Trò Chơi Tận Thế



//
"Kt"Kt

Phía sau cánh cổng thông đến thành Cực Lạc là một quảng trường rộng lớn.

Quảng trường này thoạt trông giống như quảng trường của khu Bạch Cốt, điểm khác biệt duy nhất chính là hàng tượng bày giữa sân. Không phải năm bức điêu khắc chứa đựng những câu chuyện dài, những pho tượng nơi đây không khắc tên riêng hay tên tác giả, chỉ là hình ảnh năm thiên sứ bộ dạng tương tự nhau, không có gì đặc sắc.

Lâm Việt và Phong Mặc đứng chính giữa quảng trường bỗng cảm thấy như mình vừa lọt vào khu trung tâm của một thành phố nhỏ, vừa phồn hoa náo nhiệt lại có chút hỗn loạn xô bồ. Trên quảng trường có hai dãy quầy hàng, rất nhiều người luân hồi đang nghiêm chỉnh đứng sau quầy, có người bán vài thứ đồ lạ lẫm thú vị, có người lại bán vật dụng cần thiết hàng ngày. Xung quanh quảng trường có dăm ba người luân hồi thong dong đi dạo, sắm đồ, thoạt trông có vẻ vô cùng nhàn nhã.

Ngay lúc Lâm Việt đang đăm chiêu quan sát quảng trường, cánh cổng kết nối với khu Bạch Cốt bỗng lóe sáng. Một bóng người mặc đồ lam nhạt xuất hiện phía sau anh, là Chung Linh vừa hoảng hốt đuổi theo họ.

Chung Linh vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, em thật sự không biết vé của các anh có thời gian hạn chế!”

Thế giới luân hồi có rất nhiều quy tắc, kèm theo đó cũng mang không ít bẫy rập, Lâm Việt kỳ thực không nghi ngờ Chung Linh, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng coi như đáp lời.

Chung Linh lại vội vàng chạy tới trước mặt Phong Mặc, rút hai tấm thẻ luân hồi cấp một từ túi mình ra, dùng cả hai tay trịnh trọng đưa cho hắn: “Anh Phong Mặc, đây là tấm thẻ em nợ anh lúc ở công viên, giờ em trả, còn một cái nữa… coi như tiền lãi.”

Thấy Chung Linh biết điều như vậy, Phong Mặc mỉm cười nhận hai tấm thẻ, vẻ đề phòng trong đáy mắt cũng tan đi không ít: “Chung Linh, tóc cô dài hơn hẳn nhỉ.”

Khi bọn họ tách ra ở khu Bạch Cốt, tóc Chung Linh chỉ vừa chạm vai, thế mà giờ đã buộc đuôi gà được rồi, sự khác biệt khiến Phong Mặc tò mò vô cùng.

Chung Linh sờ sờ đuôi tóc ngắn như đuôi thỏ sau đầu: “Trong khu Bạch Cốt hình như cơ thể vẫn phát triển được, có điều lúc ở trong Thế giới luân hồi thì chắc là không… Em cũng chẳng biết tại sao nữa.”

Người luân hồi trong thành Cực Lạc đều rất tuân thủ quy định, không ai bày trò quấy rầy người mới. Ba người đi quanh tìm một chiếc máy tra cứu gần đó, định tìm hiểu sơ lược quy tắc trong thành. Nhưng kỳ lạ là máy tra cứu của thành Cực Lạc không có sổ tay người mới, chỉ có bốn lưu ý giống hệt như trên mặt sau vé vào cửa, hơn nữa những chiếc máy này chỉ có chức năng tra số dư tiền cực lạc, ngay cả chức năng chuyển khoản cũng biến mất!

Khi rút thẻ từ trong máy ra, Lâm Việt bỗng thấy một khung thông báo nửa trong suốt hiện lên trước mắt: [Trong thành Cực Lạc cấm chuyển khoản.]

Quy tắc của thành phố này ngày càng khiến Lâm Việt bất ngờ. Trách nào đám người luân hồi kia lại bình tĩnh như vậy, chẳng ai sốt sắng chạy tới đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa thông tin của mình. Những người mới tới như bọn họ không thể nào tìm hiểu gì từ máy tra cứu, muốn có tin tức cũng chỉ còn cách chủ động chạy đi hỏi mà thôi.

Ba người chụm lại bàn bạc, Lâm Việt báo số tiền còn lại của mình trước: “Tôi chỉ có 203 đồng, hai người thì sao?”

Chung Linh khẽ nhíu mày: “364 đồng…”

Kỳ thực lúc trước cô có thể bán chút đồ của mình ở khu Bạch Cốt đổi lấy tiền mặt, ít nhiều gì hẳn cũng được hai nghìn đồng, thế nhưng vừa rồi cô sốt ruột muốn đuổi theo Lâm Việt và Phong Mặc, vội đến quên khuấy mất.

Phong Mặc vẻ mặt bình tĩnh, phong thái hiên ngang tự tin ngút trời, kết quả lại báo ra con số thảm hại nhất: “130.”

Ba người góp chung cũng chưa tới bảy trăm đồng…

Họ vẫn chưa biết giá cả trong thành Cực Lạc thế nào, bởi vậy Lâm Việt quyết định trước tiên tìm một tay già đời hỏi đường, dù thế nào cũng phải đến ký túc xá miễn phí cho người mới đã, có chỗ ở rồi tính sau.

Mà cách đó không xa thật sự có một khu quầy thông tin tính phí.

Trong thành Cực Lạc có người từ đủ các quốc gia, bởi vậy biển hiệu bên các quầy thông tin cũng là đủ thứ ngôn ngữ khác nhau. Lâm Việt đảo qua một lượt, lập tức tìm thấy một bảng ghi [Quầy thông tin thu phí] bằng chữ Bàn Cổ.

Sau quầy thông tin kia có ba nam hai nữ, tất cả đều đang ngồi trên ghế chơi trò chơi bằng điện thoại di động. Lâm Việt vừa định mở miệng hỏi đường, màn hình của một trong hai người phụ nữ bỗng tối sầm lại, nhân vật của cô ta hình như đã chết, cô ta tức khắc trừng mắt lườm anh, giận chó đánh mèo nói: “Anh làm tôi hết hồn! Nếu không phải tại anh nhảy vào thì tôi đã không chết!”

Đúng là oan ức từ trên trời rơi xuống. Lâm Việt lười nói nhảm với cô ta, trực tiếp hỏi: “Lệ phí hỏi đường bao nhiêu?”

Người luân hồi nữ kia đào ra một tấm bảng giá từ dưới gầm bàn, “bộp” một tiếng đập trước mặt anh.

Lâm Việt cầm lấy bảng giá, Phong Mặc và Chung Linh cũng tụ lại xem.

Bách khoa toàn thư dành cho người mới: 200 đồng một quyển.

Bản đồ: 100 đồng một bộ.

Hỏi đường: 30 đồng một lần.

Thẻ điện thoại: 500 đồng một thẻ.

Điện thoại di động: 2000 đồng một bộ.

Cục sạc: 600 đồng một chiếc…

Xem xong bảng giá, Lâm Việt khẽ thở dài.

So với mười nghìn đồng tiền vé qua cửa, bảng giá này cũng không coi là đắt. Ngặt nỗi tình hình của ba người hơi đặc biệt, họ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã tới đây, bởi vậy giá này hiện tại có chút quá sức…

Người phụ nữ đang chơi game kia liếc mắt đã nhận ra ba người chẳng có nhiều tiền, thái độ vốn thiếu nhiệt tình càng thêm lạnh nhạt, khoát tay nói: “A! Tôi sống lại rồi, có gì lát hãy hỏi, chờ bọn tôi xong ván này đã!”

Quan hệ cung cầu không ngang hàng, ba người Lâm Việt chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi chờ họ chơi.

Năm người sau quầy chơi game có vẻ vô cùng hăng say, ầm ĩ kêu la không ngừng.

“Bạch Trạch mày bị thiểu năng à! Mày ném đâu thế hả?”

“Đông Hải Long Vương bảo vệ tao đi! Không bảo vệ tao là cả đám chết hết… Đấy, chết hết cả rồi!”

“Bảo vệ mày làm cái gì? Mày đúng là con gà, đến cả cửu vĩ hồ trâu bò thế mà cũng chơi thành gà được! Mày cút luôn đi, ván sau mà mày dám tranh cửu vĩ hồ của tao nữa thì từ giờ tao cạch bọn mày.”

Năm người vừa chơi vừa chửi bới, không đến hai phút sau liền thua trận. Cả đám mặt mũi ỉu xìu, nhăn nhó khó chịu vô cùng.

Nhân lúc bọn họ la hét ầm ĩ, ba người đã thảo luận xong vấn đề nên mua thứ gì. Lâm Việt đại diện bước lên: “Cho tôi một bộ bản đồ. Ở đây không chuyển khoản được, phải mua bán thế nào?”

Một người đàn ông sau quầy thuận tay moi tập bản đồ dưới bàn ra quăng cho Lâm Việt. Ngón tay anh vừa chạm tới nó, một khung thông báo nửa trong suốt liền bật ra: [Bạn sử dụng 100 đồng tiền cực lạc mua bản đồ.]

Thì ra phương thức giao dịch trong thành Cực Lạc lại thông minh như vậy, chỉ cần hai bên cùng có ý định trao đổi với nhau là được.

Chung Linh cũng lại gần: “Cho tôi một quyển bách khoa toàn thư cho người mới.”

Người đàn ông lại lấy ra một quyển sách dày hơn tập bản đồ một chút, sau khi Chung Linh nhận lấy sách, thẻ của cô cũng tự động khấu trừ 200 đồng tiền.

Ba người họ quá nghèo, may mắn vẫn còn có nhẫn không gian chứa rất nhiều đồ ăn và vật dụng thiết yếu, chí ít đủ cho họ chống đỡ được một thời gian. Cuốn sách dành cho người mới và bản đồ là thứ có thể sử dụng nhiều lần, tạm coi như có lời, dù hơi đắt cũng phải cắn răng mua, nếu không họ chắc chắn không trả nổi chi phí tìm hiểu quy tắc và hỏi đường.

Cả ba bắt đầu nghiêm túc lật xem bản đồ và cuốn sách cho người mới, tranh thủ nắm được quy tắc cơ bản trong thành càng sớm càng tốt. Trong lúc bọn họ cắm đầu đọc thông tin, một người luân hồi trung niên bỗng tiến tới, đưa cho mỗi người một chai nước.

“Các cậu cầm lấy chút nước này. Đừng chê chúng tôi bán đắt, trong thành Cực Lạc bây giờ người chịu làm công việc này của chúng tôi ít lắm. Ở đây làm việc gì cũng kiếm được nhiều hơn, chúng tôi vẫn quanh quẩn với mấy quầy thông tin chẳng qua vì lương tâm, không đành lòng nhìn người mới vất vả mà thôi.”

Mấy người họ đều vừa mới tới, tất nhiên chẳng thể biết được lời ông ta có thật hay không. Lâm Việt treo bộ mặt lãnh đạm gật đầu, ánh mắt không buồn che giấu lòng hoài nghi với hai chữ “lương tâm” ông ta vừa thốt.

Thấy Lâm Việt không tin, người đàn ông trung niên cũng không nhiều lời nữa, chỉ mỉm cười quay lại tiếp tục chơi game.

Phong Mặc vô cùng tò mò với trò chơi mà năm người luân hồi kia đang chơi. Vừa rồi hắn cố ý ngó vào xem một lát, cảm thấy có chút thú vị, bởi vậy liền lên tiếng hỏi người trung niên: “Đây là game gì thế?”

Thái độ của người đàn ông trung niên trái ngược hẳn với người phụ nữ cùng nhóm, thoải mái đáp: “Gần giống game <Vinh dự tối cao>* trong thực tế của chúng ta ấy, trò này ở đây cũng tên <Vinh dự tối cao>, có điều nhân vật thì khác, game này là do mấy người luân hồi trong thành Cực Lạc bắt chước. Chúng tôi chủ yếu dùng nó kiếm tiền, đánh cược, tiền cược đặt tương đối cao, thắng một ván có thể kiếm 500 đồng. Cụ thể cách kiếm tiền thì trong sách hướng dẫn người mới có viết đấy.”

Phong Mặc nóng lòng muốn thử: “Cho tôi chơi một ván được không?”

Người đàn ông trung niên chẳng chút do dự mà đồng ý: “Được thôi, coi như tôi cho cậu thuê máy, phí thuê một ván 50 đồng, nếu thua cậu trả tiền phạt, nếu thắng cậu phải trả thêm cho tôi 10% tiền hoa hồng.”

Phong Mặc mỉm cười: “Tôi chỉ có 130 đồng tiền cực lạc. Tiền thuê tiền thưởng cứ như ông nói, thế nhưng nếu tôi thua… Tôi cho ông cái mạng này, thế nào?”

Người đàn ông quét mắt đánh giá: “Mạng cậu lại chẳng đem ra đổi lấy 500 đồng tiền phạt được.”

Phong Mặc cười càng thêm rạng rỡ: “Nhưng bỏ 500 đồng là có thể đánh cược xem tôi sống hay chết, không phải rất thú vị sao?”

Người trung niên rốt cuộc nhìn thấu sự điên cuồng bất chấp ẩn sau nụ cười của Phong Mặc, ông ta không khỏi có chút lo lắng nhìn hắn…

Một tên điên!

Có điều thân là một kẻ ham cờ bạc, ông ta quả thật không chống cự nổi sức hấp dẫn của ván cược này. Có quy tắc của thành Cực Lạc ở đó, một khi Phong Mặc thua cuộc, chẳng cần ông ta phải làm khó dễ, hắn sẽ lập tức tan biến khỏi nơi đây.

500 đồng tiền cực lạc đối với ông ta chẳng phải số tiền lớn, nhưng có thể dùng nó mua đứt mạng một tên người mới, châm biếm biết bao.

Ông ta nheo mắt, vẻ mặt hứng khởi hẳn lên, đưa điện thoại di động của mình cho Phong Mặc: “Được! Vậy cậu lên đi!”

Phong Mặc vừa vươn tay toan nhận lấy bỗng bị một người ngăn lại. Lâm Việt siết chặt cổ tay hắn cứng rắn kéo đi, chỉ vứt lại cho người đàn ông trung niên bốn chữ: “Cậu ta không chơi.”

Lâm Việt im lặng kéo Phong Mặc đi thẳng tới rìa quảng trường. Đến khi đã đứng bên ven đường lớn, anh buông cổ tay hắn ra, nhíu mày cảnh cáo: “Tiền của cả ba chúng ta gộp lại cũng chẳng đủ một ván thua đâu, đừng có đùa.”

Lâm Việt không nghĩ Phong Mặc biết chơi game, thế nhưng Phong Mặc lại đầy mặt tự tin, thần bí nở nụ cười: “Anh đã thấy tôi nổi hứng cược bừa bao giờ chưa? Tôi thật sự biết chơi trò này mà, kỹ thuật còn thuộc hàng top đấy, mấy cái thao tác trong trò này tôi vẫn nhớ rõ lắm, yên tâm, tôi có thể thắng.”

Phong thái hiên ngang như vậy… Lâm Việt nghĩ hẳn là hắn nói thật rồi.

Phong Mặc kiên định nhìn anh, lặp lại một lần: “Yên tâm, tôi có thể thắng.”

Lâm Việt lạnh mặt nhìn hắn: “Mạng là của cậu, tùy cậu thôi.”

Nếu Phong Mặc đã muốn làm vậy, anh cũng chẳng có quyền can thiệp nữa.

Phong Mặc nhe răng cười vui vẻ, xoay người chạy tới quầy thông tin. Lâm Việt và Chung Linh liếc nhau, cả hai đều cảm thấy khó mà yên tâm được, đành im lặng theo sau Phong Mặc quay trở lại khu quầy. Họ chẳng có tâm trí đâu xem qua sách hướng dẫn người mới nữa, chỉ tập trung chú ý ván cược của hắn mà thôi.

Phong Mặc lựa chọn hình thức đấu 1 vs 1, khi Lâm Việt và Chung Linh đi tới thì ván đấu cũng đã bắt đầu.

Nhân vật mà hắn chọn thuộc loại thích khách, đối phương lại dùng nhân vật thuộc loại chiến sĩ. Nhân vật của Phong Mặc da mỏng máu kém, đối phương lại hoàn toàn trái ngược, thích khách đánh mãi vẫn không lay động nổi chiến sĩ, rốt cuộc tự mình ăn đòn đau.

Nhìn một hồi, mặt Lâm Việt càng lúc càng đen như đáy nồi.

Cái tên lừa đảo, hắn căn bản không biết chơi trò này!

Nhân vật của Phong Mặc bước hai bước vấp một lần, phóng kỹ năng thì phóng ngược, trang bị không mua, không để ý đến kẻ địch nấp trong bụi cỏ…

Lâm Việt cũng từng chơi trò này, tuy không đến mức thần sầu nhưng cũng coi như là cao thủ trong đám người chơi bình thường. Sau khi nhìn Phong Mặc bị đối phương giết bốn lần, năm người luân hồi bên cạnh không ngừng lắc đầu xác định hắn sắp nhận kết cục thua sạch tiền rồi nộp luôn cả mạng, anh rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Nhân vật của Phong Mặc đã chết đến lần thứ tư, khi trên màn hình còn đang hiện đồng hồ đếm ngược, Lâm Việt bắt đầu chỉ đạo: “Đầu tiên đổi sang trang bị này, đúng, thanh đao màu đỏ ấy.”

Năm người luân hồi già đời bên cạnh chẳng nói một lời. Bọn họ chỉ đánh cược xem ván này sẽ thắng hay thua, Phong Mặc chơi một mình hay có thêm Lâm Việt hỗ trợ cũng chẳng hề gì.

Lâm Việt dạy Phong Mặc làm sao tích điểm, làm sao tận dụng ưu thế của nhân vật thích khách, tránh chiến đấu chính diện với kẻ địch, làm sao dùng bản đồ để mai phục và phản kích. Phong Mặc cứ y theo lời chỉ huy của anh mà đánh, đánh đến say sưa.

Lâm Việt dùng những kỹ thuật mình biết giúp Phong Mặc vãn hồi thế trận, kéo hai bên vào thế cầm hòa. Thế nhưng đối thủ cũng không phải tên ngu xuẩn, dù hai bên đang hòa nhau, Phong Mặc vẫn không cách nào giết được kẻ địch.

Khi Phong Mặc lần nữa cạn máu phải về thành, Lâm Việt bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ, tìm cách phối hợp vũ khí trang bị để khắc chế được đối thủ. Có điều lúc này Phong Mặc lại nhanh nhẹn hơn anh nhiều, hắn chẳng hề do dự bán ngay trang bị cũ, đổi sang một loạt đồ mới.

Lâm Việt vừa mở miệng toan mắng hắn, thế nhưng vừa nhìn ba trang bị mà Phong Mặc chọn, anh không lên tiếng nữa.

Ba món này… không ngờ lại rất chuẩn.

Trận tiếp theo, Phong Mặc hoàn toàn không còn là tên gà mới lóng ngóng đi đường chẳng xong trước đó nữa. Bước đi của hắn đột nhiên vô cùng nhanh nhẹn, thao tác linh hoạt, tốn nửa cột máu dụ địch vào tròng, bắt đầu chiến thuật liều mạng giết ngược*. Nhân vật của hắn giống như được bật auto* điên cuồng xông lên, một mạch đẩy lùi toàn bộ các tầng phòng ngự của kẻ thù, nhanh chóng kết thúc trận đấu.

Vài giây trước khi “game over”, đối thủ bên kia màn hình giận sôi gan, gõ ra một dòng mắng chửi: “Con mẹ nó! Một ván đấu mà đổi ba người chơi, đồ hèn, không phải chỉ có 500 đồng thôi à? Ông mày bố thí!”

Đối phương hoàn toàn không biết, “đối thủ” mà hắn cho là ba người kia kỳ thực đều là Phong Mặc, chẳng qua hắn hoàn thành quá trình thay đổi từ “gà mới” đến “lão làng”, cuối cùng là thành “cao thủ” chỉ trong vỏn vẹn một ván đấu mà thôi.

Sau khi thắng cuộc, thẻ của Phong Mặc tăng thêm 450 đồng, 50 đồng còn lại là tiền hoa hồng, tự động được chuyển tới thẻ của chủ nhân chiếc điện thoại di động.

Phong Mặc ung dung buông một câu: “Đơn giản quá. Tôi chơi hai ván nữa.”

Mấy người luân hồi kia cũng muốn xem xem liệu Phong Mặc có mèo mù vớ cá rán được lần nữa hay không, tiếp tục ngồi một bên xem hắn chơi.

Chỉ không ngờ Phong Mặc thật sự chơi rất điêu luyện, thắng liền một mạch sáu ván tiếp theo, mà ván nào cũng thắng áp đảo. Đối thủ bị đánh hoặc là chửi mẹ nó, hoặc là đầu hàng, tuyệt không có tên nào đỡ được thế tiến công như vũ bão của hắn.

Sau khi thắng tổng cộng bảy ván, Phong Mặc dừng tay. Đã chơi đến trình độ cao thủ này, có lẽ hắn cũng chán rồi.

Phong Mặc dùng tiền chính mình thắng được mua một bộ điện thoại di động và một tấm thẻ điện thoại. Giao dịch xong, thẻ của hắn còn lại hơn 430 đồng.

Sắc trời đã tối.

Khi Phong Mặc đánh tới ván thứ ba, Lâm Việt và Chung Linh đã không quan tâm chuyện thắng thua của hắn nữa. Hai người thấy hắn đã hoàn toàn đủ khả năng dùng trò chơi này nuôi sống bản thân rồi, chí ít sẽ không vì túng thiếu mà chết được.

Phong Mặc vô cùng có năng khiếu về những thứ liên quan đến số liệu, năng khiếu đó cao đến không giống con người, thậm chí khiến người ta phải nghi ngờ hắn có phải là một chiếc máy tính đội lốt nhân loại hay không.

Trong suốt thời gian Phong Mặc ôm điện thoại chơi trò chơi kiếm khoản tiền đầu tiên, Lâm Việt và Chung Linh đã nghiên cứu xong tài liệu hướng dẫn người mới.

Thành Cực Lạc là nơi tiền tài khống chế tất cả. Ở đây, người luân hồi có thể dùng tiền mua bất kỳ thứ gì, chỉ cần có túi tiền rủng rỉnh thì có thể sống vô lo vô nghĩ. Ngay cả việc nâng cao thực lực – thứ hấp dẫn nhất trong thế giới này – cũng dựa vào tiền. Một nghìn đồng tiền cực lạc có thể mua một viên thuốc tiến hóa, một trăm nghìn đồng có thể kích hoạt một dị năng ngẫu nhiên, năm trăm nghìn đồng có thể kịch hoạt huyết thống của người luân hồi, mà những thứ này đều là “thực lực”, có thể mang theo tiến vào Thế giới luân hồi.

Thế nhưng những người mới muốn kiếm tiền trong thành Cực Lạc lại chẳng hề dễ dàng. Phần lớn những ngành nghề làm ăn được đều đã có người chiếm chỗ, người mới tới như họ không hề có bất kỳ ưu thế gì. Hơn nữa Thế giới luân hồi hoàn toàn không can thiệp vào giao dịch giữa những người luân hồi với nhau, bởi vậy ngoại trừ một chỗ ngủ, những người mới hoàn toàn chẳng nhận được thêm chút đãi ngộ nào. Chưa kể làm gì cũng cần tốn tiền, giường ngủ trong ký túc xá dành cho người mới – mỗi giờ ngủ cần 0,3 đồng, dùng nước – 2 đồng một lít, dùng điện – 3.5 đồng một lần. Đã có không biết bao nhiêu người nhắm mắt ngủ một đêm, trong lúc còn đang mơ mơ màng màng đã bị trừ hết sạch tiền, cuối cùng chết mà chẳng biết mình vì sao lại chết.

Quy tắc trong thành phố này không khác xã hội hiện thực bao nhiêu, nhưng hệ thống kinh tế của nó lại cực đoan hơn rất nhiều. Chẳng trách cá cược bằng trò chơi trên điện thoại di động lại thịnh hành như thế, các mối làm ăn đều do đám “ma cũ” nắm độc quyền, người bình thường muốn phát tài cũng chỉ còn con đường đánh cược.

Mà bất đắc dĩ nhất là…

Lâm Việt lật trang mười hai của cuốn sách hướng dẫn, chỉ vào mục trên cùng cho Phong Mặc xem: “Nếu muốn vào Thế giới luân hồi tham gia phiêu lưu mạo hiểm, mỗi người phải nộp 2000 đồng tiền cực lạc.”

Bọn họ giờ đã hoàn toàn bị nhốt trong tòa thành này rồi, có muốn đến Thế giới luân hồi kiếm tiền cũng không đi nổi.

Lâm Việt im lặng hồi lâu, cuối cùng đưa ra một đề nghị: “Xem xem có thể gia nhập vào nhóm Yulia không.”

Phong Mặc mở điện thoại di động ra, bắt đầu tra tìm tên Yulia. Thẻ điện thoại của thành Cực Lạc tự động đăng ký thông tin người sở hữu, tài khoản được đồng bộ, dù chơi game hay nhắn tin chuyện phiếm cũng không thể sử dụng nickname hoặc giấu tên, hình đại diện cũng tự động dùng ảnh chụp chính chủ, bởi vậy có thể dễ dàng dùng điện thoại di động tìm người.

Phong Mặc nhanh chóng tìm ra được Yulia, gửi cho cô ta một tin nhắn.

“Chúng tôi tới gia nhập nhóm của cô.”

Yulia lập tức gửi một tin trả lời: “Đừng gia nhập, tôi giờ thê thảm lắm!”

Sau đó cô ta gửi cho họ một tấm biểu đồ hiển thị số dư tài khoản. Số dư hiện tại của cô ta cũng chỉ có 408 đồng, chẳng khá khẩm hơn họ chút nào.

Lâm Việt vẫn nhớ, trước kia Yulia có thể yên ổn sống ở khu Bạch Cốt vì cô ta là người phương Tây, nhờ thế mà dựa dẫm được rất nhiều gã đàn ông ham mê mỹ sắc. Giờ trong thành Cực Lạc này người da trắng đi đầy đường, ưu thế của cô ta tất nhiên cũng biến mất.

Không biết cô ta đang kiếm tiền thế nào, số tiền trước đó tiêu hao như thế nào, nhưng người ta không nói, họ cũng không tiện hỏi.

Tình hình có vẻ không mấy lạc quan. Trong số những người họ quen biết trước kia, người có điều kiện tốt nhất chính là Yulia, khu Bạch Cốt căn bản cũng không còn người quen nào để họ nhập hội nữa.

Lâm Việt bỗng nhiên nhớ tới Giang Thủy Hàn, liền hỏi Chung Linh: “Lúc ở khu Bạch Cốt em có từng nghe nói tới một người đàn ông tên Giang Thủy Hàn không? Tóc dài, là con lai, rất đẹp trai.”

Chung Linh ngơ ngác lắc đầu.

Cũng không biết tên kia đã chết ở khu Bạch Cốt hay đã tới thành Cực Lạc, Lâm Việt liền bảo Phong Mặc thử tra tìm một lượt xem sao.

Trong thành chỉ có ba người tên “Giang Thủy Hàn”, Lâm Việt liếc mắt đã nhận ra tấm ảnh đầu tiên rất quen, chính là hình một người mang khuôn mặt lười biếng.

Phong Mặc gửi một tin nhắn qua: “Anh ở Cực Lạc thế nào? Tôi với Lâm Việt cũng tới rồi.”

Tin nhắn đáp lại của Giang Thủy Hàn là một chuỗi dấu chấm lửng dài dằng dặc: “… … … … …”

Tiếp theo lại là một biểu đồ số dư tài khoản. Còn thảm hơn họ tưởng, hắn ta chỉ có 4 đồng tiền.

Giang Thủy Hàn lập tức gửi tiếp một tin: “Tôi ở cửa ký túc xá, đã ba ngày chưa tắm, hơn ba mươi tiếng chưa ngủ, nhanh tới cứu tôi đi! Gửi một tin nhắn tốn 0,1 đồng tiền, nhận một tin cũng 0,1 đồng, ngay cả nhắn tin tôi cũng sắp không nhắn nổi nữa, nói chung các cậu tới nhanh đi.”

Tin này vừa đến, ảnh đại diện của Giang Thủy Hàn liền xám lại, có lẽ đã tắt máy rồi.

Lâm Việt, Phong Mặc, Chung Linh ba mặt nhìn nhau.

Đám người mà họ quen hóa ra đều là quỷ nghèo! Bản thân họ cũng chỉ là tầng lớp vô sản trong tay vỏn vẹn có mấy trăm đồng, thế mà giờ còn phải đi cứu một con quỷ nghèo số dư sắp chạm đáy.

Ba người trầm mặc đứng bên đường lớn. Màn đêm buông xuống, phố đã lên đèn.

Trong thành Cực Lạc khắp nơi đều yên tĩnh sạch sẽ, trên đường còn có nhân viên phụ trách trật tự trị an đang đi tuần, thoạt trông vô cùng an toàn. Thế nhưng ngay khi nhân viên kia chầm chậm lái xe đi ngang qua họ, trước mặt ba người đều nhảy ra một thông báo…

[Khấu trừ phí trật tự trị an tối nay: 2,3 đồng tiền cực lạc/giờ.]

Thì ra cái “an toàn” này cũng phải bỏ tiền mua! Một giờ tốn 2,3 đồng!

Nghĩ tới Giang Thủy Hàn chỉ còn sót lại 4 đồng tiền, hiện tại hắn hẳn cũng vừa bị trừ 2,3 đồng phí trị an, Lâm Việt rốt cuộc hiểu ra vì sao hắn ta lại hốt hoảng như thế.

Nếu họ không tới cứu, hắn ta thực sự sẽ chết. Ba người Lâm Việt liền bắt một chiếc taxi, trả 18 đồng đến ký túc xá dành cho người mới.



Trước cửa chính ký túc xá, Giang Thủy Hàn đang dựa tường mà đứng, bộ dạng chán nản. Hắn ta chỉ còn 0,7 đồng tiền, qua 45 phút nữa, hắn ta sẽ bị trừ phí giữ gìn trật tự trị an thêm một lần, số dư tài khoản về 0, cuối cùng bị Thế giới luân hồi loại bỏ.

Giang Thủy Hàn đã không ôm hy vọng gì nữa. Hắn ta đứng ở cửa, dự định lát nữa mang di động đi bán, ít nhất bán nó rồi hắn ta có thể sống tạm thêm mấy ngày.

Đang lúc tuyệt vọng đến cùng cực, ba bóng người bỗng nhiên xuất hiện cách đó không xa, gương mặt quen thuộc khiến hai mắt hắn ta bỗng nhiên tỏa sáng.

Giang Thủy Hàn vội vàng hấp tấp chạy tới trước mặt Lâm Việt: “Tôi ra giá 50 đồng tiền cực lạc bán cho anh một sợi tóc, anh mua đi!”

Nói rồi hắn ta liền bứt một sợi tóc trên đầu mình, vẻ mặt trông mong đưa cho Lâm Việt.



*Game được nhắc đến trong chương này là至尊荣耀 – Chí tôn vinh diệu, cơ mà ngoài cái tên ra thì tớ cũng chả biết gì hết.

*Cái đoạn nửa cột máu với liều mạng này tớ chém, thực tế thì tác giả dùng cụm này: “半血诱敌, 残血反杀”, tớ tra google thì chỉ thấy các bài bàn luận chứ chả thấy ai giải thích, mà nửa đêm chả lẽ dựng bạn dậy hỏi nên… thôi ai biết chỉ tớ nhé.

*Bật auto như kiểu chơi bẩn, cài phần mềm để máy tự cày game ấy. Đấy thì tớ biết thế chứ không chơi game online bao giờ nên cũng không rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui