Trò Chơi Thượng Vị


Cố Bỉnh Quyền nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không nói gì, chỉ nói: "Cô đứng lên trước.

"

Cô ta quỳ ở nơi đó không nhúc nhích, rõ ràng rất sợ hãi.


"Cô vẫn nên đi ra ngoài đi.

" Một người đàn ông ngồi ở một đầu ghế sofa cười như không cười lên tiếng, "Cố thị trưởng của chúng ta không dễ cắn một cái đâu, cô có hao hết tâm tư cũng uổng công.

"

Ánh mắt Phó Chỉ nhìn theo giọng nói này, thấy được người nói chuyện kia.


Cùng là tây trang giày da, dáng vẻ đường hoàng, chỉ là quần tuột đến mắt cá chân, một cô gái xinh đẹp diễm lệ quỳ gối giữa chân anh ta, đang ra sức bú liếm dương vật thô dài của anh ta.


Trong trường hợp như vậy, loại chuyện này cũng không hiếm thấy, cô thấy nhiều, cũng không cảm thấy kỳ quái.



Tần Giai Giai nói Giám đốc kia rất thích thú với việc để phụ nữ khẩu giao cho mình trước mặt mọi người, nói là như vậy có cảm giác kích thích.


Cũng may Thẩm Tứ Niên không có sở thích như vậy, tính tình của hắn có chút kỳ quái, có chút khuynh hướng bạo dâm, nhưng cũng không thích ở trước mặt người khác trình diễn tiết mục phòng the sống động.


Cô gái quỳ gối trước mặt Cố Bỉnh Quyền khóc lóc một lúc lâu, thấy anh không có mảy may động lòng, bất đắc dĩ đành phải đứng dậy lui ra ngoài.


Người đàn ông vừa đi ra kia cũng hút hết điếu thuốc, cất bước về phía trong phòng.


Trong nháy mắt đóng cửa lại, Phó Chỉ nhìn thấy Cố Bỉnh Quyền ngẩng đầu lên.


Cô không biết anh có nhìn thấy mình hay không, nhưng bên trong nhiều người như vậy, khẳng định có không ít quan chức lớn, cô cũng không thích hợp dừng chân quá lâu.


Phó Chỉ tìm được phòng Tần Giai Giai, đẩy cửa đi vào.


Bên trong, mâm đựng trái cây và đồ uống đều đã được bưng lên, Tần Giai Giai đang ngồi trên sofa, bắt chéo chân cắn hạt dưa.


Hôm nay chỉ có hai người bọn họ, cho nên trong phòng rất yên tĩnh.


Phó Chỉ đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, "Không gọi hai anh chàng đến hầu hạ à?"

Các cô đều xuất thân từ chốn ăn chơi, cơ thể sớm đã trưởng thành về mặt tính dục, Tần Giai Giai không có đàn ông trong khoảng thời gian này, cô thật sự lo lắng cô ấy có thể chịu đựng được hay không.


"Không phải nói với cô hôm nay Vụ Ẩn có quan chức đến sao, ai dám ở loại thời điểm mấu chốt này đùa với lửa?" Tần Giai Giai từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, rút một điếu châm: "Tôi cũng không giống như cô có Thẩm cục trưởng che chở, nếu là bởi vì chơi bời mà đi vào, ai đến cứu tôi?"

"Cũng đúng.

"Phó Chỉ cảm thấy cô ấy nói có lý: "Nên cẩn thận một chút.

"


Cô cũng châm một điếu thuốc, môi đỏ mọng phả ra làn khói trắng, "Có quan chức lớn nào đến vậy, biết không?"

Thẩm Tứ Niên hút thuốc nhưng lại không thích phụ nữ hút thuốc, cho nên sau khi đi theo hắn, Phó Chỉ chưa bao giờ hút thuốc ở trước mặt hắn.


Cũng chỉ hút mấy điếu khi các chị em trong giới ra ngoài tụ tập, mỗi lần trước khi về còn dọn sạch mùi thuốc lá trên người mình.


"Tôi cũng không rõ lắm.

" Tần Giai Giai dựa người ra sau, con ngươi hơi nheo lại, hưởng thụ cảm giác nuốt mây nhả khói, "Nghe nói là bên phía chính quyền thành phố, thị trưởng và phó thị trưởng đều ở đây, còn có Bí thư Thành ủy.

"

Quả nhiên.


Nếu như không ngoài dự đoán, vậy quan chức lớn hôm nay đến chính là đám người trong phòng Cố Bỉnh Quyền.


Phó Chỉ cùng Tần Giai Giai uống chút rượu trong phòng, ước chừng nửa giờ sau, lại có chị em khác gọi điện thoại hẹn các cô qua đó.


Cô cảm thấy thời gian không còn sớm, từ chối khéo bảo ngày khác sẽ mời lại, Tần Giai Giai vui vẻ đồng ý.



Từ quán bar đi ra, thời gian đã gần mười hai giờ.


Trong đêm khuya, xe taxi không nhiều lắm, Phó Chỉ đứng ở ven đường kiên nhẫn chờ, trong lúc chờ đợi, ánh mắt chán nản đánh giá bốn phía.


Nơi này là khu vực sầm uất nhất Nam Thành, nếu không có tình huống ngoài ý muốn, đèn neon bình thường đều sáng suốt cả đêm.


Kỳ thật từ một góc độ khác mà nói, nơi này cũng là địa phương hoang vắng nhất Nam Thành, nó xa hoa truỵ lạc, ngập trong vàng son, nhưng không có một tia hơi thở cuộc sống.


Vật chất có bao nhiêu phồn hoa, tinh thần lại cằn cỗi bấy nhiêu.


Phó Chỉ đứng ở ven đường đợi năm sáu phút, xe taxi không đợi được, lại chờ được một chiếc xe sang trọng màu đen.


Là Cố Bỉnh Quyền, cô đã ngồi qua một lần, còn nhớ rõ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận