Trò Chơi Thượng Vị


Hôm sau sắc trời sáng rực, Thẩm Tứ Niên liền lên đường đi Vân thành.


Phó Chỉ biết sắp đến sinh nhật vợ hắn rồi, lần này hắn qua đó, chính là để mừng sinh nhật cho vợ hắn.


Những người làm tình nhân như cô, nếu như ở bên người đàn ông có quyền thế, bề ngoài thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng chỉ có bản thân mới biết, mình là sự tồn tại không thể lộ ra ngoài ánh sáng.


Có thể thấy ánh sáng, chỉ có chính thất phu nhân nhà anh ta.


Thẩm Tứ Niên xin nghỉ phép, liên tiếp mấy ngày cũng không trở về.


Trong những ngày hắn vắng mặt, Phó Chỉ sống rất nhàn nhã, ban ngày tưới hoa đọc sách, thỉnh thoảng hẹn Tần Giai Giai ra ngoài dạo phố, buổi tối thì đến quán bar uống rượu, hoặc là đến thẩm mỹ viện chăm sóc da mặt.



Khuôn mặt xinh đẹp này là vốn liếng duy nhất của cô, cô nhất định phải giữ gìn nó thật tốt.


Để phòng tương lai nhan sắc tàn phai, ngay cả con đường mưu sinh cũng không tìm được.


Sau khi Thẩm Tứ Niên rời khỏi Nam thành ba ngày liên tiếp đều bặt vô âm tín, trong khoảng thời gian đó ngay cả điện thoại cũng không gọi cho Phó Chỉ.


Có mấy lần cô muốn chủ động liên lạc với hắn, nhưng lại sợ gọi điện qua sẽ bị vợ hắn bắt máy, cho nên suy nghĩ một chút vẫn là thôi.


Buổi tối ngày thứ tư, Tần Giai Giai lại gọi điện tới, "Tối nay rảnh không?"

Phó Chỉ loay hoay trên ban công chăm sóc cây cảnh, không đáp mà hỏi lại: "Sao vậy, có chuyện gì?"

“Không có việc gì, chỉ là muốn gọi cô đi uống rượu, nghe nói hôm nay Vụ Ẩn có quan chức lớn đến, quản lý gọi tất cả chị em xuất chúng lên tầng bảy.



Quan chức lớn?

Trong tất cả những người làm quan Phó Tranh quen biết, cũng chỉ có Thẩm Tứ Niên xứng với đãi ngộ này, nhưng hôm nay hắn không ở Nam Thành!

Có phải là! người kia hay không?

Cô cảm thấy trong lòng hình như mơ hồ dâng lên một tia mong đợi, vì thế khi Tần Giai Giai thúc giục muốn câu trả lời lần nữa, vui vẻ đồng ý, "Được.

"

      !

Sau khi Phó Chỉ đến Vụ Ẩn, đi vào thang máy quẹt thẻ lên tầng bảy.



Cô còn nhớ rõ phòng của Cố Bỉnh Quyền ở vị trí nào, khi đi đến cửa phòng của anh, bước chân cố ý thả chậm một chút.


Bên trong vẫn có ánh đèn lóe lên, chỉ là lần này cửa không khép hờ mà đóng chặt, ánh đèn từ khe cửa phía dưới hắt ra.


Cửa phòng hiệu quả cách âm vô cùng tốt, đứng ở bên ngoài cũng không nghe được bên trong có động tĩnh gì.


Phó Chỉ dừng lại một lát, thu hồi ánh mắt rơi trên cánh cửa kia, dự định tiếp tục đi về phía trước.


Chỉ là nói đến cũng khéo, cửa lại vào lúc này bị người từ bên trong mở ra.


Ánh đèn trong phòng chiếu ra hành lang u ám bên ngoài, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da bước ra từ bên trong.


Sắc mặt người đàn ông không tốt lắm, sau khi ra ngoài đứng ở cửa châm điếu thuốc, tâm phiền ý loạn hút.


Anh ta không đóng cửa, Phó Chỉ nhìn quanh qua cánh cửa đang hé mở, nhìn thấy Cố Bỉnh Quyền ngồi trên ghế sofa da thật đối diện cửa.



Bên trong còn ngồi mấy người, xem ra giống như đang bàn luận chuyện gì đó.


Cố Bỉnh Quyền mặc áo sơ mi trắng, hai cái nút trên cùng mở rộng, lồng ngực cường tráng mặc dù không hoàn toàn lộ ra, nhưng nhìn vẫn rất hấp dẫn.


Anh không hút thuốc, trong tay cầm một ly rượu hình lục giác, thỉnh thoảng lắc lư rượu màu đỏ tươi bên trong.


Phó Chỉ nhìn thấy trong phòng còn có mấy người phụ nữ, nhìn cách ăn mặc hẳn là tiếp viên trong quán bar, chuyên cung cấp giải trí cho đám quyền quý khi bàn bạc.


Có một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, vóc người nóng bỏng quỳ gối dưới chân Cố Bỉnh Quyền, vươn bàn tay nhỏ bé sờ thắt lưng bên hông anh, lại bị anh đưa tay đẩy ra.


Người phụ nữ kia có chút khẩn trương, thấp thỏm bất an nhỏ giọng hỏi: "Ngài! Ngài có phải không hài lòng với em chỗ nào hay không! "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận