Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu

Mốc dịch
Fei Yang beta
Dư Nam trả lời: "Là hàng thật, nhưng độ tinh khiết cao thấp khác nhau."
Du Tùng hỏi: "Cô biết sao?"
"Biết một chút."
Du Tùng huơ tay: "Giúp tôi xem đi."
Dư Nam đi tới, không cầm mảnh ngọc, chỉ cúi đầu nhìn tay anh, đánh giá: "Nét mặt tươi cười hiền từ, tướng mạo ngay ngắn. Bụng màu xanh lá cây, những nơi khác hơi nhạt, ngụ ý "Trong bụng chứa vàng"." Cô lấy đèn pin điện thoại để soi: "Phần đầu tạm được, ở giữa tạp chất nhiều, dưới chân có một vài vân tự nhiên."
Dư Nam cúi đầu, Du Tùng liếc đỉnh đầu cô: "Thế nào?"
"Cũng được." Cô nhìn giá: "Với mức giá này."
Du Tùng không nhìn giá, đặt miếng ngọc xuống: "Tìm cái tốt hơn đi."
Dư Nam ngẩng đầu nhìn anh, rồi nhìn tủ kính, cuối cùng nhanh nhẹn nói: "Cái vòng tay kia."
Du Tùng bảo người ta lấy ra xem.
Anh cầm chiếc vòng trên tay, xoay hai cái: "Cái này ư?"
"Ừ." Dư Nam lại dùng đèn pin soi: "Phần đầu đầy đủ, có thể nói chất ngọc khá mịn, bên trong ít tạp chất... Hơn nữa hầu hết vòng tay dùng cả khối ngọc, còn mặt dây chỉ dùng mảnh nhỏ, phần lớn là dùng vật liệu thừa."
Ngọc trắng Dương Chi xinh xắn trên tay anh như món đồ chơi, ánh mắt anh nghi ngờ: "Thật không?"
"Không tin mà còn kêu tôi xem?"
Ông chủ thấy hai người đều là kẻ có tiền, vội vàng đứng lên phụ họa: "Cô gái này như người trong nghề vậy, biết nhìn hàng đấy, đây là ngọc loại thượng đẳng, xứng đáng với cái giá này."
Du Tùng không trả lời lại, nói với Dư Nam: "Được, vậy lấy cái này." Anh kéo tay cô: "Giúp tôi thử."
Dư Nam nắm chặt tay: "Tay tôi thô."
"Còn nhỏ hơn con bé ấy."
Dư Nam không biết "con bé ấy" trong miệng anh là ai, dùng sức giãy ra: "Để Chương Khải Tuệ giúp anh thử."
Bị chỉ đích danh, Chương Khải Tuệ chạy tới: "Anh Du, để em giúp."
Anh nhìn cô chòng chọc, nở nụ cười khó hiểu, đưa chiếc vòng cho Chương Khải Tuệ.
Cô nàng tốn chút sức mới đeo vào được, vòng ngọc mát lạnh trơn bóng, tôn lên làn da trắng hồng mềm mại, Chương Khải Tuệ liếc nhìn giá, trộm đếm những con số không đằng sau, trong phút chốc ánh mắt trở nên ảm đạm.
Du Tùng đi thanh toán, Thạch Minh ôm eo Chương Khải Tuệ, nhỏ giọng nói: "Thích cái nào, anh mua cho em."
Chương Khải Tuệ nghe vậy, nét mặt chuyển thành rạng rỡ: "Thật ư?"
"Đương nhiên." Thạch Minh sờ mũi, "Nhưng mà, bỏ qua cái anh Du mua đi."
Chương Khải Tuệ đương nhiên biết không thể chọn cái đó, cô nàng ngâm nga một tiếng, kéo tay Dư Nam để chọn giúp cô ấy một cái.
Dư Nam hỏi: "Cô muốn mua gì?"
Mắt Chương Khải Tuệ quét một vòng trên tủ kính, cuối cùng nói: "Nếu không chọn cho em một mặt dây chuyền đi."
Dư Nam gật đầu, cúi đầu giúp cô ấy chọn.
Ánh mắt cô dừng lại, cầm một mặt dây lên, dài cỡ ngón cái, hình giống hoa mộc lan, toàn thân màu trắng, bông hoa phía trên pha thêm chút xanh, thoạt nhìn xinh xắn tinh tế.
Dư Nam ngẩng đầu cười: "Cái này nhé, ngụ ý "Hoa khai phú quý", độ tinh khiết khá cao, thích hợp để mấy cô gái trẻ đeo." Cô đặt trước ngực cô ấy để ướm: "Hơn nữa giá lại khá hời so với chất ngọc."
Chương Khải Tuệ nhìn mác, giá in hai nghìn tệ, cười gượng: "Vậy lấy cái này ạ."
Dư Nam thấy cô ấy đồng ý, bắt đầu mặc cả với ông chủ, cuối cùng còn một nghìn sáu trăm tệ.
Chợ ngọc là một nơi riêng biệt, đi vào đây còn qua một đại sảnh, người đông như nêm, ở giữa có một cái bàn rất to, bên trên bày hàng loạt đá với đủ loại hình dáng kỳ quái màu nâu đen, bốn phía đều là kệ, trên kệ bày đá giống vậy, nhưng kích thước to hơn phía dưới rất nhiều.
Du Tùng đứng sau Dư Nam, cúi đầu: "Cái này cô cũng biết à?"
Dư Nam lắc đầu: "Chưa thử bao giờ." Rồi nói tiếp: "Cược mười thua chín,"
Du Tùng khẽ cười giễu cợt: "Vẫn còn nhát gan lắm."
Dư Nam không nói gì, đây là lần thứ hai anh bảo cô nhát gan, tối qua đứng ở cửa, anh nhéo mặt cô, cũng nói như thế.
Ở đây người nhiều, anh đứng sát lưng cô, trong lời nói có hàm ý: "Chưa từng thử, sao biết nó không "ngon"?"
Dư Nam cầm một mảnh đá lên, cười hừ, nói: "Những thứ này, đều hi vọng bên trong là ngọc quý, nhưng phần lớn là tạp chất bỏ đi." Cô ngừng lại, nhìn anh một cái đầy sâu xa: "Có những lúc cũng giống như con người vậy."
Du Tùng cầm mảnh đá trong tay cô, tung lên mấy cái: "Là ngọc quý hay đồ bỏ đi, phải cắt ra xem mới biết được."
Trên mỗi mảnh đá đều ghi một số tiền rõ ràng, đá trên cái bàn ở giữa đều trên trăm tệ. Dư Nam đi tới mấy cái kệ, đá phía dưới kệ khoảng mấy ngàn tệ, phía trên kệ khoảng mười mấy nghìn, thậm chí mấy triệu. Đá thô chưa được xử lý, bên ngoài có một lớp phong hóa, bí mật bên trong không thể biết được.
Du Tùng nhìn cô: "Giúp tôi chọn một cái đi."
Dư Nam nguýt anh: "Coi tôi như con ngốc hả? Thua thì tính cho ai?"
"Tính cho tôi." Anh nói, "Dù thắng hay thua tôi đều chi tiền, rác thì vứt, ngọc thì chia đôi, thế nào? Cô không bị thiệt."
Dư Nam nói: "Muốn đốt tiền à?"
"Có chút tiền muốn đốt."
Dư Nam cười giễu cợt, không để ý đến anh, một lúc sau, cô quay đầu hỏi: "Nói thật không?"
"Đương nhiên."
Dư Nam nói: "Ở cửa có bán đèn pin, anh mua một cái đi."
Du Tùng gọi Trương Thạc, kêu anh ta đi mua.
Đèn pin là loại chuyên dùng để thẩm định đá, Dư Nam nhận đèn mà không nói thêm gì. Cô bật đèn pin chiếu lên bề mặt đá, Du Tùng khoanh tay đứng sau cô cũng không hỏi gì, chỉ nghiêm túc nhìn.
Dư Nam ngắm trúng một hòn đá, giá đề hai trăm tám mươi nghìn tệ (khoảng hơn 920 triệu Đ), cỡ bằng nửa quả dưa hấu, màu đen tuyền. Bề ngoài đã được xử lý qua, sờ vào khá thô, có cảm giác gồ ghề nhất định.
Cô dùng đèn pin soi, nhìn một hồi, bỏ đèn pin vào túi sau, nâng hòn đá trong tay, rất nặng, độ dày phải ngang ngửa một hòn đá.
Cô nói: "Cái này."
Du Tùng nhận lấy, nhìn qua: "Bên trên có vết nứt à?"
Dư Nam nói: "Mười phần là ngọc chín phần chỉ là nứt bình thường (1)."
Anh gật đầu, Dư Nam bỗng nhiên sờ eo anh, Du Tùng nhìn cô với nét mặt vô cùng đặc sắc.
Dư Nam nói nhỏ: "Bật lửa đâu?"
Du Tùng cười: "Đừng sờ mó lung tung, lại sờ nhầm chỗ đấy." Anh nghiêng người, "Ở túi bên này, tự cô lấy."
Anh cười xấu xa, Dư Nam nhìn anh bằng nửa con mắt, thò tay vào túi quần anh.
Giữa hai người có một sự ăn ý kì lạ, anh không hỏi cô lấy bật lửa làm gì, đặt viên đá trở lại kệ hàng.
Thân hình Du Tùng cao to, ôm lấy Dư Nam, để cô kẹp giữa người mình và cái kệ, che kín cả người cô.
Dư Nam nhân cơ hội dùng bật lửa đốt lên lớp phong hóa của hòn đá.
Du Tùng ôm cô từ phía sau, cúi người ghé vào tai cô thì thầm: "Sao thế?"
Dư Nam co vai lại, tránh ra một chút, nói: "Khả năng là đá thô tự nhiên rất lớn."
"À?"
"Không ngửi thấy mùi gắt, có lẽ bề mặt không dùng keo dán hóa học."
"Ồ."
Cô nói tiếp: "Lấy nó đi." Dư Nam nhúc nhích, "Anh có thể bỏ tay ra rồi."
Du Tùng bước ra sau một bước, gọi ông chủ đến trả tiền.
Dư Nam đè tay anh xuống, xác nhận lần cuối cùng: "Thần tiên cũng khó nhìn ra được ngọc (2), đây rốt cuộc sẽ là gì, không ai biết được, anh phải nghĩ kĩ."
Du Tùng cười một tiếng, quẹt thẻ trả tiền.
Mấy người còn lại đã dạo xong một vòng, biết Du Tùng mua đá, liền chạy tới chỗ cắt đá góp vui.
Thợ cắt đá nhìn giá tiền, vô cùng cẩn thận.
Ông tìm một cạnh, cắt một lớp dọc theo mặt ngoài. Không có ngọc, vẫn là đá.
Ông thợ hỏi: "Muốn cắt nữa không?"
Du Tùng: "Cắt."
Thợ cắt đá đổi vị trí khác, đổ nước lên, đặt máy cắt xuống.
Du Tùng nghiêng đầu nhìn Dư Nam, cô ôm vai, bờ môi kéo căng thành một đường thẳng, mắt nhìn chằm chằm vào máy cắt, nét mặt nghiêm túc.
Du Tùng nghịch tóc đuôi ngựa của cô, cười nói: "Tôi mất tiền, cô căng thẳng như vậy làm gì."
Dư Nam không để ý đến anh.
Ông thợ cắt dọc theo một cạnh khác, vẫn là đá.
Ông ngẩng đầu: "Cắt nữa không?"
Du Tùng đáp: "Cắt."
Ông thợ định đổi mặt khác, Du Tùng nói: "Cắt từ giữa."
Trương Thạc vội vàng ngăn lại: "Anh Du, bình tĩnh đã."
Ông thợ cũng nói: "Cắt từ giữa, nếu là ngọc, ít nhiều cũng phá hỏng ngọc."
Anh nhắc lại: "Cắt từ giữa."
Thấy anh chắc chắn, thợ cắt đá lại đổ nước lên, đặt lưỡi dao xuống, vụn đá bay mù mịt, nước lên tục chảy xuống hòn đá, hòn đá thô bị tách làm hai.
Mọi người đều ngừng thở tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào hòn đá, Trương Thạc nuốt nước bọt: "Con mẹ nó kích thích quá."
Cắt phẳng bề mặt, bên trên là một lớp đá vụn, thợ cắt lấy nước giội hai lượt, bên trong đá thô cuối cùng cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Dư Nam thở phào một hơi, bờ môi xuất hiện một đường cong mờ nhạt.
Ông thợ nhìn tỉ mỉ, lập tức giơ ngón cái lên: "Ngọc đẹp, là ngọc tốt."
Chương Khải Tuệ tới gần nhìn, bên trong là màu xanh pha đen, không nhẵn nhụi cũng không sáng, không hiểu đẹp chỗ nào.
Thợ cắt cầm hai mảnh đá đưa cho Du Tùng: "Chàng trai, ngọc rất đẹp... bên kia..." Ông ta chỉ về một phía: "Trung tâm giám định ở bên kia, cậu cầm qua đó xem thử, có thể định giá."
Bọn họ chắc chắn đã đoán trúng ra ngọc, ngọc bích Lão Khanh Băng Chủng (3), cả miếng ngọc mang màu xanh lá cây đậm, màu sắc đồng đều, nhìn từ xa sẽ thấy xanh pha đen, xanh sinh đen, đen sinh xanh, đây là món hàng rất hiếm thấy.
Sau khi tách đá, giá thị trường của ngọc có thể cao gấp mấy lần giá ban đầu, nhưng đá thô này bị cắt từ giữa, không làm được đồ trang trí lớn, nên giá sẽ thấp hơn một chút.
Những người xung quanh đều tới góp vui, có người lập tức chi ra một triệu (khoảng 3,3 tỷ Đ) hỏi mua lại.
Du Tùng không phản ứng, chỉ thích thú nhìn Dư Nam: "Thế nào? Không phải đồ phế mà là ngọc quý."
Dư Nam nói: "Chỉ để chứng minh cái đó?"
Du Tùng ghé sát tai cô thầm thì mấy câu, Dư Nam lườm anh một cái sắc lẹm, đổi lại anh nở nụ cười.
Anh áng chừng trọng lượng hòn đá trong tay: "Cô chưa từng chơi trò này à?"
"Hỏi để làm gì?"
"Hỏi chơi thôi, tay cô hên thật." Anh im lặng trong giây lát: "... Muốn nửa nào?"
Dư Nam nhìn qua: "Anh giữ hết cả đi."
Cô đi ra ngoài trước, Chương Khải Tuệ kéo cánh tay cô, nhỏ giọng nói: "Chị Dư, chị giỏi thật đấy, giúp chúng em chọn được không?"
Dư Nam cười lắc đầu: "Tôi không giỏi, nhờ may mắn thôi."
Chương Khải Tuệ không hiểu, chau mày: "Nhưng hòn đá của anh Du tăng gấp mấy lần lận."
Dư Nam nói: "Anh ta có tiền, rảnh rỗi sinh nông nổi, phân nửa những người như anh ta sẽ không quan tâm được lời hay lỗ, anh ta chỉ muốn chơi trò mạo hiểm kích thích thôi. Nhưng chúng ta khác anh ta, tiền mồ hôi nước mắt không thể đặt vào mấy trò hên xui, nghề này, giàu lên trong chớp mắt có, táng gia bại sản trong một tích tắc cũng có, tôi nghĩ điều này cô cũng từng nghe rồi."
Chương Khải Tuệ vẫn muốn thử: "Nhưng mà..."
Dư Nam nói: "Cô muốn cũng được, nhưng tôi sẽ không giúp."
* * * * *
Ra khỏi chợ ngọc, Chương Khải Tuệ và Thạch Minh không biết tại sao lại giận dỗi, Chương Khải Tuệ lầm bầm đầy bất mãn, cả quãng đường làm mình làm mẩy, Thạch Minh không nói gì, cẩn thận an ủi cô.
Chương Khải Tuệ phàn nàn: "Buổi sáng em đã không muốn mang đôi giày này, anh cứ bắt em đi, thấy chưa, giờ bí chết đi được. Nóng quá là nóng."
Thạch Minh nói: "Nếu không anh bảo lão Hồ dừng lại cho em thay giày?"
Chương Khải Tuệ cảm thấy khó chịu: "Thôi đi, thay đi thay lại phiền phức, trời nóng thế này dừng xe ở đây có thấy nóng không hả."
Thạch Minh cầm quạt nhẹ nhàng quạt cho cô nàng.
Chương Khải Tuệ cản lại: "Đừng quạt nữa, toàn là gió nóng."
Trương Thạc ngồi bên cạnh chơi game, không nhịn được thốt ra một câu: "Cô gái này sao thế nhỉ, nào có nóng như cô nói."
Chương Khải Tuệ vươn thẳng eo, giận cá chém thớt: "Tôi và bạn trai nói chuyện thì liên quan gì đến nhà anh? Đáng ghét."
"Này, người nóng tính như tôi..." Trương Thạc xắn tay áo: "Cũng may Thạch Minh là bạn trai cô, nếu là tôi, mỗi ngày... ăn đòn tám trăm lần."
Chương Khải Tuệ lấy cái quạt ném vào anh ta: "Ai muốn làm bạn gái anh, nằm mơ giữa ban ngày à."
Thạch Minh ở giữa ngăn lại, ôm cô nàng: "Được rồi, được rồi, đừng tức giận."
Trương Thạc vẫn vô cùng tức giận: "Cô như thế, đừng mong..."
"Lão Hồ." Du Tùng bỗng nhiên cất lời: "Đỗ xe bên kia."
Lão Hồ nhìn kính chiếu hậu, dừng xe lại, Dư Nam hỏi: "Sao vậy?"
Du Tùng nói: "Ba người xuống xe đi, cãi xong thì lên, đừng ầm ĩ ở đây."
Phía sau im lặng, Du Tùng hỏi: "Không cãi nữa à?"
Không ai nói gì, Trương Thạc "hừ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục chơi game.
Dư Nam quay đầu lại, nhìn Du Tùng bằng con mắt khinh bỉ, nói với Thạch Minh: "Thạch Minh, cậu đi thay đôi giày khác thoải mái hơn cho Chương Khải Tuệ đi, con đường còn dài, đi giày không thoải mái sẽ khó chịu lắm."
Thạch Minh đáp lời, xuống xe lấy đôi giày khác cho Chương Khải Tuệ.
Xe lại lên đường, khoang xe yên tĩnh trở lại, Du Tùng nhắm mặt tựa người vào ghế, bầu không khí không còn nóng bức, gió thổi vào mang theo mát mẻ.
Bầu trời không còn quang đãng như lúc trước, gió nổi lên, mây đen đang chầm chậm kéo tới.
Xem ra trận mưa to này không tránh được rồi
(1) Trên bề mặt ngọc bích hay có những vết nứt.
(2) Câu gốc là "Thần tiên nan đoạn tấc ngọc.", có nghĩa là đối với thần tiên, nhìn một mảnh đá mà đoán có phải là ngọc hay không cũng rất khó.
(3) Ngọc bích Lão Khanh Băng Chủng: Hai loại ngọc bích Lão Khanh và Băng Chủng có tính chất gần giống nhau, lấp lánh trong suốt, nhẵn nhụi không tì vết, thuần khiết sáng ngời, màu xanh lá cây đậm, màu sắc đều đặn, khi ánh sáng chiếu vào sẽ thấy bán trong suốt hoặc hoàn toàn trong suốt, trong trẻo giống như băng. Đây là loại thượng phẩm trong ngọc bích.
Hết chương 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui