Không biết vì sao, khi Cố Bỉnh Quyền đối diện với ánh mắt của cô, trong đầu Phó Chỉ hiện lên từ "liếc mắt vạn năm".
Mặc dù bốn chữ này dùng để hình dung bọn họ không ổn.
Tâm trạng Phó Chỉ cũng có chút không yên, đến mức vừa rồi mình đàn sai một âm điệu cũng không phát hiện.
Cô nhìn thấy Cố Bỉnh Quyền nhíu mày với mình, cử chỉ giống nhau của người đàn ông khác làm đến dầu mỡ, nhưng anh làm lại vẫn chưa làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng.
Càng giống như là chào hỏi thân thiện với cô.
Vì thế cô cũng cười với anh, thanh đạm như nước, không có chút mị thái nào, giống như bằng hữu đã lâu không gặp.
Thẩm Tứ Niên nói chuyện với Trần Liên Khang xong thì đi ra khỏi phòng, người sau lập tức nhìn lên sân khấu với ánh mắt tìm kiếm.
Phó Chỉ không trốn tránh, thu lại sự ôn hòa vừa rồi, đôi mắt hồ ly câu người hơi nheo lại, nhìn thẳng vào ánh mắt thèm thuồng của đối phương.
Trên đời này có rất nhiều phụ nữ thiên tư quốc sắc, lăn lộn đến địa vị như bọn họ càng là tiện tay một cái là nắm cả đống, nhưng nếu là chỉ có bề ngoài, cho dù là khuynh quốc khuynh thành, cũng không cách nào lưu lại lâu dài trái tim đàn ông.
Quan trọng nhất là dáng người xinh đẹp và thủ đoạn cùng tồn tại.
Sở dĩ lúc trước cô học đàn dương cầm và vũ đạo, cũng là bởi vì Mommy dẫn cô vào nghề đã nói với cô, đàn ông vĩnh viễn sẽ không ghét bỏ điểm sáng trên người phụ nữ của mình quá nhiều.
Càng nhiều, bọn họ lại càng kiêu ngạo, càng cảm thấy lấy ra được.
Trần Liên Khang đứng ở dưới sân khấu, bình tĩnh nhìn qua bên này.
Phó Chỉ không bỏ qua dục niệm dâng lên trong mắt ông ta, cô cúi đầu xuống, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào mười ngón tay của mình.
Ánh mắt Thẩm Tứ Niên rơi vào trên người cô lại chậm chạp không thu hồi lại.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, sự bình tĩnh và tự tin mà cô không nên có!
Hắn vĩnh viễn nhớ rõ rung động của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, nếu như không phải bởi vì sớm biết thân phận của cô, nói cô là khuê tú được bồi dưỡng ra từ trong danh môn hắn một chút cũng sẽ không hoài nghi.
Bởi vì hắn đã từng gặp qua, cho nên hắn biết lực sát thương của người phụ nữ này đối với đàn ông có bao nhiêu.
Đây cũng là nguyên nhân hắn chọn trúng cô, chỉ có cô mới có thể khơi gợi được hứng thú của loại người già đời như Trần Liên Khang, Kiều Duy Yên kia liền không có bản lĩnh này.
Thẩm Tứ Niên nhìn một chút, trong đầu đột nhiên có chút chua xót khó hiểu.
Thật ra hắn không muốn để người đàn ông khác nhìn thấy mặt cô!
Nhưng đàn ông nhìn trúng đơn giản là tiền tài quyền sắc, Trần Liên Khang không thiếu tiền cũng không thiếu quyền, càng không thiếu sắc bình thường.
Phó Chỉ là lá bài tẩy cuối cùng của hắn.
Một khúc nhạc kết thúc, cô nhẹ nhàng khép lại đàn dương cầm, chậm rãi từ trên sân khấu lui xuống, đổi tiết mục khác.
Thẩm Tứ Niên trơ mắt nhìn cô cất bước đi về phía mình, trong lòng nổi lên chua xót vẫn không áp chế xuống.
Phó Chỉ đi đến trước mặt vén tóc bên cạnh, cười duyên nói: "Kỹ nghệ của A Chỉ không tinh, khiến cho bí thư Trần chê cười rồi.
"
Trần Liên Khang vỗ vỗ vai cô, không tiếc lời khen ngợi cô: "Không ngờ Phó tiểu thư không chỉ có khuôn mặt tuyệt sắc mà còn có tài nghệ như thế.
"
Cô cười nhạt nói bí thư Trần quá khen.
Bộ dáng hai người chuyện trò vui vẻ làm con mắt Thẩm Tứ Niên đau nhói, môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng, trong mắt gợn sóng ngầm.
Nhưng đây là lựa chọn của chính hắn, không trách được người khác.
Tay Trần Liên Khang dừng lại trên vai cô rất lâu, trong lúc đó ngón tay như có như không cố ý vuốt ve trên đầu vai cô.
Mãi đến khi có người tới chào hỏi, mới thu tay về.
Phó Chỉ mơ hồ nhận thấy được phía sau có một ánh mắt như có gai ở sau lưng, cô nhân lúc hai người bọn họ xã giao quay đầu lại, nhìn thấy Cố Bỉnh Quyền đứng cách cô khoảng mười bước.