Trò Chơi Tận Thế



//
"Tại"Tại

Trên mỗi mặt hộp của Sứ giả bích đều có một dấu hoa văn hình “bích”, còn trên chiếc hộp trước mắt này toàn là “cơ”.

Trong cùng một Thế giới luân hồi, cùng một khoảng thời gian lại có những chiếc hộp khác tồn tại sao?

Quy tắc của Thế giới luân hồi đã sụp đổ, anh cảm thấy tình huống này cũng là chuyện thường, không phải không thể chấp nhận. Chỉ là anh không dám chắc liệu đối phương có hại mình hay không.

Chiếc hộp cơ đỏ đang cùng năm người luân hồi bên cạnh chơi trò trộm đồ lót bỉ ổi, tạm thời chưa phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Việt. Anh liền lùi về sau vài bước, định im lặng rời đi.

Chiếc hộp kia đã trộm được rất nhiều nội y, đang vừa cười đùa vừa chia chúng cho năm người khác. Bọn họ đang thực hiện một nội dung thử thách, mà yêu cầu của lượt chơi này chính là họ phải đội số đồ lót nữ vừa trộm được trên đầu.

Cùng một trò chơi, vậy mà hình phạt của chiếc hộp này lại dịu dàng hơn chiếc hộp của bọn họ rất nhiều. Hơn nữa nhìn bộ dạng thoải mái của nhóm người kia, họ có vẻ cũng rất thích thú.

Năm người luân hồi châm chọc vài câu rồi đội nội y lên, phá ra cười ầm ĩ, còn chẳng kiêng nể gì mà mắng chiếc hộp đỏ: “Mày bệnh quá”, “Biến thái chết tiệt”, “Đồ ngu này, mày chơi chán chưa?”.

Trong lòng Lâm Việt bỗng thoáng nổi lên một ý nghĩ.

Nếu tính cách của Phong Mặc có liên quan tới việc Thế giới luân hồi xuất hiện BUG, cách suy nghĩ của hắn cũng tương tự như cách bóp méo mọi thứ của BUG, vậy thì…

Giả sử Phong Mặc gặp phải tình huống này, hắn sẽ lựa chọn thế nào?

Nếu là người vốn tính cẩn thận như anh, đương nhiên anh sẽ chọn cách né tránh, quan sát từ xa, cố gắng không để xảy ra xung đột. Nhưng nếu dựa theo cách hành xử của Phong Mặc… Lúc này hắn chắc chắn sẽ vô cùng tò mò, tới gần bắt chuyện với nhóm người kia.

Lâm Việt đột nhiên nhớ tới lời của tiểu đội trưởng trước thời khắc cuối cùng.

Anh phải trở thành kẻ mạnh mới có thể giành được tôn nghiêm và tự do.

Mà để trở thành kẻ mạnh trong thế giới hỗn loạn này, hiển nhiên không thể luôn luôn dùng cách giữ cho sóng yên biển lặng. Từ trước tới nay, “phú quý” luôn đi kèm với mạo hiểm, trong Thế giới luân hồi thậm chí còn khắt khe hơn thế.

Chớp mắt đó, Lâm Việt đã hạ quyết tâm.

Anh bước ra khỏi nơi ẩn nấp, vẻ mặt bình tĩnh tiến lại gần chiếc hộp và năm người luân hồi xa lạ.

Sự xuất hiện của anh khiến chiếc hộp cơ đỏ và đội ngũ bên cạnh sửng sốt. Anh giơ mu bàn tay của mình lên, cho họ xem hình xăm ký hiệu trên đó.

Thấy anh cũng là người luân hồi, nhóm người đối diện lập tức nhìn quanh bốn phía, kiểm tra xem anh có đồng bọn hay không.

Lâm Việt thản nhiên giải thích: “Tôi chỉ có một mình, cái hộp của tôi giao cho tôi một thử thách nên tôi đang thực hiện nhiệm vụ. Trong thế giới này có hai nhóm người cũng được à? Nhiệm vụ của chúng ta không có mâu thuẫn gì chứ?”

Lời của Lâm Việt khiến năm người kia thoáng thả lỏng. Họ cũng đã rà soát một lượt, xác nhận được anh quả thật chỉ tới một mình.

Không đợi họ kịp hỏi thêm điều gì, chiếc hộp đỏ đã nhào tới bên Lâm Việt, xúc tu mềm oặt quấn trườn quanh cổ anh: “Ui… Anh thơm quá… Đây là mùi gì? Tôi chưa bao giờ ngửi mùi hormone nào dễ chịu như thế… Cứ như hỗn hợp mùi của mấy chục người ưu tú trộn lại… A~ Hóa ra anh là người triệu hoán à. Chả trách, mùi này chắc là từ những vật anh triệu hoán ra. Anh tên Lâm Việt phải không? Đúng là thơm quá…”

Giọng nói của nó rất trung tính, thanh âm nằm giữa giọng nam và giọng nữ nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quái dị, trái lại còn có một phong thái tình cảm dịu dàng khác, mang theo chút cảm giác lười biếng.

Lâm Việt có phần kiêng kỵ những chiếc hộp này, lại cúi đầu nhìn qua sợi tua vắt quanh cổ mình, cái lạnh lẽo ướt át trên da khiến anh ghê sợ.

Anh vừa âm thầm cảm thấy buồn nôn, chiếc hộp cơ đỏ bỗng như bị điện giật vội vàng buông xúc tu ra, cong cong khóe “miệng” mỉm cười: “Ấy da, ngại quá! Xin lỗi nhé! Tôi kích động quá làm anh sợ, anh không thích xúc tu của tôi hả? Nếu mà anh không thích lạnh thì thật ra tôi có thể hun nóng nó lên…”

Không ngờ chiếc hộp này khá ôn hòa, ít nhất nó cũng biết phép lịch sự.

Nhưng anh lại liếc thấy đuôi mắt nó lóe lên chút… háo sắc?

Lời của nó cũng giống như có toan tính gì…

Suy nghĩ đó mới thoáng lướt qua trong lòng anh, chiếc hộp cơ đỏ vốn có khả năng nắm bắt hoạt động tâm lý của anh lập tức sững sờ, nhào vào lồng ngực một người luân hồi nữ bên cạnh làm nũng: “Oa! Tiểu Nam Nam! Lâm Việt ghét tôi! Anh ấy nghĩ tôi là quỷ háo sắc!”

Người phụ nữ vóc dáng rất đẹp tức đến đỏ mặt, đẩy mạnh chiếc hộp ra: “Đậu! Mày đúng là đồ háo sắc mà! Còn ăn hết cả nam lẫn nữ nữa! Đồ biến thái chết tiệt lăn đi! Đừng có sờ mó bà!”

Tuy ngoài miệng tỏ vẻ ghét bỏ nhưng người phụ nữ cũng không nổi giận thật, khi đẩy chiếc hộp ra, gương mặt cô ta còn lấp ló ý cười. Cô ta lườm chiếc hộp một cái rồi chìa tay về phía Lâm Việt: “Chào anh, anh tên Lâm Việt phải không? Tôi tên Tần Nam, là đội trưởng đội ngũ này. Đừng quan tâm đến Cơ Đỏ, tính cô ta cứ thế đấy.”

“Cô ta?” Lâm Việt bất ngờ, sứ giả còn có giới tính ư? Hơn nữa người phụ nữ kia chỉ gọi chiếc hộp là “Cơ Đỏ” mà không hề thêm hai chữ “sứ giả”, nghe qua chẳng khác nào biệt danh.

Tần Nam đảo mắt nhìn Sứ giả cơ: “Đã từng là nữ.”

Những người khác cũng đều ném cái nhìn chê trách về phía Sứ giả cơ, đồng loạt lột đồ lót trên đầu xuống.

Thấy các thành viên trong đội đều không đội đồ lót nữa, đội trưởng Tần Nam chợt giật mình, vội vã sờ lên đầu, gỡ chiếc nội y bằng ren ra.

Mặt cô ta tức thì đỏ đến nhỏ ra máu. Cô ta chỉ mải để ý xem Lâm Việt có đồng bọn hay không, không nhớ tới việc mình lại đang đội đồ lót trò chuyện với người lạ!

Khí thế của người phụ nữ thoáng chốc xìu hẳn đi.

Lâm Việt có thể cảm nhận được bầu không khí giữa năm người luân hồi và Sứ giả cơ rất nhẹ nhàng, anh có chút ước ao, cũng không khỏi hơi xúc động: “Cái hộp của bọn tôi… không giống nó lắm.”

Tần Nam gật đầu. Cô ta quan sát một lượt, cũng đã nhận ra toàn thân anh đều lộ vẻ mệt mỏi rã rời.

Sứ giả cơ lại xông tới, xoay một vòng quanh Lâm Việt rồi lần nữa “khoác vai” anh. Lúc này, nó quả thực đã làm nóng xúc tu của mình trước, bề mặt xúc tu ấm áp như nhiệt độ cơ thể người bình thường, cũng không còn cảm giác ẩm ướt trơn dính.

Nó ghé bên tai anh, cười híp mắt nói: “Đương nhiên không giống rồi, tổng cộng có bốn loại sứ giả đấy nha! Sứ giả cơ, Sứ giả bích, Sứ giả nhép, Sứ giả rô. Các sứ giả bọn tôi đều là các linh hồn do Thế giới luân hồi chọn, mỗi người có tính cách khác nhau, nhưng mà lúc ra nhiệm vụ cho mọi người thì phải có phong cách cố định. Tôi là Sứ giả cơ, quản lý tình yêu và tình dục! Sứ giả bích của nhóm anh thì… Nó quản lý giết chóc đấy.”

Quản lý giết chóc.

Nghe bốn chữ này, trong đầu Lâm Việt lập tức nhớ lại những nhiệm vụ mà Sứ giả bích đã giao cho họ. Quả thực mỗi lần có người chết trong trong quá trình họ thực hiện thử thách, chiếc hộp đen đó đều cực kỳ kích động.

Lâm Việt thuật lại sơ lược về những nhiệm vụ mà Sứ giả bích đã đặt ra với nhóm người trước mắt. Nghe anh kể, năm người luân hồi đều tỏ vẻ căm ghét vô cùng, bọn họ nhìn nhau rồi lại nhìn Sứ giả cơ, mỗi người một câu chen miệng nói…

“Không có so sánh sẽ không có đau thương, so với cái đồ rác rưởi kia thì Cơ Đỏ nhà mày đáng yêu ra phết.”

“Ừ, may mà nhóm tao gặp mày, sau này tao không chửi mày ngu nữa.”

“Tao còn tưởng sứ giả nào cũng giống mày, cứ nghĩ đây là thế giới “từ thiện”, ai đến cũng được chơi vui chứ… Xem ra chỉ là chúng tao cao số thôi.”

Lâm Việt nhíu mày nhắc họ: “Cho nên tôi rất lo lỡ đâu nhiệm vụ của chúng ta có mâu thuẫn, mọi người rời khỏi bối cảnh này được không? Tôi sợ nếu nó phát hiện ra mọi người thì sẽ cố ý gây tranh chấp giữa hai đội.”

Lâm Việt có thể cảm nhận được năm người kia đang thật sự thích thú, cũng không gặp chút đau thương khổ sở nào trong thế giới Nói thật và Thử thách này, toàn bộ hành trình họ đều rất hưởng thụ.

Đối với người luân hồi, tìm được một thế giới an toàn nhàn nhã như vậy để thư giãn đúng là phúc đức tận trời. Nếu đổi lại là anh, anh cũng chẳng mong chút nhàn nhã này cứ thế tuột mất.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Nam chớp mắt tối sầm. Cô ta ôm lấy xúc tu của Sứ giả cơ, hỏi nó: “Chúng ta chuyển sang nơi khác được không? Trốn nó đi, ở đây không an toàn.”

Sứ giả cơ nheo mắt, gật đầu: “Tôi cũng ghét nó. Được.”

Nói rồi nó liền quyết đoán mở một cánh cửa thời không, thúc giục nhóm người của mình nhanh bước vào.

Trước khi đi qua cổng dịch chuyển, Tần Nam chắp tay cúi chào Lâm Việt: “Cám ơn anh đã nhắc nhở. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, hy vọng chúng ta sẽ không trở thành kẻ thù.”

Lâm Việt vẫy tay tạm biệt, Tần Nam cũng bước vào cánh cửa thời không.

Tiễn đội ngũ này đi, anh khẽ thở phào một hơi.

Thật may, khả năng phán đoán thiện ác của anh khá tốt, vừa nhìn đã cảm thấy năm người luân hồi kia không giống kẻ xấu xa. Mà sự thực cũng chứng minh anh đoán không nhầm.

Tuy việc khuyên đội ngũ đó rời đi cũng là vì nghĩ tới sự an toàn của họ, nhưng lý do quan trọng nhất vẫn là để bảm đảm an toàn của mình. Có trời mới biết liệu hai cái hộp có phối hợp bắt nạt họ hay không, thêm một sứ giả là thêm một phần mạo hiểm, bớt một tên sẽ bớt đi chút bất trắc.

Nhiệm vụ của Lâm Việt lúc này cũng đã hoàn thành, anh kéo lê cơ thể mệt mỏi đi tìm nhóm Phong Mặc. Móc ra một ổ bánh mì từ nhẫn không gian, anh vừa ăn vừa tìm kiếm bóng dáng đồng đội trong sân trường.

Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được Lâm Dương Dương với ngoại hình bắt mắt trước cửa nhà ăn. Cô xách một túi cơm hộp đứng đó tán gẫu với một NPC nam, cũng không biết đang nói chuyện gì.

Lâm Việt đi thẳng tới bên cạnh cô.

Lúc này Lâm Dương Dương mới phát hiện ra anh. Cô vội ngừng nói chuyện với NPC, cười chạy về phía anh mình.

Cướp nửa ổ bánh mì cứng còng anh đang cầm đi, Lâm Dương Dương dúi chiếc túi trong tay vào tay anh: “Anh, cất bánh mì đi! Em có cơm tối cho anh này, ăn đồ nóng tốt cho dạ dày hơn.”

Lâm Việt thả bánh mì về trong nhẫn, nhận hộp cơm cô đưa cho rồi ngồi xuống ghế dài bên cạnh, bắt đầu ăn.

Anh làm việc cực nhọc lâu như vậy lại không được chợp mắt trong thời gian dài, lúc này quả thật vừa mệt vừa đói, ngay cả một câu cám ơn em gái cũng không có sức mở miệng.

Lâm Việt im lặng ăn, Lâm Dương Dương cũng không phật lòng, chỉ mỉm cười nhìn anh, báo cáo tất cả những chuyện xảy ra: “Anh, không biết anh Phong Mặc phát hiện ra cái gì mà đột nhiên đánh cược với Sứ giả bích, tiền đặt cược chính là giết hết các NPC đã hại anh. Nhưng mà em chẳng hiểu họ nói cái gì với nhau cả, Sứ giả bích bảo anh Phong Mặc là “tội phạm truy nã cấp S”, còn bảo nếu thua cược thì anh ấy phải tự sát ngay trước mặt chúng ta. Sau đó bọn em…”

Một bụng chuyện của Lâm Dương Dương còn chưa kể xong, đũa của Lâm Việt bỗng nhiên khựng lại. Anh vội ngắt lời cô: “Chờ chút. Em bảo… cậu ta vì muốn giết đám NPC đó mà mang tính mạng ra đánh cược với Sứ giả bích?”

Về phần “tội phạm truy nã cấp S”, Lâm Dương Dương và hai người khác không hiểu, nhưng anh hiểu. Ý thức của Thế giới luân hồi đã bị hủy diệt, mà trước khi tan vỡ nó đã tặng cho Phong Mặc “mắt luân hồi”, chỉ riêng thứ này cũng đủ khiến hắn trở thành chướng ngại lớn nhất đối với hệ thống đã sụp đổ hiện tại.

So với vấn đề “tội phạm truy nã cấp S” ấy thì anh còn quan tâm đến chuyện sao Phong Mặc lại bắt đầu đi tìm đường chết hơn!

Lâm Dương Dương nhăn mặt: “Ừm… Em xin lỗi, em không cản anh ấy. Tại em nghĩ hẳn là anh ấy đã có tính toán hết rồi mới làm thế…”

“… Cậu ta? Có tính toán hết rồi? Ha.”

Lâm Việt dở khóc dở cười. Trong đầu Phong Mặc có tính gì hay không anh không biết, nhưng chuyện hắn thích làm nhất chính là tìm đường chết, điểm này thì anh nắm chắc hơn bất cứ ai.

Lâm Việt không buồn nói thêm nữa, vùi đầu ăn sạch hộp cơm thịt kho tàu em gái mua cho.

Lâm Dương Dương đã nhận ra anh mình đang nổi giận. Bởi trước đó không ngăn cản Phong Mặc, giờ cô cũng có phần chột dạ, không dám nhắc lại chuyện của hắn nữa, chuyển sang nói qua một lượt ngày hôm nay của cô và hai đồng đội mới: “Anh, Sứ giả bích cho bọn em thẻ cơm với rất nhiều tiền chuyên dụng của trường, bọn em bán hai cái thẻ cơm với giá thấp, sau đấy lấy tiền đi mua thông tin của các học sinh ở đây, mua được nhiều lắm. Bây giờ bọn em tổng hợp được tất cả các quy củ của cái trường này rồi, người nổi tiếng chuyện nổi tiếng gì cũng đều biết sơ sơ… Em không biết các thông tin ấy có ích gì không, nhưng mà càng hiểu kẻ địch thì chúng ta lại càng có lợi, chân lý này chắc chắn không sai.”

Lâm Việt lau vết mỡ bên khóe miệng, gật đầu: “Vất vả cho mọi người rồi, em với Hạ Hải Lý Tư Không đến chỗ nào an toàn nghỉ ngơi chút đi, anh phải đi tìm Phong Mặc.”

Lâm Dương Dương kinh ngạc: “Anh! Anh mới là người cần nghỉ ngơi chứ?! Anh sắp thức trắng hơn ba mươi tiếng rồi!”

Lâm Việt lắc đầu: “Không biết cậu ta đang chơi dại cái gì, anh không ngủ nổi. Em cứ nói cho anh biết cậu ta đang ở đâu là được,”

Biết mình không khuyên được anh trai, Lâm Dương Dương đành chỉ đường: “… Ở ký túc xá nữ số 2 đằng kia.”

Lâm Việt đứng dậy đi về phía đó.

Lâm Dương Dương cảm giác như mình đã quên mất điều gì. Cô cúi đầu ngẫm nghĩ vài giây, rốt cuộc nhớ ra…

“A, đúng rồi, anh…”

Thế nhưng đợi cô lần nữa ngẩng đầu, Lâm Việt đã mất hút vào đám đông, không thấy tăm hơi nữa.

Cô thở dài.

Quên không nói cho anh việc Phong Mặc đang làm rồi, anh còn chưa biết nội dung đánh cược của Phong Mặc và Sứ giả bích là theo đuổi một cô gái.

Hẳn là… Không có vấn đề gì đâu nhỉ…?



Nếu Lâm Việt nghe được tiếng lòng của Lâm Dương Dương, nhất định anh sẽ trợn trắng mắt lườm cô.

Không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Vấn đề lớn đấy!

Lâm Việt chưa chuẩn bị chút tâm lý nào đã đi tìm Phong Mặc, kết quả đã bị chuyện mà hắn đang làm dọa cho hoảng hồn.

Dưới sân ký túc xá nữ số 2 có một đám học sinh đang quây tụ lại, xôn xao ầm ĩ. Từ những câu chuyện phiếm ồn ào của chúng, anh cũng đại khái hiểu được sự tình: có hai chàng đẹp trai bí ẩn đang theo đuổi hoa khôi trường, diễn biến của “cuộc chiến” không kém gì phim thần tượng, cực kỳ đặc sắc.

Lâm Việt dùng sức lực hơn người của mình lặng lẽ mở một lối đi giữa vòng người, chen vào hàng đầu tiên.

Giữa đám đông có một đình hóng mát, trong đó có một thiếu nữ đang ngồi. Thiếu nữ mặc quần dài màu xám tro, khuôn mặt được trang điểm khéo léo, mái tóc xoăn màu tím sậm buông xõa trước ngực. Cô ta rất xinh đẹp, vẻ đẹp trong trẻo lại lạnh lùng, thái độ cao ngạo, ánh mắt dò xét quét qua hai người đàn ông tuấn tú đứng trước mình, gương mặt không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, cũng không nhìn ra rốt cuộc cô ta thích ai hơn.

Theo nội dung Lâm Việt nghe lỏm được từ những người hóng chuyện bên cạnh, hoa khôi trường thông thạo tới hơn mười loại nhạc cụ, được công nhận là một cô gái tài hoa. Cô ta từng đề ra một yêu cầu: người không chơi thành thạo hơn ba loại nhạc cụ sẽ không có tư cách theo đuổi cô ta.

Mà lúc này Phong Mặc đang ôm một cây ghi-ta ngồi trước mặt cô ta, gảy đàn. Có lẽ bởi trong thời gian sửa chữa BUG đã từng học chơi ghi-ta, không ngờ hắn đàn cũng ra hình ra dạng, âm sắc tông nhạc hay nhịp điệu đều không có vấn đề gì.

Hoa khôi trường vẫn lạnh như băng, không hề phản ứng.

Các nữ sinh nhỏ tuổi xung quanh trái lại đã có phần say mê bề ngoài của Phong Mặc rồi. Đàn ông đẹp trai thì làm gì cũng hay cũng đẹp cả, biết chơi nhạc cụ lại càng là điểm cộng, còn chuyện hắn đàn hay hay dở không phải vấn đề họ cần quan tâm.

Lâm Việt nhủ thầm: may mà chỉ cần đánh đàn chứ không yêu cầu hắn vừa đàn vừa hát, nếu không… Nếu nghe được giọng ca của hắn, ánh mắt nóng bỏng của các cô bé đó chắc chắn sẽ tắt lịm trong một nốt nhạc.

Nghĩ vậy, anh không nhịn được nhếch môi, lộ ra một nụ cười nhạt đến không kịp in dấu.

Mà ở phía đối diện Phong Mặc còn có một người đàn ông khác. Đó là một chàng trai còn ưa nhìn hơn cả Phong Mặc, nhưng Lâm Việt liếc mắt đã nhận ra – đây chắc chắn là Sứ giả bích.

Bởi ánh mắt của gã giống hệt như chiếc hộp kia, giấu đầy tà ác âm u nơi tận cùng sâu thẳm.

Chơi xong một khúc nhạc, Phong Mặc chuyển ghi-ta cho Sứ giả bích. Sứ giả bích nhận lấy cây đàn, “cười mê hoặc” với hoa khôi trường rồi bắt đầu biểu diễn.

Gương mặt mà Sứ giả bích biến hóa ra trẻ trung hơn Phong Mặc, diện mạo cũng đẹp đẽ khôi ngô hơn, thế nhưng không hiểu tại sao… Khi nó gảy đàn, các nữ sinh xung quanh không hề có thái độ nồng nhiệt như lúc trước.

Lâm Việt nghe được tiếng vài cô nhóc đang thầm thì…

“A… Kỳ lạ thật… Rõ ràng trông anh ta đẹp trai hơn người vừa nãy, đàn cũng rất hay, nhưng mà… sao lại chả có cảm giác gì nhỉ?”

“Tớ hiểu tớ hiểu! Đúng thế, tớ cũng cảm thấy y hệt, lạ ghê…”

“Đúng là trông đẹp trai, thậm chí không thể dùng từ đẹp trai để tả nữa, chắc phải là hoàn hảo! Nhưng mà cái khí chất kia kìa… Eo…”

“Chậc… Cậu nhìn anh ta cứ cười với hoa khôi mãi kìa, cười đến là tởm ấy.”

“Rõ ràng mặt mũi rất đẹp trai mà trông hèn mọn kinh, làm người ta ác cảm…”

Lâm Việt cũng đã phát hiện ra điểm kỳ lạ đó rồi.

Đúng vậy, bề ngoài của Sứ giả bích có thể hoàn hảo, nhưng khí chất của nó quả thực tệ hại vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui