Trò Chơi Thượng Vị


Ở bên cạnh hắn thời gian dài như vậy, mặc dù Phó Chỉ không thể hiểu rõ tính tình âm tình bất định của hắn, nhưng vẫn hiểu được đôi chút vấn đề.


Thẩm Tứ Niên là kim chủ ăn mềm không ăn cứng.


Dưới tình huống này, nếu miệng cô vẫn cứng thì cô không dành được chỗ tốt gì, chỉ có thể kích thích lửa giận của hắn càng sâu.


Thái độ thành khẩn nhận sai, không chỉ có thể khiến lửa giận trong lòng hắn giảm bớt, mà cô cũng có thể dễ chịu hơn một chút.


“Phó Chỉ, em là người thông minh.

” Thẩm Tứ Niên chậm rãi rút ngón tay đang cắm trong huyệt cô ra “Cho nên, em đừng giống như Lâm Mạn, làm những chuyện ngu xuẩn không nên làm.



Lâm Mạn.


Cái tên này từ trong miệng hắn nói ra, không hề nghi ngờ, đây là trắng trợn uy hiếp.


Với tư cách là người khởi xướng, không có người nào hiểu rõ kết cục thê thảm của Lâm Mạn hơn cô, Thẩm Tứ Niên đang cảnh cáo cô, nếu như cô không thu đi những si tâm vọng tưởng kia, kết quả của cô chỉ có thể thảm hại hơn Lâm Mạn.


Phó Chỉ cúi đầu xuống, cô hiểu được đạo lý phải xem xét thời thế, “Em biết, em… Em sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.




Khuôn mặt tối tăm phiền muộn của Thẩm Tứ Niên lúc này mới chuyển biến tốt, hắn chậm rãi cởi từng bộ quần áo trên người mình, thú tính trong mắt ngày càng rõ ràng.


Cô chủ động nâng hai tay lên ôm cổ của hắn, "Thẩm cục trưởng lát nữ nhớ thương hương tiếc ngọc một chút, lần trước thao ác như vậy, tiểu bức ngày hôm sau đều sưng lên.

"

"Em lẳng lơ thành như vậy, anh sao có thể thương hương tiếc ngọc?"

Hắn nói xong, cởi chiếc quần lót cuối cùng trên người, đem cả thân thể của cô kéo đến nhét dưới thân thể mình.


"A! "

Phó Chỉ khẽ ngâm một tiếng, sau đó lại bị hắn kín kẽ ngăn chặn môi.


Ngay cả cơ hội rên rỉ của cô cũng bị tước mất, nụ hôn người đàn ông nóng bỏng như lửa tràn ngập tà ác, điên cuồng xâm lược mỗi một chỗ mềm mại trong miệng cô.


Ngón tay thon dài của Thẩm Tứ Niên cắm vào trong hoa huyệt cô, bởi vì quanh năm cầm súng nên lòng bàn tay cùng đầu ngón tay của hắn  đều có lớp chai mỏng, ma sát da đầu của cô, mang theo đau nhức rất nhỏ.


Cũng không biết hôn bao lâu, cuối cùng cảm giác sắp không thở nỗi nữa, hắn mới thả cô ra.


Toàn thân Phó Chỉ xụi lơ, ngã vào trong lòng ngực của hắn thở dốc, như là bị người rút hết dương khí.



Thẩm Tứ Niên nhẹ vỗ về mái tóc dài có hơi loạn của cô, môi mỏng dán bên tai cô, "A Chỉ, bị roi quất có thoải mái không?"

Theo tiếng nói của hắn kết thúc, cô cơ hồ là trong nháy mắt nhớ tới lần đó anh ở trên giường dùng roi quất cô!

"Không, không thoải mái! " Phó Chỉ căng thẳng thần kinh, nghe được giọng nói của mình đang run rẩy.


Thẩm Tứ Niên nhận thấy được cô sợ hãi, lại cúi đầu cười ra tiếng.


"Sợ cái gì.

" Ngón tay hắn cắm giữa kẽ tóc cô lại thong thả hạ xuống, khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng như sữa bò của cô, "Anh chỉ hỏi một chút mà thôi.

"

Hai tay Phó Chỉ ôm cổ hắn nắm chặt, đã khẩn trương thấm ra một tầng mồ hôi.


"Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ đối xử tốt với em.

" Hơi thở Thẩm Tứ Niên thở ra thổi vào bên tai cô: "Biết không?"

Cô rũ ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu "Vâng" một tiếng.


Thẩm Tứ Niên xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một hồi, lại trượt xuống trước ngực cô, năm ngón tay mở ra, bàn tay dày rộng hoàn toàn bao lại bầu ngực vểnh lên của cô.


"A! " Phó Chỉ thở hổn hển, cảm giác được tay hắn chậm rãi cầm lấy nhũ thịt của mình, lúc bắt đầu nhẹ lúc nặng xoa nắn.


Xoa xoa không được mấy cái, đầu nhũ phấn hồng liền cứng lên.


Năm ngón tay anh hơi dùng sức, thịt vú từ kẽ ngón tay ép ra, lòng bàn tay vuốt ve đầu vú của cô càng lúc càng cứng.


--


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận