Trò Chơi Thượng Vị


Thẩm Tứ Niên tiến về phía trước, đè cả người cô lên lưng ghế sô pha.


Lực đạo của ngón tay anh rất lớn, giống như hận không thể bóp nát cằm cô.


"Phó Chỉ," Ánh mắt hắn nặng nề nhìn chằm chằm cô, đáy mắt lạnh lẽo âm ngoan hiếm thấy, "Lời anh đã nói với em, có phải em đều coi là gió thoảng bên tai hay không?"

Đáy mắt Phó Chỉ tràn đầy hoảng sợ, bị hắn dọa đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều mất huyết sắc.


Thân ảnh cao lớn của hắn hoàn toàn che khuất ánh đèn, bao phủ cả người cô trong một bóng tối mờ mịt.


Khí lưu co rút lại từng vòng từng vòng, cô rũ mắt không dám đối mặt với hắn, ngửi thấy ngay cả trong không khí cũng là khí tức bức người tản mát ra trên người anh.


"Thị trưởng thành phố Nam Thành, không phải ai cũng có thể lên được.


" Thẩm Tứ Niên nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối mặt với mình: "Không ngờ người phụ nữ của anh lại có bản lĩnh như vậy, có thể khiến thị trưởng Cố đích thân tiễn em một đoạn đường.

"

Đúng như cô suy nghĩ.


Anh quả nhiên là đã biết.


Phó Chỉ bị sự âm tàn trong mắt anh làm cho tê dại cả da đầu, cô thử giải thích, "Hôm nay là một chuyện ngoài ý muốn! "

"À, ngoài ý muốn?" Thẩm Tứ Niên cắt đứt lời của cô, khóe miệng hiện lên ý cười càng lạnh hơn.


Phó Chỉ biết, hắn cũng không tin tưởng cô.


Nhưng cô không thể để hắn hiểu lầm, bằng không với tính tình của hắn, đêm nay còn không chừng đem cô giày vò thành cái dạng gì.


Vì thế lòng bàn tay mềm mại của cô nhẹ nhàng che mu bàn tay của hắn, chân thành mà lại ăn nói khép nép: "Thật sự là một chuyện ngoài ý muốn, anh tin tưởng em.

"

Khuôn mặt âm hàn lạnh lẽo của Thẩm Tứ Niên cũng không vì lời giải thích của cô mà giảm bớt, bàn tay hắn bóp cằm cô chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở cổ cô.


Khi năm ngón tay thu lại, Phó Chỉ cảm giác mình bị hắn bóp đến không thở nổi.


Cô cho rằng hắn muốn đánh mình, sợ tới mức nhắm mắt lại.


Thẩm Tứ Niên đối với cô không phải là chưa từng động tay, trước kia ở trên giường lúc thao hăng say, hắn từng cầm roi quất cô, mặc dù không có quất đến da tróc thịt bong, nhưng vết đỏ giăng khắp nơi trên người lại là qua vài ngày mới biến mất.



Nhưng nhắm mắt lại rất lâu, đau đớn trong dự đoán cũng chậm chạp không đến.


Hắn không đánh cô, chỉ là lúc hôn cô, răng sắc nhọn cắn rách môi cô.


Mùi máu tươi lan tràn giữa răng môi lẫn nhau, Phó Chỉ đau đến mức nhíu mày, buồn bực hừ một tiếng.


"Câm miệng!"

Thẩm Tứ Niên quát lớn, hắn không cho phép cô gọi, dù biết cô đau.


Phó Chỉ quả nhiên cắn răng không dám kêu nữa, mạnh mẽ nghẹn tất cả tiếng nức nở trở về trong bụng.


Đáng tiếc khuôn mặt người đàn ông bao phủ một tầng u ám cũng không có bởi vì nhu thuận của cô mà giảm bớt, hắn vuốt gáy cô, cười lạnh hỏi: " Thiếu đàn ông phải không? Anh không thỏa mãn được em?"

"Không phải! "

Lời cô còn chưa dứt, đã cảm giác được hắn trực tiếp đâm vào hai ngón tay.



Thẩm Tứ Niên không làm bất cứ màn dạo đầu gì, Phó Chỉ bởi vì căng thẳng mà thân thể vẫn luôn không có phản ứng, hoa huyệt vô cùng khô khốc, bị ngón tay hắn trực tiếp đâm vào, đau đến thiếu chút nữa cô ngất đi.


“A…”

Cô rốt cuộc không nhịn được đau mà hô thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn chảy ra một tầng mồ hôi mỏng

Thẩm Tứ Niên đưa người vào giữa hai chân cô, từ trên cao nhìn hết tất cả biểu cảm gương mặt cô, dùng giọng điệu vừa âm nhu vừa tàn nhẫn hỏi: “Phó Chỉ, em thoải mái sao?”

Phó Chỉ khóc lắc đầu, “Em biết sai rồi…”

Ngón tay hắn chôn trong khe huyệt giật giật, truy vấn: “Sai ở đâu?”

“Em… Em không nên thân thiết đi cùng người đàn ông khác.

” Thái độ nhận lỗi của cô vô cùng thành khẩn, “Sau này em sẽ bảo trì khoảng cách với anh ta.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận