Trò Chơi Suy Diễn Phi Lý


Giày cao gót nghiến trên sàn nhà, trong không gian rộng lớn tạo ra những tiếng vọng nặng nề, bóng dáng người phụ nữ đơn độc, đồng đội tạm thời hợp tác đã biến mất.

Nơi này là bên trái của nhà máy, là khu vực chiếm phần lớn diện tích của đại sảnh, thông qua một hành lang ngắn nối với phòng thay đồ, nhà vệ sinh và hai phòng nghỉ nhỏ.

Trương Thư Nhã hướng về phía áy quay, nét mặt không còn thoải mái như lúc đầu, cô vừa đi về phía trước vừa nhìn trái phải, lộ ra vẻ thận trọng: "Phương Thụy đi vệ sinh gần mười phút rồi..."

Lại đợi thêm một lát, cô bắt đầu bồn chồn đứng ngồi không yên.

Xung quanh vắng tanh, từ lúc bắt đầu kiểm tra đến bây giờ đã gần bốn mươi lăm phút rồi, nhưng vì trong hội trường có rất nhiều đồ đạc vương vãi, chỗ giấu pin quá nhiều, cô và Phương Thụy vẫn chưa lục soát hết đại sảnh.

Cô nhớ lại lúc nhặt pin vừa rồi trong một chiếc máy bị hỏng có nhìn thấy đầu người, trong lòng cô có chút sợ hãi.

Đạo cụ của công ty suy diễn làm thật đến rùng mình, còn biết nháy mắt, vươn đầu lưỡi.

Cái lưỡi đó thật dài, khiến cô nhớ đến ông chủ nhà máy dược phẩm Khánh Nguyên tự tử bằng cách treo cổ.

Lạ thật, trước kia cô đã vào rất nhiều ngôi nhà ma, ngôi nhà nào đáng sợ cô đều đã trải nghiệm, tại sao lần này lại mang đến cho cô cảm giác bất an thế nhỉ?

Trương Thư Nhã hít sâu một hơi, lấy trong túi ra một viên kẹo ngọt ngậm để bổ sung năng lượng, cố gắng cải thiện tâm trạng của mình.

Cô giơ máy quay, để ống kính máy quay hướng về phía trước, bản thân cô cũng giống như MC đang phát trực tiếp giới thiệu: "Độ khó của bài kiểm tra này cao hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều, pin được giấu rất kỹ, đến giờ tôi vẫn chỉ tìm thấy có một viên."

"Phương Thụy đã đi vệ sinh từ nãy mà vẫn chưa quay lại, bốn người kia thì cách tôi rất xa, hiện tại một mình tôi ở đại sảnh này… Khoan đã, mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?."

Giọng nói cô nhỏ lại, cô tập trung lắng nghe tiếng "đùng đùng đùng đùng" đột nhiên vang lên.

Tiếng động thoắt ẩn thoắt hiện, dường như phát ra từ hướng nhà vệ sinh.

"Là… Phương Thụy sao? Không phải là cậu ấy không mang giấy chứ?".

Trương Thư Nhã do dự phỏng đoán, bước chân tiến về phía nhà vệ sinh, lại dừng lại.

"Liệu có phải là cậu ấy đang trêu mình hay không, cậu ấy đi lâu như vậy, nếu bị kẹt bên trong mà không ra được thì sao?"

Đứng chờ một lúc, nghe tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, Trương Thư Nhã cắn răng, vẫn là bước về phía nhà vệ sinh.

Cô băng qua hành lang nối với sảnh, tiếng "thình thịch" càng trở nên chói tai hơn khi cô tới gần.

Cô không khỏi nghi ngờ, có phải đây là một điểm hù dọa được sắp đặt cố ý nữa không?

"Phương Thụy, cậu có ở đó không? Tôi là Trương Thư Nhã đây."

Cô đứng trước cửa nhà vệ sinh, do dự thò đầu vào nhìn.

Nhà vệ sinh của nhà máy bỏ hoang này được ngăn cách thành các buồng riêng biệt, đối phương vẫn đang gõ cửa, có thể thấy cánh cửa buồng vẫn đang đóng, cô không cần lo lắng sẽ gặp phải tình huống xấu hổ nào nếu vô tình nhìn vào.

Tuy nhiên, sau khi giọng nói của cô vang vọng trong không gian trống rỗng và biến mất, không có ai trong nhà vệ sinh trả lời.

Cô lại nhìn vào bên trong, từ biên độ rung của cánh cửa, cô nhận ra rằng tiếng gõ cửa phát ra từ buồng cuối cùng.

Điều này còn kỳ lạ hơn nữa.

Trong tình huống hiện tại của bọn họ, Phương Thụy sẽ không đi vệ sinh ở buồng cuối cùng.

Cậu ta không phải là người thích tìm kiếm kích thích, vì vậy logic này không thông.

Hơn nữa, Phương Thụy không đến mức không trả lời câu hỏi của cô.

Chẳng lẽ người bên trong không phải là Phương Thụy? Vậy thì ai đang gõ cửa?

"...Hừ, thật sự nghĩ mình dễ bị dọa như vậy sao?" Hình ảnh chiến thắng của người bố trí ngôi nhà ma ám hiện lên trong tâm trí cô, cô đi thẳng lên, giẫm lên đôi giày cao gót gõ "cộc cộc cộc", rồi kéo cửa buồng cuối cùng.

Cánh cửa không mở được.

Cô cố ý nói: "Có ai trong đó không, là hết giấy rồi, hay là bị ngã vào bồn cầu không ra được? Có cần chị đưa giấy cho em không?"

Đáp lại cô chỉ có tiếng "thình thịch thình thịch thình thịch" ngày càng dồn dập.

Bên dưới cánh cửa nhà vệ sinh kiểu này có một khe hở.

Trương Thư Nhã lấy đèn pin ra, định dùng đèn pin để soi sáng, kết quả là đèn pin lóe lên hai cái, phát ra một tiếng "tư" nhẹ, sau đó, trước sự ngạc nhiên của cô, nó tắt ngóm.

Không thể nào?

Đạo cụ có thể được sắp xếp để dọa người, nhưng đèn pin là do chính cô mang theo từ nhà, lại hỏng vào lúc này, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?

Cô thầm nhủ trong lòng, người xưa có câu, thường đi ven sông, ắt có ngày ướt giày, chẳng lẽ...!nơi này thực sự không sạch sẽ?

"Không, không thể nào, đều là tác động tâm lý." Cô thích chơi nhà ma, xem phim kinh dị là bởi vì cô biết ma quỷ không tồn tại, cô mới có hứng thú đi khám phá sự thật.

Muốn nói với cô rằng quỷ thực sự tồn tại sao? Cô không tin!

Cất chiếc đèn pin đã hỏng đi, Trương Thư Nhã mang theo một chút không cam lòng, trực tiếp quỳ xuống, cúi người, một tay chống mặt để tránh bị dính bụi, tay kia cầm chiếc máy quay đang bật chế độ nhìn đêm, nheo mắt nhìn vào khe cửa bằng màn hình máy quay.

Lạ thay, cô vừa cúi đầu thì tiếng gõ cửa đột ngột dừng lại.

Hình ảnh từ máy quay cho thấy trong khe cửa trống trơn, chỉ có một phần đáy bồn cầu và thùng rác.

Không có gì cả.

Nhưng không có gì cả thì rất kỳ lạ, nếu không có ai, vậy ai đã gõ cửa?

"Vậy thì không phải là người của công ty đang giở trò, mà là do cơ quan này!" Trương Thư Nhã lẩm bẩm, đứng dậy.

Vừa lúc đó, một tiếng bước chân vang lên bên ngoài nhà vệ sinh.

Trương Thư Nhã giật mình, quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy một góc áo ló ra sau bức tường, góc áo dừng lại một lúc, cô dò hỏi: "Phương Thụy?"

Như thể đang cố tình tránh mặt cô, góc áo ấy di chuyển rồi biến mất sau bức tường.

Dù cho Trương Thư Nhã không muốn thừa nhận, nhưng cô ta quả thật có lý do để rời xa cái nhà vệ sinh kỳ quái này, cô ta hướng về phía máy quay, nói nhỏ: "Có khi ở cửa là Phương Thụy, tôi đi tìm hắn."

Cô ta vội vã bước ra khỏi nhà vệ sinh, suy đoán phương hướng từ góc áo, tiến vào phòng thay đồ cách đó không xa.

Chân trước cô vừa rời đi, từ bên trong buồng vệ sinh liền vang lên tiếng xả nước, cánh cửa không cách nào mở ra được lại bị nhẹ nhàng đẩy vào, một bàn tay trắng bệch thò ra từ khe hở, nó xòe các ngón tay như muốn sờ soạng trong không khí, không chạm được ai, dường như có chút tức giận.

Một lát sau, nó mới lặng lẽ rụt trở vào, tiện tay đóng cửa lại.

Trương Thư Nhã không hề biết mình vừa may mắn tránh được điều gì, cô nhìn những chiếc tủ có dán nhãn mác được xếp thành hàng trong phòng, rồi lại đến bốn chiếc ghế dài đặt giữa phòng cho mọi người ngồi thay quần áo, cảm thấy thật khó hiểu.

Người đâu cả rồi?

Đang yên đang lành lập đội đánh phó bản, sao lại biến thành tự mình cày ải rồi?

Cô ta lẩm bẩm, trong lòng dâng lên sự bất mãn: "Phương Thụy đúng là không đáng tin cậy mà...!Biết thế này chẳng bằng chọn cái tên Triệu Nhất Tửu kia làm bạn đồng hành còn hơn, ít nhất hắn ta sẽ không bỏ mặc một cô gái ở lại một mình như vậy chứ?"

"Rầm!"

Đáp lại cô ta là tiếng cửa phòng thay đồ bị đóng sập lại, lần này Trương Thư Nhã thật sự bị dọa sợ, trong môi trường yên tĩnh như vậy, ngay cả tiếng mưa to cũng bị ngăn cách bên ngoài, đột nhiên vang lên tiếng động lớn như thế, tim cô ta như muốn bay ra ngoài.

Cô ta thét lên một tiếng ngắn ngủi, quay người chạy đến cạnh cửa đập ầm ầm: "Ai ở ngoài đó? Chết tiệt, còn khóa cửa lại..."

Cứ giằng co như thế hơn năm phút, cuối cùng Trương Thư Nhã bất đắc dĩ phải dừng lại, xác định rằng dù cho người bên ngoài chưa rời đi, thì cũng sẽ không mở cửa cho cô ta.

Vậy thì trước tiên cứ tìm pin trong phòng thay đồ đã, nhỡ đâu tìm thấy thì có thể rời khỏi đây rồi?

Cô ta lấy điện thoại ra xem giờ, đã lãng phí mất nửa tiếng đồng hồ rồi, bây giờ đã là mười hai giờ năm mươi bảy phút.

Quả thật phải nhanh chóng tìm pin thôi, nếu không lát nữa máy quay hết pin, bị loại thì khổ.

Lúc này, cô ta cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, lập tức mở tất cả các cánh cửa tủ có thể mở ra, mượn ánh sáng ban đêm để lục lọi bên trong.

"Không có..."

"Ở đây cũng không…"

"Vô lý thật, nơi rộng lớn như vậy, nói gì thì cũng phải có ba, bốn viên pin chứ nhỉ, chẳng lẽ đã bị Phương Thụy lục soát rồi sao?"

Trương Thư Nhã sờ soạng chiếc tủ ở góc trong cùng, vẫn không tìm thấy pin.

Một giờ một phút.

Máy quay hết pin, tự động tắt nguồn.

"Còn năm phút nữa..." Trương Thư Nhã chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, mím chặt môi.

Cô ta bắt đầu nghi ngờ, có vài người trong bộ phận nhân sự của công ty đã nhắm trước cho người mới, lôi kéo người khác vào để làm nền.

Cố ý cho người được chọn trước biết địa điểm cất giấu pin, thông qua việc đề nghị chia nhau ra đi, tiện thể loại bỏ những người khác?

Lúc đầu, người đề nghị chia thành nhóm hai người là… Phương Thụy.

Rồi hắn ta lấy cớ đi vệ sinh, sau đó bốc hơi luôn!

"Chết tiệt." Nhận thấy việc tìm kiếm pin là vô vọng, lại còn bị nhốt trong phòng thay đồ, Trương Thư Nhã cũng chẳng buồn giữ hình tượng nữa, trực tiếp chửi thề.

Đợi mọi chuyện kết thúc, cô ta sẽ đi vạch trần vụ thử việc đầy uẩn khúc này!

Năm phút trôi qua trong nháy mắt, trong phòng thay đồ tối đen, bầu không khí trở nên ngột ngạt hơn.

Trương Thư Nhã ngồi trên băng ghế dài, dù sao cũng đã bị loại, cô định chợp mắt một lúc.

Đột nhiên, một thứ gì đó lạnh băng chạm vào cổ chân cô, khiến cô nổi da gà.

"Ai đó!?".

Đèn pin của cô đã hỏng, máy quay cũng tắt, cô chỉ có thể dùng đèn pin của điện thoại để chiếu sáng.

Ngay sau tiếng kêu thất thanh của cô, thứ chạm vào cổ chân cô không những không rời đi mà còn giữ chặt cô lại!

Là một bàn tay!

Lông tơ Trương Thư Nhã dựng đứng, khi chạm vào làn da mịn màng ấy, cô cuối cùng cũng hét lên một tiếng, nhận ra đó không phải đạo cụ.

Một lực kéo mạnh từ cổ chân truyền đến, cô bị kéo xuống đất, điện thoại theo quán tính bay ra, đập vào tường, chiếu sáng một góc nhỏ.

Có thứ gì đó đang bò lên chân cô, cuối cùng, một áp lực lạnh lẽo dừng lại trên mắt cô.

"Không, đừng…" Trương Thư Nhã hoảng sợ vùng vẫy nhưng bị giam cầm tại chỗ, một ngón tay tách mí mắt cô ra, để lộ nhãn cầu.

Cô nhìn thấy rõ ràng thứ gì đang ở trước mắt.

"Đừng mà!!!"

Phụt!

Hai viên bi màu đen, kèm theo máu nhầy nhụa, rơi bịch xuống đất.

Hai mươi phút trước.

Ngu Hạnh và Triệu Nhất Tửu không ở trong phòng trưng bày tài liệu quá lâu, ngoài việc phân tích sơ bộ tình hình, họ còn chạy đến văn phòng 02 và văn phòng 03 để tìm pin.

Vì không muốn chạm mặt quỷ, họ chỉ ghi nhớ vị trí sau khi tìm thấy pin, dự định sẽ lấy sau khi cần.

Sau đó, hai người men theo đường cũ đi về phía cổng chính nhà máy dược phẩm Khánh Nguyên.

Điều đáng nói là, mặc dù điện thoại của họ vẫn hiển thị bình thường và có tín hiệu, nhưng họ mãi mãi không thể gọi được, còn các tin nhắn trên mạng xã hội đều hiện dấu chấm than màu đỏ.

Khi Ngu Hạnh cầm điện thoại thử hết cái này đến cái khác, mặc dù đã lường trước được tình huống này sau khi biết nơi này thực sự có quỷ, nhưng hắn vẫn ủ rũ dưới ánh mắt khinh bỉ của Triệu Nhất Tửu.

Hắn nhăn nhó: "Anh nói xem, tại sao quỷ có thể can thiệp vào thiết bị điện tử nhỉ? Đây có phải là minh chứng cho lý thuyết từ trường của một số người không? Về sau khỏi cần thiết bị che chắn tín hiệu khi thi nữa, thả một con quỷ đi lang thang trên hành lang là hiệu quả nhất."

"Thí sinh mà vẫn có thể làm bài được thì tôi thật sự bái phục." Không hiểu sao Triệu Nhất Tửu lại tiếp lời giả tưởng vô nghĩa này, vừa dứt lời hắn đã hối hận.

Tại sao hắn lại bị lây cái tính cách kì quặc của Ngu Hạnh rồi?

Khi họ đi qua đại sảnh và đến được cổng chính một cách suôn sẻ, thì sự oán niệm của Ngu Hạnh đã lên đến đỉnh điểm.

"Tôi biết ngay mà! Đúng như dự đoán!"

Cổng chính căn bản không mở được, Ngu Hạnh loay hoay một hồi với sợi dây thép, rút ra một kết luận: "Không khóa, không mở được là do nguyên nhân khác."

"Có lẽ đã bị một thế lực siêu nhiên nào đó của quỷ vật phong tỏa rồi." Triệu Nhất Tửu nhanh nhẹn đá một cái vào cánh cửa, kết quả cánh cửa không hề nhúc nhích.

Hắn không thử lại mà cúi đầu, cau mày.

Hai giây sau, ánh mắt hắn lóe lên: "Cậu nói trợ lý Hách không có dấu chân, là từ cửa lớn chỗ này nhìn ra được?"

"Ừm? Đúng vậy, trợ lý Hách chỉ ở quanh đây hoạt động thôi mà." Ngu Hạnh đang tiếp tục cặm cụi nghiên cứu ổ khóa, thuận miệng đáp.

Triệu Nhất Tửu lại nheo mắt, trong lòng dâng lên cảm giác hoang đường khi một suy đoán viển vông lại được chứng thực.

Hắn biết rõ cảm giác vi diệu kia đến từ đâu.

Ngu Hạnh luôn tỏ ra sợ quỷ, nhưng trên thực tế mỗi bước đi của y đều không có ý né tránh quỷ vật, cứ như miệng thì luôn lẩm bẩm "Lần này tôi lại trượt rồi" thế mà lại đứng nhất lớp.

Điều này quá vô lý, Ngu Hạnh chưa từng nói với hắn là trợ lý Hách không có dấu chân.

Triệu Nhất Tửu là đến bây giờ mới phát hiện, dấu chân dẫn đến cửa lớn chỉ có hắn và Ngu Hạnh, thế là nhớ tới lúc nửa đêm, Ngu Hạnh từng hỏi trợ lý Hách có lạnh không, còn tiễn trợ lý Hách rời đi, vì vậy là muốn gài lời y.

Nào ngờ lại thành công.

Lời đáp không chút do dự của Ngu Hạnh, chứng tỏ hắn thật sự đã phát hiện ra trợ lý Hách không có dấu chân từ lúc đó!

Vậy vấn đề đến rồi, người bình thường làm sao có thể không có dấu chân? Dấu chân của mấy ứng viên đều lộn xộn khắp nơi, có thể không để lại chút dấu vết nào trong đống tro bụi này… chỉ có thể là quỷ thôi? Ngu Hạnh đã biết trợ lý Hách là quỷ ngay từ đầu, nhưng lại không biểu hiện gì khác thường.

Những hành động nhát gan trước đó liền không thể giải thích nổi.

Còn có việc muốn về nhà ngay khi biết ở đây có quỷ, cũng mâu thuẫn với điều này.

Kết hợp với biểu hiện lúc điềm tĩnh lúc hốt hoảng của Ngu Hạnh, cùng khả năng nắm bắt trọng điểm và phân tích vấn đề…

Trong đầu Triệu Nhất Tửu bỗng chốc sáng tỏ, tổng kết lại tất cả, rất có thể… Ngô Hạnh đang diễn kịch cho hắn xem!

Y đang giả heo ăn thịt hổ sao?!

Hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngu Hạnh, suy tính mục đích của y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui