Trò Chơi Thượng Vị


Lúc ấy cô bị hắn như thế dọa, vốn muốn thêm mắm thêm muối một phen, nhưng lại sợ liên lụy đến bản thân.


Cho nên cuối cùng không nói gì, trầm mặc nhìn Thẩm Tứ Niên hút hết một điếu thuốc, sau đó phân phó đưa Lâm Mạn đến hẻm Hoa, để cả đời này cô ta đừng đi ra nữa.


Phó Chỉ không dám hỏi đó là nơi nào.


Một tuần sau, bạn bè trong giới nói với cô, Lâm Mạn bị đưa đến ổ mại dâm dưới lòng đất, chuyên phục vụ cho những người đàn ông có sở thích bệnh hoạn.


Bị cưỡng hiếp không nói, còn thường thường bị đánh đập tàn nhẫn.



Lúc Lâm Mạn được sủng ái, Thẩm Tứ Niên đối với cô ta cầu gì được nấy, tham dự đủ loại sự kiện cũng đều mang theo cô ta.


Phó Chỉ gần như cho rằng Thẩm Tứ Niên thật sự yêu cô ta.


Nhưng nói cho cùng vẫn là danh tiếng của hắn quan trọng, Thẩm Tứ Niên cảm thấy Lâm Mạn làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình, liền tự tay đẩy cô ta vào địa ngục.


Cô đã từng thấy kết cục của Lâm Mạn thảm như thế nào, cho nên tuyệt không dám thừa nhận ý nghĩ vượt giới hạn của mình đối với Cố Bỉnh Quyền.


Thẩm Tứ Niên hút được một nửa điếu thuốc dài nhỏ giữa ngón tay, đột nhiên xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía cô.



Phó Chỉ bị ánh mắt này của hắn nhìn đến giật mình, cô biết, bình thường khi hắn dùng loại ánh mắt này nhìn mình, thường không có chuyện gì tốt đẹp!


"Mẹ kiếp!"

Thẩm Tứ Niên nhịn không được mắng một câu, sau đó hung hăng hút một hơi thuốc, đè gáy cô hôn xuống.


Làn khói thuốc trong miệng hắn chưa kịp phả ra, đã bị hắn đẩy hết vào miệng cô.


"Khụ! Khụ khụ! "

Trong nháy mắt, Phó Chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị sặc đến mức nước mắt giàn giụa.


      !

Thẩm Tứ Niên đã là người đứng đầu cục thành phố, có thể tưởng tượng ngày thường sẽ bận rộn đến mức nào.


Sáng sớm hôm sau, Phó Chỉ tỉnh lại đưa tay sờ, hơi ấm bên cạnh đã lạnh ngắt.


Phó Chỉ cố gắng gượng dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm.


Tắm rửa xong, điện thoại cũng vừa reo.


Là Tần Giai Giai gọi tới.



Tần Giai Giai là người chị em mà cô quen biết khi cô tham gia vào vòng tròn này lúc mười chín tuổi, tuổi tác cũng gần bằng cô, mấy năm nay tuy không thể theo kịp cô, nhưng cũng không tệ lắm.


Ít nhất, kim chủ của cô ấy đều rất hào phóng, xe sang, hàng hiệu muốn tặng gì thì tặng.


Phó Chỉ cầm lấy điện thoại, "Alo" một tiếng.


"A Chỉ, rảnh không?" Giọng Tần Giai Giai vang lên từ điện thoại, sau khi vào nghề, cô ấy nhiễm thói quen hút thuốc, giọng nói có phần khàn đi.


"Rảnh.

" Phó Chỉ bật loa ngoài, đặt điện thoại lên đầu giường, vừa thay quần áo vừa trả lời, "Sao thế?"

"Tôi về Nam Thành rồi, ra ngoài ăn cơm với tôi đi.

"

Cúp điện thoại, Phó Chỉ trang điểm kĩ càng, sau đó mới xách túi ra khỏi cửa.


Đến nhà hàng đã hẹn trước, vừa bước vào đã thấy Tần Giai Giai ngồi ở vị trí gần cửa sổ.


Tần Giai Giai đã gọi sẵn vài chai rượu, ngồi đó tự rót tự uống, nhìn kỹ thì thấy hốc mắt cô ấy hơi đỏ.


Phó Chỉ bước tới, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô ấy, "Không phải cô nói muốn định cư ở Lâm Thành sao? Sao lại về đây rồi?"

Một năm trước, Tần Giai Giai quen biết một vị trưởng phòng Cục Tài chính Lâm Thành, người đàn ông này rất hào phóng, còn đồng ý ly hôn để cho cô ấy danh phận.


Tần Giai Giai bị những lời ngon tiếng ngọt ấy mê hoặc, bất chấp tất cả mà đi theo hắn ta đến Lâm Thành, còn mơ mộng về một cuộc sống hạnh phúc.


Những người phụ nữ như họ có thể yêu tiền, yêu quyền, nhưng điều tối kỵ nhất chính là yêu kim chủ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận