//
Uông Tư Thần bị nữ quỷ không mặt dọa sợ đến choáng váng. Cậu nhóc quên luôn cả việc khóc, hai mắt dại ra lao xuống tầng một, hoảng hốt gọi Lâm Việt: “Chú! Chú! Chú!”
Ngoài từng tiếng “chú” này, Uông Tư Thần không nói được gì khác, cũng không cách nào biểu đạt được tin cầu cứu của mình.
Nghe tiếng Uông Tư Thần kêu cứu, Lâm Việt không chút do dự xông lên tầng hai.
Hai người đã giao hẹn ám hiệu khi đụng mặt huyết thi, mà chữ “chú” này không phải ám hiệu. Mặc dù trẻ nhỏ có thể quên mấy thứ đó trong lúc bối rối, nhưng lỡ như nó gặp chuyện khác thì sao?
Vừa chạy tới khúc ngoặt cầu thang, Lâm Việt đã nhìn thấy Uông Tư Thần.
Ma nữ không mặt đang bám sát sau lưng cậu bé. Cô ta lơ lửng giữa không trung, vừa kêu những tiếng quái dị vừa giương nanh múa vuốt. Khi bay tới cầu thang, cô ta trực tiếp xuyên thấu mặt sàn rơi xuống dưới, đi “đường tắt” đuổi Uông Tư Thần.
Xem ra cô ta có chấp niệm rất sâu nặng với cậu nhóc, không bắt được nó không thôi.
Hiển nhiên đây không phải huyết thi! Huyết thi sẽ không cố chấp với Uông Tư Thần như vậy, có thể thấy đối với chúng thì thằng bé không có mùi vị gì, ăn cũng không ngon, chẳng cần cắn chặt không buông mà truy đuổi.
Thế nhưng thế giới họ đang sống là [Kinh đô u quỷ], đột nhiên nhảy ra một nữ quỷ này cũng không có gì kỳ quái.
Uông Tư Thần lao xuống thang, đâm đầu vọt thẳng vào lòng Lâm Việt. Lâm Việt vội vã hạ thấp người đón lấy thằng bé, một tay vác nó lên vai, xoay mình bỏ chạy.
Anh vốn định chạy ra khỏi tòa nhà khám bệnh, nhưng vừa tới cửa chính, đập vào mắt anh lại là một con huyết thi đang du đãng đi tới từ cửa bệnh viện phía xa.
Đó chính là con huyết thi mang tai thỏ mà họ từng gặp. Nó tựa hồ rất bất mãn với lồng ánh sáng màu đỏ bao trùm phía trên bệnh viện, sau khi đấm đá một hồi vô ích với tấm màng chắn, nó bỏ đi về hướng hai người họ.
Cửa chính có huyết thi chặn đường, Lâm Việt đành chạy đến cuối hành lang bên trái tầng một.
Quay đầu nhìn lại, ma nữ vẫn bám chặt không tha bọn họ.
Khi bay tới cửa hành lang, cô ta dừng lại, không gào thét nữa.
Người phụ nữ ngẩng khuôn mặt không có bất kỳ đường nét nào “nhìn chằm chằm” Lâm Việt và Uông Tư Thần, im lặng không phát ra chút âm thanh.
Cứ vậy lặng lẽ trôi giữa tầng không, nhìn, rồi lại nhìn.
Trong suốt thời gian bị nữ quỷ dõi theo, Lâm Việt không thu được thông báo nhiệm vụ, anh cũng không đoán ra tại sao nó đột ngột dừng bước.
Một lần nhìn kéo dài không dưới hai phút, có lẽ còn lâu hơn.
Lâm Việt không đối phó được thứ không có thực thể như hồn ma, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể đối diện với nó.
Uông Tư Thần đã sớm sợ tới ôm chặt chân anh.
Lúc này, con huyết thi bên ngoài đã phát hiện đống xác bọn họ ném ra, bắt đầu xé rách từng cỗ thi thể, đùa nghịch chúng như mèo vờn chuột. Nó có vẻ đã say sưa với những cái xác đó, tạm thời không có hứng thú mò tới tòa nhà chẩn bệnh sặc mùi chết chóc.
Huyết thi không tới cản đường, nhưng nữ quỷ trước mắt họ rốt cuộc muốn làm gì?
Trong tình hình hiện tại, Lâm Việt ngược lại không dám để Uông Tư Thần đi thăm dò đối phương. Ma nữ có thể là huyết thi biến thành, nhưng giờ xem xa khả năng nó là ma cao hơn một chút. Nếu hai bên đều là ma, Uông Tư Thần không chắc có thể đánh lại đối phương, chẳng may người phụ nữ kia lợi hại hơn, có thể đánh thằng bé hồn xiêu phách lạc thì xong rồi.
Lâm Việt suy nghĩ một chút, tìm từ trong nhẫn không gian ra một gói… nhang muỗi.
Đây là đồ lấy được ở cửa hàng tiện lợi, tuy hơi khác với hương cúng bái thần tiên ma quỷ nhưng hẳn vẫn có thể dùng tạm?
Lâm Việt châm lửa, đặt cây nhang trên mặt đất.
Mùi khói thoang thoảng tràn ra khắp hành lang. Uông Tư Thần trốn sau lưng Lâm Việt ngửi một chút, hai mắt sáng rực thì thầm: “Thơm quá…”
Từ sau khi đi theo Lâm Việt, Uông Tư Thần chưa từng ăn thứ gì cũng chưa từng uống một giọt nước. Nó vốn tưởng rằng bản thân đã thành quỷ nên không còn biết đói khát, thế nhưng sau khi ngửi được mùi nhang muỗi này, nó bỗng một lần nữa tìm lại được thứ cảm giác chỉ con người mới có thể cảm nhận…
Đói.
Uông Tư Thần tham lam hít làn khói kia, khói nhang bay ra chưa tới hai centimet chợt bị gián đoạn, hiển nhiên là vì đã bị thằng bé hút mất.
Ma nữ chần chừ một chút, chậm rãi bay về phía Lâm Việt.
Cô ta càng tới gần, Lâm Việt càng thêm căng thẳng. Đối với ma quỷ không có thực thể, anh vẫn mang cảm giác bất lực, không biết phải đối phó ra sao.
U hồn tiến tới, từ từ dừng lại trước nhang muỗi. Cô ta cúi đầu, dùng khuôn mặt như cục bột nhão “nhìn trừng trừng” cây nhang.
Không hút khói, mà là tức giận một cước đá gãy nó.
Ma nữ cũng đã mất khống chế. Cô ta nhào đến tấn công Lâm Việt, hai tay tạo thành tư thế bóp cổ, ra sức đẩy về phía trước, anh cũng cảm thấy như có một sức mạnh khổng lồ ập tới trên mặt, ép chặt anh vào tường!
Vùng cổ cảm nhận được cảm giác áp bách nặng nề, Lâm Việt không thể thở nổi. Anh vung tay muốn nắm, lại chẳng nắm được thứ gì.
Nhưng sức mạnh trên cổ lại không hề giả chút nào.
Không khí trong phổi dần dần cạn kiệt, cứ tiếp tục như vậy, anh chắc chắn sẽ chết.
Cảm giác chân thực này… Bất kể là do sức mạnh thật sự của ma nữ hay là năng lực tinh thần, đây vẫn đủ là đòn trí mạng!
Con người khi hít thở không thông sẽ nắm xé cổ mình. Lâm Việt cố đè nén bản năng này, bởi anh biết nếu làm vậy, với sức lực của anh chẳng mấy chốc sẽ tự bóp nát khí quản và động mạch cổ của mình, ngược lại còn chết nhanh hơn.
Anh nắm chặt song quyền, vươn tay chạm vào đầu Uông Tư Thần, muốn thằng bé giúp một tay.
Chỉ là hiện giờ anh bị nữ quỷ ghim chặt trên không, căn bản không với tới đầu cậu nhóc.
Uông Tư Thần cũng hoảng hốt. Bởi muốn giúp Lâm Việt, nó liền tiến tới toan đánh lên cánh tay nữ quỷ, đáng tiếc nó quá lùn, nữ quỷ lại bay lơ lửng cách mặt đất hơn nửa mét, nó cố gắng mấy cũng chỉ chạm được đầu gối cô ta!
Uông Tư Thần ra sức kéo đầu gối hồn ma kia, đấm đánh mắt cá chân cô ta, có điều cô ta chẳng hề bị ảnh hưởng, vẫn thờ ơ giữ chặt yết hầu Lâm Việt.
Chứng kiến sắc mặt Lâm Việt đã chuyển sang màu tím, Uông Tư Thần vừa lo vừa sợ, một suy nghĩ bắt đầu tràn lên trong lòng…
Nếu như nó biết bay, có lẽ có thể ngăn cản nữ quỷ.
Ý nghĩ kia vừa xuất hiện, Uông Tư Thần chợt cảm giác thân thể của mình dần dần nhẹ đi.
Không ngờ nó thật sự bay lên!
Uông Tư Thần cho rằng đây chính là năng lực vốn có của một con ma như mình, chỉ là trước giờ nó không lĩnh ngộ được, vậy nên lần “tỉnh ngộ” này khiến nó mừng rỡ vô cùng.
Rốt cuộc có thể tóm được tay nữ quỷ rồi. Thằng bé liền há miệng cắn phập xuống tay phải cô ta!
Nữ quỷ rú lên, buông lỏng tay phải.
Dấu tay ở phần cổ trái của Lâm Việt cũng cùng lúc tiêu biến.
Một sợi không khí len vào khí quản, Lâm Việt tỉnh táo lại một chút, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Thấy chiêu của mình có hiệu quả, Uông Tư Thần lại tiếp tục cắn tay trái ma nữ.
Lần này không đợi nó cắn trúng, ma nữ đã chủ động buông lỏng tay. Cô ta dùng khuôn mặt bánh màn thầu “nhìn” cậu nhóc, phát ra tiếng gào phẫn nộ lại ai oán, mỗi tiếng đều xen lẫn âm thanh “ục ục” mơ hồ khiến người ta ghê tởm.
Nhưng tiếp đó, cô ta không công kích Uông Tư Thần cũng không tấn công Lâm Việt.
Ma nữ liếc qua nhang muỗi đặt trên đất, lại tàn nhẫn bồi thêm một đá, phá nát hoàn toàn cây nhang.
Sau khi phá xong, cô ta lơ lửng bay xa, chỉ để lại cho Lâm Việt và Uông Tư Thần một bóng lưng màu trắng.
Một con ma chẳng hiểu từ đâu xuất hiện, cũng chẳng hiểu vì sao bỏ đi. Lâm Việt và Uông Tư Thần lại bị cô ta vờn đến chết khiếp.
Hồn ma kia bay khỏi cửa chính, bay về hướng huyết thi.
Phát hiện ra cô ta, con “huyết thi thỏ” nảy sinh một chút hứng thú. Nó nhào tới, há miệng cắn ngay cổ ma nữ.
Ma nữ không phản kháng, mặc nó cắn. Thế nhưng chỉ cắn một cái, huyết thi lập tức mất hứng nhả ra.
Không có mùi vị gì, nó không rảnh cắn cô ta.
Buông ma nữ ra, quái vật tiếp tục quay sang đùa nghịch núi xác bên cạnh.
Mà ma nữ tựa hồ cũng có hứng thú với đống xác, bắt đầu lao vào tranh đoạt thi thể với huyết thi.
Cô ta chọn một thi thể nữ, chính là xác người phụ nữ bị tai nạn giao thông, mặt mũi hoàn toàn biến dạng từng khiến Lâm Việt giật mình. Xét ra thì thi thể này có chút tương tự với cô ta, cả hai đều không có mặt.
Nữ quỷ vác cái xác lên bỏ chạy, hoàn toàn chẳng kiêng nể huyết thi.
Huyết thi nổi giận. Dù nữ quỷ không có mùi vị gì, nhưng cướp “đồ chơi” của nó cũng là tội lớn!
Hồn ma vừa tha xác đi, huyết thi lập tức xông lên tấn công, cắn phập ngay gương mặt cô ta. Khuôn mặt bánh màn thầu bị cắn khuyết mất một khối, thoạt trông như trăng ngày mười hai tháng giêng.
Quái vật có thể tấn công u hồn kia, vậy u hồn cũng có thể phản kích. Ma nữ chẳng phải kẻ hiền lành, ngay khi con quái cắn mặt cô ta, cô ta cũng bóp chặt “yết hầu” nó.
Đáng tiếc cấu tạo thân thể huyết thi không giống người thường, cổ họng không phải nhược điểm trí mạng của nó, cô ta bóp cổ chỉ khiến nó đau đớn, đau đến không sao chịu nổi.
Thấy không thể bóp chết nó, ma nữ liền cong mười ngón tay, các đầu ngón tay như mũi nhọn găm thẳng vào cổ huyết thi!
Huyết thi bị đau, vung chân đá văng cô ta rồi nhảy bật ra hơn mười mét.
Ma nữ vác thi thể giằng co với quái vật. Con quái gầm gừ uy hiếp, cô ta cũng không cam chịu yếu thế mà gầm lên vài tiếng mơ hồ.
Toàn bộ quá trình bọn chúng giao tranh đều lọt vào mắt Lâm Việt.
Chúng khiến anh chợt nảy ra một phán đoán kỳ quái…
Hồn ma này… lẽ nào vẫn luôn giúp họ?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, Lâm Việt không khỏi nhìn về phía Uông Tư Thần.
Anh rất muốn hỏi nó có quen biết ma nữ hay không, nhưng giờ không phải lúc, nếu họ phát ra thanh âm sẽ khiến hai quái vật bên ngoài chú ý.
Không cần tra xét khu khám bệnh nữa, Lâm Việt ra hiệu cho Uông Tư Thần, gọi thằng bé cùng đi với mình. Cậu nhóc nhanh trí lập tức hiểu ý anh, gật đầu theo sát phía sau.
Lâm Việt dẫn theo Uông Tư Thần đi vòng qua tòa nội trú số 1 bên cạnh. Mùi máu tanh từ bên trong ập tới khiến anh khẽ nhíu mày, nhưng bước chân của anh vẫn không dừng lại.
Nhanh nhẹn lẻn vào tòa nhà, anh tìm một gian phòng nằm sâu trong góc khuất, thấp giọng hỏi Uông Tư Thần: “Cháu thật sự không biết ma nữ đó sao?”
Chần chừ một chút, Lâm Việt nhắc tới thi thể đã từng gặp kia: “Lúc nãy chú có thấy một thi thể trong nhà xác, cô ta không có mặt, mà ma nữ vừa rồi đã cướp cái xác ấy đi. Cô ta có phải mẹ cháu không?”
Lâm Việt nhớ rõ trên bụng xác nữ có một vết sẹo do sinh mổ, là người từng sinh con. E rằng khi nghe tin dữ con trai đã chết, mẹ của Uông Tư Thần lập tức chạy đến bệnh viện Hải Loa, sau đó trên đường gặp phải tai nạn giao thông, cuối cùng cũng được đưa tới đây – trong hình dáng một thi thể.
Uông Tư Thần ngẩn ra, cau mày lắc đầu: “Mẹ cháu rất hiền, không dữ thế đâu.”
Vừa rồi khoảng cách quá xa, Uông Tư Thần không nhìn rõ thi thể kia. Có điều nếu chỉ nhìn từ ma nữ, nó hoàn toàn không cảm nhận được chút gì của mẹ.
Đây cũng chỉ là suy đoán của Lâm Việt, nếu Uông Tư Thần nói ma nữ đó không giống mẹ nó, vậy họ có thể kết thúc đề tài này.
Họ tiếp tục kế hoạch cũ, Uông Tư Thần tiên phong dò đường, tìm người sống. Thằng bé ở phía trước từng bước cẩn thận tra xét, Lâm Việt theo sau cách nó một khoảng.
Lúc này đây nó thăm dò khá nhanh, không phát hiện ra huyết thi trong tòa nhà.
Còn có thêm một tin tốt – họ tìm được người sống sót.
Trong thang máy tầng ba dãy nội trú số 1 có vài người bị kẹt. Khi Uông Tư Thần vừa đi ngang qua vừa dùng âm thanh non nớt hỏi có ai còn sống hay không, từ trong thang bỗng vang lên tiếng khóc phụ nữ và tiếng kêu cứu khe khẽ: “Bé con? Cháu báo cảnh sát chưa? Gọi cảnh sát tới cứu chúng ta được không?”
Uông Tư Thần nhìn Lâm Việt.
Lâm Việt ngồi xuống bên thang máy, thản nhiên nói: “Cảnh sát không cứu được mọi người, tôi cứu được.”
Nghĩ tới những NPC cảnh sát trước cửa chính bệnh viện, tâm trạng Lâm Việt chợt nặng nề.
Vừa rồi con huyết thi thỏ đã giết sạch những NPC đó. Bởi phải bảo vệ người dân bình thường rút lui, tất cả cảnh sát đều phải canh giữ không rời nơi tuyến đầu, giúp các NPC dân thường cản bước tấn công của quái vật. Anh đã chú ý thấy trên mặt đất trước cửa chính bệnh viện rải đầy những mảnh vụn đồng phục cảnh sát, hầu như không có áo quần đồ đạc của người dân.
Mà nếu những NPC dân thường kia không bị giết thì hẳn đều đã bỏ chạy, lồng ánh sáng màu đỏ chỉ nhốt huyết thi, nó sẽ không cản NPC.
Từ thang máy truyền ra giọng nói hoảng hốt của một người đàn ông: “Tại sao cảnh sát lại không cứu chúng tôi?! Chúng tôi có nộp thuế cơ mà!”
Lâm Việt không quan tâm đến gã ta, chỉ hỏi người trong thang: “Trong đó có nhân viên bệnh viện không? Bình thường thang máy có vấn đề gì không? Nếu cạy cửa có sợ rơi thẳng xuống đáy không?”
Mọi người ở trong đều có chút hoảng sợ. Bọn họ vội vã thúc giục một người, sau đó có thanh âm một cô gái trẻ trả lời anh: “Thang máy này cũ lắm rồi nên hay kẹt lắm, lần này cũng bởi nó kẹt nên thành ra cứu chúng tôi một mạng… Cái cửa này cạy được, vừa rồi đám quái vật cũng cạy cửa tầng hai, chỉ bị tụt xuống chút thôi, không sao cả. Lúc nãy may mà chúng tôi mắc lại tầng ba, quái vật cũng không đến tầng ba phá cửa…”
Nếu sau khi cạy cửa mà thang máy không rơi thì dễ giải quyết rồi.
Người đàn ông có vẻ hoảng loạn lúc trước vẫn đang bất mãn hỏi: “Không phải… Anh vừa nói cảnh sát không cứu được chúng tôi là có ý gì? Chúng ta là công dân hợp pháp đàng hoàng, sao cảnh sát không tới cứu?”
Lâm Việt lấy rìu chữa cháy ra bắt đầu nạy cửa, qua loa giải thích: “Cảnh sát ở ngoài chết hết rồi, cục cảnh sát phải xác định tình hình, sắp xếp nhân viên, chuyện điều người ra lần nữa chắc chắn sẽ tốn chút thời gian.”
Người đàn ông bên trong cất giọng đầy quái gở: “Ai, cảnh sát Bàn Cổ đúng là hiệu suất kém.”
Vài người xung quanh dường như rất tán đồng lời của gã ta, trong thang máy vang lên từng tiếng thở dài, còn có người phụ họa “quả thực là kém cỏi”.
Nghĩ đến những cảnh sát vừa hy sinh để bảo vệ người dân, Lâm Việt cảm thấy phát ngôn của người đàn ông kia quá cực đoan. Anh tiếp tục giải thích: “Hiện giờ bọn quái vật đang hoành hành không phải người bình thường, cảnh sát không làm gì được, cần phái quân đội đến. Hơn nữa không dùng đến quân lực của một đại đội thì không thể giết chúng, còn phải đem theo vũ khí tốt nhất mới được. Căn cứ quân sự nằm ở khu vực khác trong thành phố, muốn họ tới cũng cần thời gian…”
Người đàn ông lại hừ lạnh một tiếng, ngắt lời Lâm Việt: “À, tôi biết rồi! Đám quái vật ấy chắc chắn là sinh vật thí nghiệm do chính phủ tạo ra, thế nên chính phủ định giết người diệt khẩu, để chúng tôi chết hết ở đây rồi bịa ra cái lý do bảo chết do thiên tai! Đúng không?”
Gã ta thành công khơi lên làn sóng khủng hoảng trong những người may mắn còn sống sót, có tiếng phụ nữ bắt đầu nức nở khóc, cũng có giọng đàn ông hùa theo chỉ trích chính phủ vô dụng.
Thuyết âm mưu của người đàn ông khiến Lâm Việt không khỏi đau đầu. Vũ khí sinh hóa do chính phủ chế tạo? Ảo tưởng hơi quá đấy. Nếu quả thực có loại sức mạnh kinh người như thế, cái chính phủ của Thế giới luân hồi này đã sớm áp dụng nó vào thực chiến rồi. Mỗi con huyết thi đều có thể lấy một địch trăm, Thế giới luân hồi còn nói chúng đều có năng lực đặc thù, vậy chỉ cần phối hợp năng lực của chúng thì thống trị thế giới không phải chuyện sớm muộn sao?
Thế nhưng người bình thường luôn thích tin mấy phỏng đoán đen tối này, hơn nữa Lâm Việt không biết tình hình thế giới nơi đây, cũng chẳng cách nào dùng kinh nghiệm tích lũy ở đất nước mình để định luận.
Có lẽ phỏng đoán của người đàn ông kia cũng có chút đáng tin cậy? Nói thật, dù bộ đội có chậm đến đâu, dựa theo kinh nghiệm về quân sự của anh tại quốc gia cũ, khi xảy ra những vấn đề quan trọng tương tự tình huống tại đây đều sẽ có quân chi viện tới trong vòng nửa giờ.
Nếu bây giờ quân đội còn chưa đến thì chỉ có thể có hai suy đoán…
NPC quân đội gặp chuyện không thể tới.
Cơ chế xử lý tình huống khẩn cấp của quân đội trong thành phố hư cấu này quá kém.
Như vậy bất kể là nguyên nhân nào, kết cục vẫn là sẽ chẳng có ai đến cứu họ, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lâm Việt không tiếp lời nữa, yên lặng cạy cửa. Bởi lo rằng đụng chạm quá mạnh sẽ làm rơi thang máy hoặc gọi huyết thi tới, anh phải cẩn thận nhẹ nhàng hành động, tốc độ làm việc khá chậm.
Mà người đàn ông trong thang còn đang không ngừng lải nhải: “Ha ha, không chừng chính phủ còn có thể mượn dao giết người nữa. Phóng một quả tên lửa san bằng tất cả chúng ta, tiêu hủy chứng cứ rồi vu cho người Ưng ám sát chúng ta, thế là khai chiến được với nước Ưng rồi. Có điều nhìn cái kiểu rùa rụt cổ của chính phủ nước ta ấy mà, cũng chả dám khai chiến đâu, chỉ uy hiếp một chút đổi ít lợi ích thôi… Mà mạng của chúng ta thì cứ thế mất không vô ích!”
Gã càng nói càng hăng, bầu không khí trong thang máy cũng dần nóng lên theo.
Lâm Việt không quan tâm thuyết âm mưu của ông ta có thực hay không.
Anh chỉ biết người đàn ông này rất phiền, khả năng kích động cảm xúc tiêu cực của người khác xứng đáng xếp hạng nhất, nếu cứ tiếp diễn như vậy, e rằng kế hoạch mà anh đã vạch ra cũng không thực hiện được.
Lâm Việt lạnh lùng đe dọa gã ta: “Anh còn náo loạn nữa thì quái vật cũng đến luôn đấy. Nghe lời tôi, tôi giúp mọi người rời khỏi đây, đổi lại mọi người cũng phải giúp tôi vài việc, hiện tại việc đầu tiên là: tất cả đều phải giữ tỉnh táo.”
Lời của Lâm Việt thành công khiến những người đang trong cơn nguy khốn yên tĩnh lại.
Bọn họ lao xao đáp “được”, “vâng”, “tôi biết rồi”. Gã đàn ông vẫn không ngừng cắn chặt thuyết âm mưu của mình mà nghị luận cũng “hừ” một tiếng, ngậm miệng.
Khoảng ba phút sau, Lâm Việt rốt cục mở được cửa thang máy, không gây ra động tĩnh gì quá lớn.
Thang máy đang kẹt giữa tầng bốn và tầng ba. Còn chưa đợi Lâm Việt nhìn xem bên trong có mấy người, một cái chân xỏ giày da đen với bít tất xám đã xuất hiện từ buồng thang, vội vã chen ra ngoài.
Một người đàn ông trung niên mặc âu phục chui ra. Lâm Việt chưa kịp đỡ, gã đã tự nhảy xuống rồi.
Kết quả trượt chân một cái, gã đàn ông rơi vào giếng thang máy!
Ngay trước khi người này rơi xuống, Lâm Việt đúng lúc vươn tay, túm được tóc gã.
Nam giới đến tuổi trung niên hầu hết đều sẽ bị hói, thế nhưng người này lại có một mái tóc rất dày. Mà cũng chính mái tóc dày ấy đã cứu sống gã.
Lâm Việt nắm tóc người đàn ông, lôi gã về vị trí an toàn. Anh ném cho gã ta một cái liếc mắt lạnh lùng rồi đẩy vào hành lang.
Người đàn ông trung niên có chút ngại ngùng: “Cảm ơn, cảm ơn…”
Giọng nói này… Thì ra chính là cái gã vừa lớn tiếng tuyên bố thuyết âm mưu dọa tất cả mọi người rối loạn kia.
Cũng là một tên khiến người ta không yên tâm nổi.
Lâm Việt tức khắc âm thầm gạt gã ta khỏi kế hoạch của mình. Cái tên này có vẻ chẳng giúp nổi việc gì lớn hết.
Anh nhìn lướt qua bên trong thang máy… Còn có bảy đôi chân.
Cũng may đều là người trưởng thành, không có trẻ em mắc kẹt ở đây. Nếu vào lúc này còn nhảy ra thêm một đứa trẻ, anh sợ mình căn bản không dỗ dành nổi nó.
Lâm Việt chìa tay cho một y tá mặc đồ trắng, mang giày vải trắng trước tiên: “Ưu tiên phụ nữ và người già.”
Nếu anh không đưa ra quy tắc, mấy người vô kỷ luật bên trong chắc chắn sẽ vì muốn sống sót mà xô đẩy nhau, đến lúc đó hậu quả khó lường, chưa biết chừng còn gây động đến rơi thang máy hoặc đẩy một hai người lọt xuống giếng thang.
Mà quy định như ưu tiên người già, phụ nữ và trẻ em tương đối dễ chấp nhận. Lâm Việt vừa dứt lời, mấy người đàn ông chuẩn bị chen lên đều yên lặng rụt lại, nhường vị trí phía trước cho người già và phụ nữ.
Lâm Việt lần lượt cứu hai y tá, hai cụ già, cuối cùng là ba người đàn ông. Tốc độ khi cứu người của anh nhanh nhẹn hơn vừa rồi nhiều, chưa đầy ba phút đã đưa hết người trong thang máy ra.
Mỗi khi cứu được một người, anh đều ra hiệu cho họ yên lặng, không được ồn ào. May sao tất cả đều là người lớn, ở hoàn cảnh này không ai dám ầm ĩ náo loạn, chỉ ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lâm Việt tập hợp tám người sống sót lại, hỏi thăm qua tình hình sức khỏe của họ.
Trong số tám người có năm người khỏe mạnh, ngoài hai y tá thì ba người là người nhà đến trông nom bệnh nhân. Ba người bệnh đều có bệnh mãn tính không thể chữa trị dứt điểm, như vậy trái lại không gây vướng bận, tạm thời không mất mạng được.
Lâm Việt rất hài lòng với tám người sống sót này. Anh quan sát một lượt rồi dừng lại ở một y tá trẻ tuổi thoạt trông lương thiện nhất, kéo cô ta tới góc phòng, nhỏ giọng nói: “Cô giúp tôi một việc…”
Nói rồi anh lấy giấy bút trong túi ra viết vài dòng, kín đáo đưa cho cô ta.
Nội dung mảnh giấy chính là việc mà anh muốn báo cho cô y tá biết.
[Người thân của tôi bị nhốt dưới nhà xác, vẫn còn sống, đến khi trời sáng cô tìm một đội xây dựng đến cứu họ. Đám quái vật kia sợ ánh mặt trời, hừng đông sẽ chết.]
“Anh… Được.” Y tá trẻ tuổi gấp tờ giấy của anh lại, trang trọng đặt vào tập kẹp tiền của mình.
Cô kỳ thực rất tò mò tại sao Lâm Việt lại biết quái vật sợ ánh sáng, nhưng nghĩ lại thì trên đời luôn là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đã có quái vật, vậy có một người có thể đối phó quái vật xuất hiện cũng không kỳ lạ chút nào.
Nếu Lâm Việt đã cứu cô, cô sẽ tin anh vô điều kiện!
Lâm Việt lại quan sát những người khác một hồi. Tuy gã đàn ông vừa “bàn chuyện quốc gia” kia ăn nói khó nghe, nhưng không thể không thừa nhận gã rất giỏi kích động tâm tình người khác.
Anh lại kéo gã ta tới góc phòng: “Anh là luật sư à?”
Người đàn ông lắc đầu: “Tôi là phóng viên tự do.”
Lâm Việt gật đầu: “Tốt lắm, sau khi ra ngoài cố dùng hết khả năng của anh để lan truyền chuyện này, thế nhưng đừng để ai tới gần bệnh viện Hải Loa, đám quái vật kia quá nguy hiểm.”
Gã ta đầy vẻ phẫn nộ đáp: “Đây vốn chính là công việc của tôi. Anh không nói tôi cũng sẽ làm thế.”
Lâm Việt cũng biết gã là kiểu người hóng chuyện không ngại chuyện lớn, nhất định sẽ sẵn sàng tuyên truyền. Mà anh để gã làm lớn chuyện chủ yếu là muốn những NPC bên ngoài quan tâm đến sự tình trong bệnh viện, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người hiếu kỳ tới xem, có thể khiến huyết thi phân tâm phần nào, kéo dài chút thời gian.
Lâm Việt gọi y tá còn lại tới. Người này mặc trang phục của y tá trưởng, cũng đã có tuổi, hẳn sẽ biết rõ về toàn bộ bệnh viện.
Anh vẽ sơ đồ phác thảo bệnh viện, hỏi: “Nếu tôi phải trốn ở bệnh viện tới bình minh thì có địa điểm nào phù hợp không?”
Vị y tá già suy nghĩ một chút, đánh dấu vài vị trí có thể ẩn nấp trên sơ đồ, lần lượt là phòng cấp điện, hầm đỗ xe, khu xử lý rác thải, cống thoát nước.
Mấy chỉ dẫn này có tác dụng không nhỏ với Lâm Việt. Anh lại gọi thêm hai người đàn ông qua, dặn họ sau khi trốn thoát hãy giúp anh mang một vài vũ khí tới, chỉ cần đứng cách lồng ánh sáng màu đỏ ném vào bên trong.
Mọi người liên tục đồng ý.
Tiếp đó, tám người chụm lại bắt đầu bàn luận kế hoạch chạy trốn chi tiết. Từ đầu tới cuối Uông Tư Thần vẫn luôn canh chừng xung quanh, nhìn qua cửa sổ quan sát bên ngoài đề phòng huyết thi tới.
Khi Lâm Việt giao phó xong tất cả yêu cầu, dự định bắt tay vào kế hoạch hợp tác, Uông Tư Thần chợt thấy có huyết thi từ tòa nội trú khác đang tiến lại!
Khuôn mặt nho nhỏ sợ đến trắng bệch.
Nó nhìn thấy hai con huyết thi bước vào tòa nhà nội trú số 1 mà họ đang núp!
Bởi vì đang ở rất gần, không cần dùng ám hiệu, Uông Tư Thần chạy thẳng tới bên Lâm Việt, thầm thì báo tin cho anh: “Hai… hai con… đã vào rồi.”
Hai con huyết thi?
Ánh mắt Lâm Việt thoáng chốc rét lạnh.
Xui xẻo đến bất thường.
Thế giới luân hồi này cố ý ư? Tại sao phải dùng đủ cách để cản trở anh tự cứu mình?
Đã như vậy…
Kế hoạch chạy trốn ban đầu không thể thực hiện được nữa, anh chỉ có thể dẫn theo các NPC ở đây liều mạng xông ra!
Lâm Việt đặt ngón trỏ trên môi làm động tác “im lặng”, phất tay gọi những người khác bám sát mình.
Vì mạng sống, bọn họ lập tức đi theo anh.
Lâm Việt chỉ về phía hai quái vật, nói nhỏ với Uông Tư Thần: “Đi cầm chân chúng.”
Uông Tư Thần gật đầu, chạy xuống cầu thang.
Thoạt trông như nó đang chạy, nhưng Lâm Việt lại thấy nó kỳ thực đang lướt đi, hai chân còn cách mặt đất chừng 3 centimet. Cũng may những NPC khác không chú ý tới điểm này, nếu không e rằng họ sẽ lại hoảng loạn.
Thế nhưng chuyện Uông Tư Thần đột nhiên biết lướt bay khiến Lâm Việt mơ hồ có chút bất an.
Cậu nhóc trở nên ngày càng giống quỷ… Không biết như vậy là tốt hay xấu đây.
…
Thành Vân.
Lâm Mộ Quang đang xử lý BUG trong các thế giới song song khác. Phong Mặc dồn phần lớn lực chú ý vào nhóm Lâm Việt, trầm tư suy nghĩ phải làm sao để giúp anh sống sót.
Khó, quá khó.
Phong Mặc cảm nhận được năng lượng không gian dao động trên người Uông Tư Thần gần như đã ổn định, tạo thành một thế giới thu nhỏ. Thế giới trong mắt nó đang từng bước hình thành những quy luật đặc thù, sau đó tiến hành tự hợp nhất.
Lâm Mộ Quang vốn định để phần năng lượng này tản ra hoặc dời đến những người khác, nhưng Phong Mặc cảm thấy cần quan sát thêm một chút, bởi nếu thế giới nhỏ kia hoàn toàn thành hình, hắn có thể thử tách nó khỏi cơ thể ký chủ Uông Tư Thần, khiến nó trở thành một thế giới mới. Chỉ cần làm vậy, phần năng lượng không gian bùng nổ có thể được bóc khỏi [Kinh đô u quỷ] trong hình thức một thế giới khác, trật tự của [Kinh đô u quỷ] sẽ được khôi phục như cũ.
Hơn nữa, khi Lâm Việt dùng nhang muỗi để phân tán sự chú ý của nữ quỷ đã vô ý để Uông Tư Thần hít một chút hương. Ngay từ khoảnh khắc đó, trong Uông Tư Thần đã bớt vài phần “người”, lại thêm vài phần “quỷ”.
Đối với Lâm Việt thì đây không phải chuyện gì tốt đẹp, bởi quỷ tính của Uông Tư Thần càng nặng sẽ càng khó kiểm soát, thằng bé cũng sẽ trở nên thô bạo.
Có điều đối với [Kinh đô u quỷ] lại ngược lại. Uông Tư Thần càng giống quỷ, nó sẽ càng dễ dàng khống chế năng lượng không gian bên trong mình, dễ dàng tạo thành thế giới nhỏ.
Mà bây giờ…
[Kinh đô u quỷ] vẫn đang chìm trong hỗn loạn.
Phong Mặc tận mắt chứng kiến Lâm Việt đang tiến hành một kế hoạch tự cứu.
Lợi dụng NPC để làm việc không có gì không ổn, nếu như ở Thế giới luân hồi bình thường, đó là điều rất hợp lý.
Nhưng thế giới này lại không bình thường.
Lâm Việt mong có NPC quân đội trợ giúp, nhưng đáng tiếc, ngay khi suy nghĩ đó vừa nảy sinh trong đầu anh, ý thức của bản thân Thế giới luân hồi lập tức hành động.
Nó dùng bạo lực xóa sạch quân đội nơi đây.
Một thiên thạch chuẩn xác giáng trúng căn cứ quân sự. Căn cứ đã biến mất, ở vị trí đó giờ chỉ còn lại một hố sâu khổng lồ.
So với tin tức về quái vật trong bệnh viện Hải Loa, chuyện thiên thạch hủy diệt căn cứ quân sự khiến các NPC cư dân thành phố sợ hãi hơn một chút. Dù sao một bệnh viện bị hủy diệt còn có những bệnh viện khác, huyết thi trong đó cũng không ra khỏi lồng ánh sáng đỏ được, mà căn cứ quân sự bị hủy diệt đồng nghĩa cả thành phố đã mất đi sự bảo vệ.
Tất cả những gì Lâm Việt làm đều là uổng công.
Phong Mặc nhìn anh liều mạng chống chọi, trái tim đau thắt.
Nỗ lực của anh đã lãng phí vô ích, nhưng dáng vẻ cố gắng của anh khiến hắn không đành lòng quấy rầy.
Nhất định phải nghĩ cách tìm thứ gì đó có thể giúp đỡ anh.
Phong Mặc muốn tìm một thứ tương tự như nữ quỷ không mặt trước đó, thứ đó phải xuất hiện một cách hợp lý, lại phải tránh được tầm mắt của ý thức bản thân ẩn trong Thế giới luân hồi…
A?
Phong Mặc phát hiện… Có lẽ có thể lợi dụng pho tượng trong vườn hoa nhỏ một chút.
Hắn phải suy nghĩ thật kỹ, tìm cách dùng bức tượng đó trợ giúp Lâm Việt…