Trò Chơi Thượng Vị


"Thật ra đụng phải chuyện này, Phó tiểu thư muốn tôi nói thẳng là được rồi, nếu tôi muốn giúp cô, cô nói rõ tôi cũng sẽ giúp, nếu tôi không muốn giúp cô, cô có ám chỉ thế nào tôi cũng sẽ ngồi yên không để ý tới.

"

Nói cho cùng, Cố Bỉnh Quyền là muốn giúp Phó Chỉ.


Không có lý do.


Khi con người ta đang làm một chuyện không thể tưởng tượng nổi, vốn dĩ không cần lý do.


Phó Chỉ không quá xác định lời Cố Bỉnh Quyền nói là có ý gì, Cố Bỉnh Quyền đang biểu thị mình cam tâm tình nguyện giúp Phó Chỉ sao?

"Nói đến, tôi đã giúp Phó tiểu thư hai lần rồi.

" Cố Bỉnh Quyền khẽ cắn điếu thuốc lá dài mảnh đã cháy một nửa kia: "Phó tiểu thư định cảm ơn tôi như thế nào?"


Có thể là do ấn tượng của Phó Chỉ với Cố Bỉnh Quyền tương đối chính trực, cho nên khi câu nói ngả ngớn này được thốt ra từ miệng Cố Bỉnh Quyền, Phó Chỉ cảm thấy hơi bất ngờ.


Phó Chỉ ngước mắt nhìn về phía Cố Bỉnh Quyền.


Cố Bỉnh Quyền thật sự có một tấm da mặt đẹp, sống mũi cao thẳng, một chút ánh sáng đỏ trên môi lại khiến đường nét của Cố Bỉnh Quyền sâu thêm ba phần.


Phó Chỉ sáp lại gần Cố Bỉnh Quyền, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp gần như dán lên người Cố Bỉnh Quyền: "Thị trưởng Cố muốn tôi cảm tạ thế nào đây?"

Giọng nói của Phó Chỉ mềm mại kiều mị, nghe kỹ, kỳ thật có vài phần câu dẫn.


Thông qua chuyện đêm nay, Phó Chỉ càng thêm xác định thái độ của Thẩm Tứ Niên đối với mình, phụ nữ chẳng qua chỉ là đồ chơi dệt hoa trên gấm của Thẩm Tứ Niên, bất luận kẻ nào cũng sẽ không trở thành ngoại lệ.


Bao gồm cả Phó Chỉ.


Chuyện không thành, nếu Trần Liên Khang tức giận không tiến cử Thẩm Tứ Niên ở trên tỉnh, đến lúc đó Thẩm Tứ Niên nhất định sẽ đổ khoản nợ này lên đầu Phó Chỉ.


Thay vì thấp thỏm lo âu chờ đợi kết cục tương xứng với Lâm Mạn, Phó Chỉ còn không bằng sớm mưu cầu cho mình con đường lớn tươi sáng.


Cố Bỉnh Quyền bấm điếu thuốc trong tay, dùng hai ngón tay nắm cằm Phó Chỉ nâng lên, dưới ánh đèn đường nhìn kỹ mặt Phó Chỉ.


Phó Chỉ không sợ hãi đối mặt với Cố Bỉnh Quyền, không hề né tránh.


"Phó tiểu thư đây là đang câu dẫn tôi sao?"


Cố Bỉnh Quyền cười hỏi, nửa người trên nghiêng về phía trước, môi mỏng kề sát bên tai Phó Chỉ.


Khoảng cách quá gần, Phó Chỉ cảm thấy bên tai tê dại, cổ họng khó khăn nuốt xuống, sau đó chậm rãi đáp: "Vâng! "

Vừa dứt lời, liền nghe thấy Cố Bỉnh Quyền phát ra một tiếng cười khẽ, tiếng nói gợi cảm mà giày vò người.


"Cố thị trưởng mới vừa rồi không phải hỏi tôi phải cảm tạ ngài như thế nào sao?" Phó Chỉ chủ động đưa tay ôm cổ Cố Bỉnh Quyền, đôi môi đỏ mọng cọ qua môi Cố Bỉnh Quyền, nếm được mùi khói nhàn nhạt, "Lấy thân báo đáp như thế nào?"

Lấy thân báo đáp.


Cố Bỉnh Quyền ở trong lòng mặc niệm bốn chữ này, cảm giác tim bị trêu chọc có chút ngứa ngáy.


Cố Bỉnh Quyền nắm lấy phần gáy mảnh khảnh của Phó Chỉ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác được thân thể của Phó Chỉ tựa hồ mẫn cảm run rẩy vài cái.


Phó Chỉ ôm cổ Cố Bỉnh Quyền vốn là muốn thử thăm dò Cố Bỉnh Quyền một chút, thấy Cố Bỉnh Quyền không đẩy mình ra, lá gan không khỏi lớn hơn một chút.



Thân thể Phó Chỉ ép về phía trước, đem phía sau lưng của Cố Bỉnh Quyền gắt gao chống đỡ đến phía sau.


Thân thể hai người cách quần áo kín kẽ dán vào nhau, bộ ngực sữa nở nang tròn trịa của Phó Chỉ đè chặt lấy lồng ngực rắn chắc của Cố Bỉnh Quyền.


Cố Bỉnh Quyền cảm giác được tim mình lại bắt đầu gia tốc, tay đặt ở trên gáy Phó Chỉ động đậy, nhưng cuối cùng cũng không nỡ đẩy Phó Chỉ ra.


Thân thể là thành thật nhất, Cố Bỉnh Quyền không lừa được mình, đối mặt Phó Chỉ trêu chọc có phản ứng rất lớn.


Hô hấp Cố Bỉnh Quyền trở nên nặng nề hơn rất nhiều, giữa hai chân cây gậy thịt kia cũng cứng rắn đến không tưởng nổi, giống như là muốn nổ tung.


Phó Chỉ chủ động hôn lên môi Cố Bỉnh Quyền, cọ xát trong chốc lát, cánh môi đỏ bừng hơi mở ra, đầu lưỡi nhỏ mềm mại thò ra cạy mở hàm răng Cố Bỉnh Quyền, chui vào trong khoang miệng Cố Bỉnh Quyền.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận