Nghĩ đi nghĩ lại, phản ứng trên cơ thể càng rõ ràng hơn.
Thứ bị cô nắm trong lòng bàn tay hoàn toàn bành trướng, dưới quần dài màu đen, dựng lên một cái lều nhỏ.
Cố Bỉnh Quyền kinh ngạc vì tự chủ của mình từ khi nào trở nên không chịu nổi một kích như vậy, ngày thường kỳ thật anh không gần nữ sắc, một là cảm thấy thân ở địa vị cao phải giữ gìn thanh danh, hai là cảm thấy phụ nữ bên ngoài không sạch sẽ.
Anh có bệnh thích sạch sẽ, không thích đồ vật người khác từng dùng.
Trong cuộc đời chỉ có mấy lần kinh nghiệm tình dục, cũng đều là cùng vợ trong nhà.
Vợ là người gia tộc chọn môn đăng hộ đối, bởi vì không có cơ sở tình cảm, kết hôn lại ở riêng hai nơi, sinh hoạt tình dục quanh năm suốt tháng đếm trên đầu ngón tay cũng có thể đếm được.
Nhưng chính là một người có thể được xưng tụng là "thanh tâm quả dụct" như vậy, lại sinh ra dục vọng đối với một người phụ nữ chỉ gặp mặt vài lần!
Cố Bỉnh Quyền nắm tay che miệng, ho nhẹ vài tiếng, như muốn giảm bớt xấu hổ.
Tài xế thông qua kính chiếu hậu cũng chú ý tới tình huống ghế sau, thức thời nâng tấm chắn lên.
Phó Chỉ là người cuối cùng sau khi biết chuyện thì mới hoàn hồn, nhìn thấy tấm chắn được nâng lên, vội vàng buông đồ vật trong lòng bàn tay ra.
Cô quanh năm dạo chơi giữa quyền sắc, tự nhận là đã tôi luyện một bộ mặt dày, nhưng gặp phải tình huống đột phát này, khuôn mặt nhỏ vẫn không chịu khống chế đỏ lên.
Cố Bỉnh Quyền cầm áo khoác đặt bên người đắp lên đùi, che khuất chỗ nhạy cảm.
Phó Chỉ hít sâu mấy lần, cuối cùng cũng bình ổn được xao động trong lòng.
Lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt cô đã khôi phục như thường, dùng một đôi mắt ngập nước nhìn hắn, cắn môi nói: "Thật xin lỗi! Thị trưởng Cố, tôi không cố ý.
"
Ánh mắt của cô rất trong suốt sạch sẽ, giống như là một con thỏ trắng nhỏ vô tội, giọng nói vừa mềm mại vừa quyến rũ, hấp dẫn người ta hãm sâu vào.
Dùng dạng thái này xin lỗi, không có người đàn ông nào nhẫn tâm trách cứ a?
Cố Bỉnh Quyền phát hiện mình và những người đàn ông kia giống như cũng không có gì khác biệt!
Lúc sắc đẹp choáng ngợp đầu óc, có thể tha thứ tất cả.
Phó Chỉ thấy hắn không nói lời nào, nhưng nhìn thẳng vào mắt mình lại giữ kín như bưng, rõ ràng trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.
Vì vậy cô lại nhích tới gần anh một chút, vẫn là bộ dáng cắn môi vô tội kia, "Cố thị trưởng?"
Cố Bỉnh Quyền lấy lại tinh thần, cảm giác tim đập nhanh dữ dội.
Anh há miệng, lại cảm giác cổ họng nóng rực như lửa đốt.
Thứ bị áo khoác che khuất hình như càng căng hơn, cứng rắn nhét vào trong quần lót, giống như muốn nổ tung.
Giờ phải làm sao!
Anh có chút muốn thượng cô.
Loại nhiệt huyết cùng xúc động này, anh chưa từng cảm nhận qua, ngay cả vợ anh cũng chưa từng cho anh.
Rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi.
Lại còn giống như một cậu trai trẻ hơn hai mươi tuổi đầu.
Phó Chỉ thấy yết hầu của anh không ngừng nhấp nhô, nụ cười trong mắt càng lúc càng quyến rũ.
Dù sao có tấm chắn ngăn cách, tài xế cũng không nhìn thấy tình huống phía sau, lá gan của cô lớn hơn chút, cố ý ghé sát vào sau lưng anh cúi người.
Hôm nay cô mặc áo len cổ chữ V, rất rộng rãi, cong eo như vậy, cảnh xuân trước ngực liền lộ ra hơn phân nửa.
Cố Bỉnh Quyền chỉ cần cúi đầu, liền có thể nhìn thấy nửa bên tròn trịa của cô, cùng với khe rãnh vừa sâu vừa dài giữa hai bầu ngực kia.
Hô hấp anh dồn dập, trong lòng một giọng nói tỉnh táo đang nhắc nhở: Mau chóng nhắm mắt lại.
Nhưng lý trí hoàn toàn thất bại trước dục vọng cuồng dã, tầm mắt anh như dính ở trước ngực cô, không dời đi được!