Trò Chơi Thượng Vị


Thẩm Tứ Niên có chứng thích sạch sẽ rất nhẹ, trước khi lên giường ngủ nhất định phải rửa mặt sạch sẽ, cho dù mệt mỏi đến đâu.


Nhưng chính là một người thích sạch sẽ như vậy, lại chưa bao giờ so đo quá khứ của cô, hắn tựa hồ rất thích cơ thể của cô, thích đến không thèm để ý thân thể này bẩn bao nhiêu.


Lúc ở trên giường, cũng nguyện ý chiều theo cô, hắn nói muốn cho cô thoải mái, muốn nhìn thấy bộ dạng cô bị mình làm cho ý loạn tình mê.


Phó Chỉ nhớ rõ ràng khi hắn nói những lời này, hắn làm những chuyện này có bao nhiêu dịu dàng, không phải hư tình giả ý, mỗi một câu mỗi chữ đều xuất phát từ đáy lòng.


Trong vô số đêm khuya, cô cũng từng hỏi mình: Yêu Thẩm Tứ Niên sao?

Có lẽ, là có một chút yêu.


Dù sao hắn cũng là người mà để ý đến cảm nhận của cô nhất trong tất cả đàn ông cô từng qua tay, cũng cho cô sự tôn trọng nhất định, không giống như những người đàn ông khác, hoàn toàn coi cô như một kỹ nữ mà đối đãi.


Chỉ là tình yêu này quá bé nhỏ không đáng kể, không sánh bằng tiền tài và quyền thế mà cô coi trọng.


Thẩm Tứ Niên ở bên ngoài là hình tượng người chồng tốt, người cha tốt, không có khả năng vì cô mà ly hôn với vợ, chờ ngày nào đó cô làm nguy hiểm đến địa vị hoặc hình tượng thanh liêm của hắn, hắn không hề nghi ngờ sẽ đá cô một cước văng ra.



Cho nên cô phải thừa dịp bây giờ giẫm lên vai hắn leo lên, tìm kiếm chỗ dựa vững chắc hơn cho mình.


Thẩm Tứ Niên nghỉ ngơi một lát, sau đó từ trên người cô đi xuống.


Phó Chỉ gối lên cánh tay hắn, bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương ôm lấy eo gầy của hắn.


Trong bóng đêm, giọng nói của cô mang theo dịu dàng: "Tứ Niên, anh yêu em không?"

Thẩm Tứ Niên đang vỗ nhẹ bờ vai của cô, nghe vậy động tác rõ ràng cứng đờ.


Phó Chỉ đợi rất lâu, cũng không nghe thấy hắn nói gì, cô thức thời không hỏi lại, chỉ vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực nóng hổi của hắn cọ cọ.


"Vậy còn em?" Hắn không đáp mà hỏi lại, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào nửa bên mặt hắn, chiếu thành bức tranh nửa sáng nửa tối, "A Chỉ, em yêu anh không?"

Phó Chỉ cười, dịu dàng trả lời: "Yêu chứ.

"


Thẩm Tứ Niên rất thích cô cười, hắn biết cô cười rất giả dối, không tim không phổi, nhưng hắn chính là thích.


"Yêu gì của anh?" Bàn tay hắn đặt trước ngực cô, bóp ngực cô hỏi, "Yêu thân phận địa vị của anh? Hay là yêu tiền của anh?"

Phó Chỉ lại ôm cổ hắn, cái miệng nhỏ nhắn ghé đến bên tai hắn cười quyến rũ nói: "Cục trưởng Thẩm rất khỏe, mỗi lần đều thao người ta chết đi sống lại.

"

Lời này vừa thốt ra, dương vật của người đàn ông vừa mới bắn qua một cái lập tức cứng lại.


Hai bên thái dương của Thẩm Tứ Niên nổi lên gân xanh, hắn hung hăng xoa nắn bộ ngực tròn trịa của cô, "Tiểu yêu tinh, vừa rồi không cho em ăn no đúng không?"

"Ăn no rồi nha.

" Cô nói như vậy, rồi lại há miệng cắn vành tai hắn, nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào trong tai hắn, "Thẩm cục trưởng bắn nhiều như vậy, làm cho tiểu huyệt đều no! "

"Ông đây đêm nay nhất định phải chơi chết em, mẹ kiếp!"

Hắn bị dăm ba câu câu dẫn lại mất lý trí, xoay người một lần nữa đè cô dưới thân.


Phó Chỉ thậm chí còn không làm động tác câu dẫn gì, chỉ nói vài câu câu dẫn, đã kích thích hắn như muốn nổ tung.


Thẩm Tứ Niên kéo chân của cô ra, lần này không có màn dạo đầu gì nữa, trực tiếp đâm một cái vào bên trong.


Bởi vì vừa rồi đã bắn một lần, cho nên lần này thời gian của hắn kéo dài hơn, bóp eo của cô nửa ngày cũng không bắn ra, tư thế gì cũng dùng qua, cuối cùng làm Phó Chỉ nhịn không được khóc lên, thần kinh của tiểu huyệt co rút một cái, kém chút nữa thì chết đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận