Trò Chơi Thượng Vị


Buổi tối thứ sáu, Thẩm Tứ Niên bận bịu xong việc, lại tới chỗ Phó Chỉ.


Mông vừa mới ngồi lên ghế sofa, còn chưa ngồi nóng, trợ lý đã gọi điện thoại tới.


Vốn dĩ hắn đang phiền lòng vì mấy ngày nay phải xã giao, vừa nghe điện thoại đã thấy khẩu khí như ăn thuốc nổ: "Thế nào?"

"Thẩm, Thẩm cục trưởng! " Trợ lý nơm nớp lo sợ, "Kiều tiểu thư nháo không chịu ăn cơm, nói muốn chờ ngài cùng đi ăn.

"

Phó Chỉ thấy mặt mày hắn mệt mỏi, thức thời đi vòng ra sau sofa xoa bóp cho hắn, "Bớt giận đi anh, không tốt cho sức khỏe.

"

Thẩm Tứ Niên rất thích việc làm này của cô, nghe vậy quả nhiên tâm tình dịu lại chút, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Không ăn thì để cho cô ta đói!"

"Nhưng mà! "

"Không có nhưng nhị gì hết, nếu cô ta muốn tiếp tục ở lại bên cạnh tôi thì phải thành thật một chút, nếu không muốn thì cút về Vân thành đi! Gần đây tôi rất bận, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền tôi.


"

Nói xong, không đợi người bên kia lên tiếng đã cúp điện thoại.


Hắn đưa tay ấn huyệt Thái Dương, thở dài nói: "Lúc trước khi đưa cô ta về liên tục cam đoan với anh, sẽ không tranh giành tình nhân vô lý gây sự, lúc này mới mấy ngày liền lộ nguyên hình rồi.

"

Động tác xoa bóp trên tay Phó Chỉ không ngừng, trong lòng lại sinh ra một chút đùa cợt.


Vốn tưởng rằng là một người khó đối phó giống như Lâm Mạn, không nghĩ tới là một kẻ ngốc nghếch, mình còn chưa ra tay, bên kia đã tự mình làm rồi.


Thẩm Tứ Niên ghét nhất chính là phụ nữ cố tình gây sự, cô ả này ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận lớn, không phải tự mình đâm đầu vào họng súng sao?

"Không để ý tới là được, tùy tiện cô ta nháo.

" Cô nhẹ nhàng tiếp lời, "Loại tình huống này anh càng để ý thì cô ta càng hăng hái, phơi cô ta vài ngày liền thành thật.

"

Đôi môi mỏng của Thẩm Tứ Niên mím thành đường thẳng, không nói gì thêm.


Một lúc lâu sau, hắn vẫy vẫy tay với cô, ý bảo cô đi lên phía trước.


Phó Chỉ nghe lời đi tới trước mặt, bước chân còn chưa đứng vững, đã bị hắn kéo vào trong ngực.


Cô còn tưởng rằng hắn nổi lên tính tình thích làm ở trên ghế sofa, không ngờ hắn không có động tác gì khác, chỉ yên lặng ôm cô.


"A Chỉ.


"

"Vâng?"

"Người của sở tỉnh bên kia tới rồi.

" Thẩm Tứ Niên đưa mắt nhìn sang nơi khác, giống như là đang trốn tránh cái gì, "Ngày mốt Bí thư Chính trị và pháp luật tỉnh đến thị sát, buổi tối bao hết Vụ Ẩn, xã giao này là không thể trốn, đến lúc đó em đi cùng anh.

"

Lần này trong hội nghị đề xuất để cho hắn đi Vân Thành nhậm chức, chính là vị Bí thư chính trị và pháp luật tỉnh này.


Cho nên bất kể hắn làm thế nào, nhất định phải đi.


"Em đi cùng anh?" Phó Chỉ có chút bất ngờ: "Nơi quan trọng như vậy! "

Trước kia Thẩm Tứ Niên dẫn cô tham dự rất nhiều bữa tiệc, bao gồm cả buổi từ thiện chính phủ tổ chức lần trước, bởi vì đều không tính là quá quan trọng, cho nên cũng không cần phải lo lắng cái gì.


Nhưng lần này! Bí thư chính trị và pháp luật tỉnh cũng ở đây.


Cô không biết những người đó có từng gặp Thẩm phu nhân hay không, nếu đều quen biết, vậy hắn còn dẫn cô tham dự, cái này chẳng phải là đem chuyện mình bao nuôi tình nhân bày ra ngoài sáng sao?

Đến lúc đó truyền ra tin đồn, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đối với thanh danh của hắn.



Thẩm Tứ Niên sờ sờ đầu cô, ngữ khí cưng chiều, "Sợ cái gì, em cũng không phải không thể gặp người.

"

Phó Nghiên ôm cổ hắn làm nũng, "Lời này của cục trưởng Thẩm không khỏi an ủi người nặng nề quá, ai mà chẳng biết tình nhân không thể gặp người khác.

"

Hắn bị cô chọc cười, lại chế nhạo hỏi: "Ai nói em là tình nhân?"

"Vậy em là cái gì?"

"Là! người phụ nữ của anh.

"

      ——

Cảnh báo trước: Thẩm cục trưởng tra nam cặn bã!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận