nhét mảnh gỗ vào khe cửa chèn lại, sau đó mới giải thích, "Ngăn gió đóng cửa."
Tại sao phải đề phòng chứ? Khóe mắt Ngu Hạnh co giật liên tục, đây là đang ám chỉ sau này bọn họ sẽ cần đường thoát sao? Đừng có như vậy chứ......
Đồng chí Triệu Nhất Tửu, anh có thể phát huy tiếp phong cách lạnh lùng ít nói, đừng nói toẹt ra như vậy khiến tôi căng thẳng vô ích được không?
Trong lòng tự nhủ, tự an ủi bản thân, Ngu Hạnh đi theo Triệu Nhất Tửu, đến trước cửa văn phòng số 01.
Cánh cửa văn phòng không khóa, chỉ cần nhẹ nhàng vặn tay nắm là mở được.
Bên trong không còn gì đáng giá, nhìn sơ qua thì gần như mọi thứ đã bị dọn sạch khi nhà máy bị bỏ hoang và công nhân rút lui.
Nơi duy nhất có thể giấu đồ chỉ còn lại chiếc tủ gỗ dựa sát tường cùng bàn làm việc đối diện cửa ra vào và cả chiếc ghế sofa cùng bàn trà đặt cạnh bàn làm việc.
Sau khi vào văn phòng, vừa phải quay phim vừa phải tìm kiếm pin, Ngu Hạnh và Triệu Nhất Tửu chỉ đành tắt đèn pin, bật chế độ nhìn đêm của máy quay để di chuyển.
Trong chế độ nhìn đêm, màn hình phát ra ánh sáng huỳnh quang xanh lục u ám, gợi lên vẻ ma quái trong bóng tối.
Không ai nói thêm lời nào, hai người ngầm hiểu tách ra, Triệu Nhất Tửu đi lục soát bàn làm việc, Ngu Hạnh thì đi thẳng đến tủ đựng đồ.
Theo tính toán của hắn, sáu người cần bốn mươi tám viên pin, nếu công ty quỷ quái kia không có ý định loại bỏ ai đó thì pin sẽ không ít hơn con số này, lại còn rải rác khắp nhà máy, về cơ bản trong một căn phòng nhất định phải có một đến hai viên pin.
Lớp bụi trên tủ đựng đồ dày cộp, có vẻ như đã lâu không có ai động vào, hắn mở cửa tủ, nhìn những dấu vân tay mờ mờ còn sót lại phía trên, một nỗi nghi hoặc hiện lên.
"Kỳ lạ thật, bụi dày thế này mà khi người của công ty đến giấu pin, bằng cách nào họ lại không để lại dấu vết nhỉ?"
Trên đường đi, do bận để ý pin nên hắn quan sát rất kỹ lưỡng.
Đến bây giờ mới nhớ ra, hình như… chẳng hề thấy dấu chân nào trên đất cả.
Nếu người của công ty có đến đây trong thời gian gần đây, không thể nào ngay cả dấu chân cũng không có.
Một khi đã sinh nghi, các chi tiết lần lượt hiện ra, tim hắn đập nhanh hơn, cố gắng giữ bình tĩnh xem qua đồ đạc trong tủ từ máy quay.
Hộp đựng tăm chưa dùng hết, hộp sắt trống không biết lúc trước đựng gì, vài mảnh vải vụn khó hiểu, mô hình hàm răng giả quá sức rõ ràng...!tất cả đều là những thứ vô dụng.
Không có pin.
Hắn ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo phía dưới ra, ngăn kéo có tất cả ba tầng, hắn kéo từ dưới lên trên, hai tầng dưới đều trống không, cho đến tầng trên cùng, khi kéo ra phát ra tiếng lăn lóc.
"Tốt nhất là cậu nên tự móc hai mắt đi." Giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía sau, Ngu Hạnh giật mình quay đầu lại, thấy Triệu Nhất Tửu đang đứng sau bàn làm việc, trên tay cầm một tờ giấy, đôi mắt lộ ra của hắn nhìn chằm chằm vào nội dung trên giấy, vừa rồi giống như chỉ đang đọc theo.
"Trong ngăn kéo bàn làm việc." Triệu Nhất Tửu thấy hắn quay đầu lại mới giơ tờ giấy lên một cách tượng trưng, "Bên trên viết: Tốt nhất là cậu nên tự móc hai mắt đi."
"Ồ…" Ngu Hạnh thầm nghĩ, mình đâu có muốn tự chọc mù mắt, giọng điệu của Triệu Nhất Tửu mới đáng sợ, cứ như ma quỷ không bằng! Hắn cúi đầu nhìn thứ trong ngăn kéo vừa mở ra.
Hai viên bi tròn xoe theo quán tính lăn đến mép trong cùng của ngăn kéo, Ngu Hạnh khựng lại: "Bi thủy tinh màu đen?"
Hắn đưa tay mò mẫm, cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay khiến hắn rợn tóc gáy.
"Mềm nhũn! A!!!"
Còn có chút âm ấm trong sự nhớp nháp ấy.
Bi thủy tinh màu đen cái quái gì, đây rõ ràng là "đôi mắt" rồi còn gì!
Triệu Nhất Tửu giật mình, tay run lên, đặt tờ giấy xuống rồi sải bước về phía Ngu Hạnh.
Chưa kịp phản ứng, hai vật thể lạ đã lao thẳng về phía hắn.
Hắn nghiêng đầu né vội, vật thể lạ va chạm với mặt đất sau lưng, vỡ tan thành từng mảnh, âm thanh nghe thật lạnh sống lưng.
"Cậu ném bi thủy tinh vào tôi làm gì?"
Tiếng động lúc nãy rõ ràng là tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Ngu Hạnh ngơ ngác đáp lại: "Vừa nãy chúng mềm mà."
"Giờ cứng rồi, cứng đến mức vỡ tan kìa", Triệu Nhất Tửu hờ hững đáp lại như một cỗ máy giết người vô cảm.
"Không thể nào!", Ngu Hạnh không tin tà ma, tiến lại gần những mảnh vỡ, dùng máy ảnh chụp một tấm cận cảnh.
Ánh sáng lờ mờ phản chiếu qua lớp vỏ ngoài mờ ảo của những mảnh vỡ.
"....." Ngu Hạnh không dám tin vào mắt mình nữa.
Mình bị ảo giác sao?
Hay do bản thân tự ám thị tâm lý quá mức nên dưới áp lực căng thẳng lại xuất hiện ảo giác xúc giác?
Cảm giác nhớp nháp, mềm nhũn lúc nãy ngày càng hiện rõ trong tâm trí.
Hắn cau mày, không tin đó là vấn đề của mình nên hắn quyết định kể lại toàn bộ sự việc với Triệu Nhất Tửu: "Lúc nãy tôi cầm chúng lên, rõ ràng là nhãn cầu..."
"Mặc dù nhãn cầu không thể nào phát ra tiếng lăn 'lộc cộc' được.
Đây cũng là nguyên nhân ban đầu tôi luôn nghĩ chúng chỉ là hạt thủy tinh đen.
Nhưng cảm giác khi chạm vào thì rất chân thật..." Cộng với tờ giấy note để trên bàn đề cập đến "hai mắt", sự việc không thể trùng hợp đến vậy được.
"Nếu cậu nói vậy...", Triệu Nhất Tửu trầm ngâm suy tư, "E là có thứ gì đó đã can thiệp vào xúc giác của cậu, cố tình hù dọa đấy.".
"Là, là như vậy sao? ".
Nói như thế thì chứng tỏ nơi này có quỷ là chuyện chắc chắn rồi còn gì!
Lần một lần hai có thể bỏ qua.
Ngu Hạnh thầm nghĩ, lần sau có cho vàng mình cũng không ở lại cái chỗ chết tiệt này.
Càng nghĩ hắn càng thấy lạnh sống lưng.
"Tôi muốn rời khỏi đây".
Mặc dù hắn rất muốn tìm một công việc tốt hơn, nhưng không có nghĩa là hắn mù quáng đâm đầu vào chỗ chết, huống hồ "Còn người còn tiền".
Giữ được mạng mới tính tiếp được chứ!
Hắn càng thêm kiên định với quyết định rời khỏi đây: "Còn anh, có muốn đi cùng tôi không? Còn có bốn người kia......."
Triệu Nhất Tửu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ngu Hạnh một lúc, không biết đang nghĩ gì, im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Cậu thật sự muốn đi?"
Hắn ta hỏi lạ thật, chẳng lẽ còn muốn ở lại đây đón giao thừa?
"Cũng đúng.", Triệu Nhất Tửu gật gật đầu, "Ở đây khá nguy hiểm.
Chúng ta cùng đi thôi."
Quả là một người kỳ lạ.
Ngu Hạnh cười khẽ trong lòng.
Ngoài ra, từ khe hở bàn tay Triệu Nhất Tửu, Ngu Hạnh thoáng nhìn thấy một viên pin.
"………" Xem ra viên pin kia ở bàn làm việc trong văn phòng số 1.
Chết tiệt.
Người bị dọa sợ chết khiếp là mình, người nhặt được viên pin lại là hắn? Không công bằng.
Vừa bước ra khỏi văn phòng số 1, Ngu Hạnh bỗng muốn đi vệ sinh, sắc mặt hắn có chút kém đi: "Để tôi vào nhà vệ sinh cái đã rồi hẵng đi."
"Hả?".
Triệu Nhất Tửu liếc nhìn Ngu Hạnh: "Giờ này cậu dám vào đấy sao?"
Từ xưa đến nay, nhà vệ sinh là nơi đầy rẫy ẩn chứa những nỗi ám ảnh trong các tác phẩm kinh dị hay truyền thuyết đô thị.
Nào là quỷ nhà vệ sinh, gương soi trong nhà vệ sinh, tiếng gõ cửa nhà vệ sinh và cả nhà vệ sinh hết giấy.
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta sợ đến rụng rời liêm sỉ.
"Sinh lý mà, tôi cũng đâu muốn thế." Ngu Hạnh ngập ngừng, "Anh đi cùng tôi xuống dưới được không?"
Một mình thật không dám vào.
"Ừ." Triệu Nhất Tửu đáp lại một cách lạnh nhạt, rồi cùng Ngu Hạnh đi về phía nhà vệ sinh ở cuối hành lang.
Đi qua ngã ba đường, bóng tối sâu thẳm trong con đường nhỏ khiến Ngu Hạnh không khỏi tăng tốc bước chân, sợ rằng chậm một giây thôi thì sẽ có một khuôn mặt quỷ xồ ra tiễn hắn lên trời.
Nhà vệ sinh cũng bỏ hoang từ lâu cùng với nhà máy, hai người vừa vào đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ hỗn hợp.
Điều bất ngờ hơn nữa là nhà vệ sinh nam này lại được ngăn cách bằng các vách ngăn, bồn tiểu được ngăn cách nhau, không nhìn thấy nhau.
"Như vậy chẳng phải rất dễ xảy ra chuyện sao....."
Ngại ngùng, Ngu Hạnh bước vào căn phòng ngoài cùng, Triệu Nhất Tửu đứng bên ngoài đợi hắn, người sau có thể coi là một người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng trong thâm tâm lại có một chút ấm áp.
Bên trong có một cây lau nhà và một thùng rác, dường như không có gì bất thường.
"Anh có thể cầm giúp tôi máy quay được không?" Hắn có chút xấu hổ.
"Tôi nghĩ cậu nên mang nó vào thì hơn" Lần này Triệu Nhất Tửu lại không đồng ý.
"Tại sao?"
"Linh cảm."
Được...
Ngu Hạnh nghe lời, cầm theo máy quay.
Hắn luôn cảm thấy Triệu Nhất Tửu quá bình tĩnh trong tình huống này, có lẽ anh ta biết điều gì đó, nghe lời khuyên chắc chắn sẽ không sai.
Vừa bước vào, đặt máy quay xuống đất, chĩa vào tường chụp quay chụp, hắn muốn nhanh chóng rời đi, căn bản không định đóng cửa, nhưng một cơn gió thổi qua, lạnh đến nỗi khiến hắn rùng mình.
Cùng lúc đó, cánh cửa cũng bị gió thổi đóng sập lại.
Tồi tệ rồi? Ngu Hạnh lập tức cảnh giác, nhanh chóng kéo khóa quần lên rồi xoay người đẩy cửa.
"..."
Cửa không mở được.
"Triệu Nhất Tửu?"
Không có ai trả lời.
Xong rồi, xong rồi, xong rồi......!Tại sao luôn là mình?
"Tôi điếc rồi, mù rồi, không mua gì đâu, đừng hỏi han nữa, cầu xin cậu đấy..." Lẩm bẩm xong, hắn cầm máy quay, sẵn sàng chạy trốn ngay khi cánh cửa mở ra.
"Ào ào"
Từ bồn cầu truyền đến âm thanh xả nước.
Ngu Hạnh đang tập trung vào khe cửa thì cơ thể đột nhiên cứng đờ, vội vàng nói: "Tôi điếc rồi, mù rồi, tự móc mắt rồi, không nhìn thấy cậu đâu, đừng phí công vô ích nữa...."
Thực sự là hèn nhát đến cùng cực.
Thế mà, miệng thì nói mình mù rồi, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà dùng khóe mắt liếc nhìn vào bồn cầu.
Đôi mắt đỏ ngầu vừa hay chạm phải ánh mắt của hắn.
Khuôn mặt trắng bệch nổi trên mặt nước, mái tóc đen dài tràn ra, chất đầy trong bồn cầu chặn kín mít.
Đó là một khuôn mặt của phụ nữ.
Khuôn mặt sưng phù biến dạng đến mức không nhìn ra được hình dáng ban đầu, chỉ cảm thấy vừa xấu xí vừa đáng sợ.
Cơ thể của người phụ nữ dường như vẫn còn trong cống thoát nước, đang cố gắng bò lên.
Miệng cô ta nhe ra, phát ra một tràng cười the thé như tiếng răng va vào nhau.
"Ặc ặc ặc..."
"Quỷ!!!" Đây là lần thứ hai chưa đầy nửa tiếng đồng hồ Ngu Hạnh hét lên hai từ này.
Lần này hắn đã chắc chắn rằng cái bài kiểm tra tân học viên chết tiệt kia chính là đang đẩy bọn họ vào hang ổ của ma quỷ.
Khuôn mặt oan hồn nữ quỷ càng lúc càng gần, xem chừng chẳng mấy chốc sẽ bò ra khỏi bồn cầu, tiếng cười của cô ta cũng càng lúc càng lớn, trong đó hình như có xen lẫn những lời khó hiểu: "Khặc khặc khặc………"
Ngay lập tức, Ngu Hạnh rơi vào tuyệt vọng.
Hắn vội vàng chộp lấy cây lau nhà dựa vào tường, dùng chân đạp lên giẻ lau, cố hết sức rút cán gỗ ra, vừa sợ hãi vừa tủi thân gào lên: "Không phải đã nói là tôi nhát gan rồi đừng hù tôi nữa sao! Còn cười!"
Cây gậy đập thẳng vào mặt oan hồn nữ quỷ, đánh bật cô ta trở lại cống ngầm.