Phó Chỉ bị anh liếm đến cả người phát run, hai cái chân trắng nõn ở đầu vai anh đạp đạp lung tung, "A..."
Cố Bỉnh Quyền nghiến răng cọ xát, sợ làm đau cô, không dám dùng sức quá mức, mài một lát lại hút thêm mấy ngụm, cảm giác được dâm thủy chảy ra từ khe hẹp kia càng ngày càng nhiều, làm cằm anh đều ướt.
"A ừm...!Hừ a..."
Một tay anh cắm vào giữa chân cô, ngón tay thon dài chạm vào cửa huyệt nóng ẩm của cô.
"Phập" một tiếng, rất nhanh ngón tay đã chui vào trong cơ thể cô, sau đó rút ra, mang theo chất lỏng dinh dính...
Bụng Phó Chỉ căng lên, cảm giác vừa nóng vừa chua, tầng tầng khoái cảm chồng chất trong cơ thể, nhưng không tìm được một lối thoát.
Cố Bỉnh Quyền dùng đầu lưỡi đảo qua âm vật của cô, cảm giác được cô lại run rẩy kịch liệt, nước dường như cũng càng nhiều hơn, mỗi lần ngón tay của anh cắm vào thanh âm đều lớn hơn lần trước.
"Hừ hừ...!Ha ha...!Chỗ, chỗ đó không được...!A a..."
"Sao lại không được?" Anh chôn ở giữa hai chân cô ngẩng đầu lên, nhưng động tác rút tay ra lại không dừng lại ở trong hoa huyệt của cô, "Chỗ nào không được?"
"Hức...!A ừm..."
Phó Chỉ lắc đầu nức nở, sảng khoái đến mức nói không ra lời, chỉ liên tục rên rỉ.
Ngón tay anh trêu chọc một hồi lâu, mắt thấy thân thể cô vẫn run lên, cũng sắp không chịu nổi, mới tạm thời thả cô ra.
"Hức...!Thật, thật khó chịu...!Ưm ha..."
Phó Chỉ cảm giác dây thần kinh ở chỗ riêng tư của mình nhảy dựng lên, mỗi lần nhảy lên thân thể của cô liền run lên một cái.
Đôi môi mỏng của Cố Bỉnh Quyền dính một lớp mật dịch, dưới ánh đèn mờ nhạt, lộ ra vài phần yêu mị.
"Cũng không phải chưa từng trải, sao còn mẫn cảm như vậy."
Anh cười khàn khàn, bàn tay lớn lại ôm vòng ngực cao ngất của cô.
Là có chút ngoài ý muốn, anh không ngờ thân thể của cô lại mẫn cảm như thế, mẫn cảm đến mức không giống như là một người phụ nữ từng trải...
Phó Chỉ đắm chìm trong dư vị khoái cảm chưa lấy lại tinh thần, cũng không đoái hoài tới trả lời anh, chỉ thở hổn hển dồn dập.
Cố Bỉnh Quyền lại vùi vào ngực cô, há mồm cắn lấy miếng thịt mềm mại thơm ngọt của cô.
Lực đạo liếm cắn của anh không nặng, nhưng cũng không nhẹ, cố ý để lại dấu răng màu đỏ ở trước ngực cô, giống như là mang theo một chút trừng phạt.
"A...!Ừ hừ..."
Phó Chỉ bị anh mút đến ưỡn ngực, rên rỉ, hai gò bồng đào căng tròn vừa mềm vừa thơm, đầu vú ngạo nghễ đứng thẳng trên ngực.
Cố Bỉnh Quyền vừa xoa vừa day, bàn tay trống không khác lại trượt xuống bụng dưới bằng phẳng của cô.
Bàn tay to dày rộng xuyên qua rừng rậm màu đen hình tam giác chen đến giữa chân cô, ngón tay thon dài lại lần nữa thăm dò về phía lỗ nhỏ ướt sũng ở giữa kia.
Phó Chỉ nhắm mắt lại, cảm giác thân thể của mình sắp bị dục hỏa đốt cháy hầu như không còn.
Cô sảng khoái đến hốc mắt có chút ướt, hàm răng cắn chặt môi đỏ bừng, cực lực chịu đựng dục triều mãnh liệt trong cơ thể.
Cố Bỉnh Quyền nhìn thấy cô như vậy, lại cho rằng cô uất ức, lại xê dịch thân thể khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn của cô, "Không khóc, tôi sẽ để cho em thoải mái."
Đều ở bước ngoặt này, anh cũng không cách nào lý trí thu tay lại, chỉ có thể trong chốc lát cố kỵ cảm thụ của cô, không để cho cô quá khó chịu.
"Không, không phải khóc...!A...!Ừ ha..."
Phó Chỉ không kịp giải thích, đã bị tiếng rên yêu kiều không kiềm chế được cắt ngang.
Cố Bỉnh Quyền dồn cả thân thể vào giữa hai chân cô, ngón giữa chậm rãi đưa vào cửa huyệt, không có thô bạo xông lên, ngược lại là chậm rãi thử thăm dò chọc vào bên trong.