Trò Chơi Thượng Vị


Tài xế mở cửa xe, đi đến trước mặt cô khách khí mở miệng, "Phó tiểu thư, cô muốn đi đâu, thị trưởng nói có thể đưa cô một đoạn.

"

Phó Chỉ quay đầu nhìn lại, ngoại trừ tấm kính đen kịt ra thì không nhìn thấy gì cả.


Cô thu hồi tầm mắt, đáp lại tài xế trước mặt, "Tôi muốn về nhà, Thị trưởng Cố chưa chắc tiện đường với tôi.

"

Đối phương nghe vậy cười cười, "Chuyện này không quan trọng, Thị trưởng thật lòng muốn đưa cô về, vậy tự nhiên đông tây nam bắc đều tiện đường.

"

Phó Chỉ có chút không đoán ra tâm tư của Cố Bỉnh Quyền.


Theo kinh nghiệm trước kia của cô, người có thân phận như bọn họ, không cần phụ nữ quá mức nhiệt tình để thể hiện địa vị của mình, cho nên không thích quá chủ động.



Cũng chính bởi vì hiểu rõ điểm này, cô mới không muốn một lần là xong, muốn từ từ phát triển, nước chảy thành sông.


Anh như bây giờ, xem như chủ động tấn công cô sao?

Nhưng nếu người ta đã chủ động, hình như cô cũng không cần phải từ chối, vì thế gật đầu, cười đồng ý: "Vậy thì đa tạ thị trưởng Cố thịnh tình.

"

Tài xế nói không khách khí, sau đó dẫn cô lên xe.


Cửa xe ở ghế sau mở ra, Phó Chỉ nhìn thấy Cố Bỉnh Quyền đang cúi đầu gọi điện thoại, góc cạnh rõ ràng của anh một nửa bị đèn đường chiếu sáng, một nửa ẩn nấp trong bóng tối.


Cô nắm chặt góc áo, kiềm chế chút bất an trong lòng lên xe ngồi xuống bên cạnh anh.


Tài xế cũng trở lại ghế lái, khởi động động cơ lái xe rời khỏi cửa quán bar.


Cố Bỉnh Quyền cúp điện thoại, đôi mắt ngập ý cười rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quá mức của cô: "Vừa rồi ở trong phòng vội vàng thấy Phó tiểu thư, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại nhau.

"

Phó Chỉ vén tóc rối bên gò má, kéo ra sau tai: "Có lẽ duyên phận của tôi và thị trưởng Cố không cạn.

"

Duyên phận không cạn.


Bốn chữ này giống như là lấy lòng Cố Bỉnh Quyền, để cho anh nhịn không được cười khẽ ra tiếng.


"A.


"

Anh không tiếp tục nói về chủ đề này, chuyển chủ đề câu chuyện hỏi cô đang ở đâu.


Phó Chỉ nói đến Thủy Vận Hoa Uyển, Cố Bỉnh Quyền dặn dò tài xế lái xe đến Thủy Vận Hoa Uyển trước.


Ban đêm ít xe, cho nên anh ta lái không tính là chậm, tốc độ bất tri bất giác tăng vọt đến trên 100km/h.


Đi tới một cái đèn xanh giao lộ phía trước cũng không giảm tốc độ, vừa định lái qua, lại nhìn thấy từ bên trái con đường có một thiếu niên cưỡi xe máy chạy ra, cũng không để ý giao lộ là đèn đỏ, đạp mạnh ga lao ra ngoài.


Tài xế vội vàng phanh xe giảm tốc, đồng thời đánh tay lái sang bên trái.


Thân xe khó khăn lắm mới lướt qua được đuôi của xe máy, mặc dù không va vào, nhưng quán tính to lớn lại khiến cho người bên trong xe ngã nhào qua phải.


Phó Chỉ ngã xuống đùi Cố Bỉnh Quyền.


Cô bị ném đến choáng váng, một hồi lâu mới bình tĩnh lại.


Vừa rồi cơ thể nghiêng ngã xuống dưới tình thế cấp bách tiện tay bắt được một vật, lúc bắt rõ ràng là mềm, nhưng bây giờ lại cảm giác nó giống như ở trong lòng bàn tay mình không ngừng bành trướng!


Khi phản ứng lại mình đang bắt thứ gì, Phó Chỉ cảm thấy mặt "bùm" một cái, đỏ bừng.


Có cần trùng hợp như vậy không?

Cố Bỉnh Quyền cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, càng không nghĩ tới sau khi cô bị ngã tới sẽ bắt lấy mình!

Trên mặt anh cũng khó nén được xấu hổ, cố tình chỗ cô bắt quá nhạy cảm, anh lại không tiện nhắc nhở cô.


Hơn nữa! Anh cảm thấy mình hình như có chút hưởng thụ loại cảm giác này.


Tuy cách lớp vải không cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay, nhưng có thể cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô.


Thậm chí anh còn không nhịn được tưởng tượng nếu như không có vải vóc, cảm giác cô trực tiếp nắm chặt chính mình sẽ là như thế nào.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận